Linh Chu​

Chương 1574: Chương 1574: Phong vực chủ. (2)




Phong Phi Vân đóng thiên thế chi môn lại, cười nói:

- Không cách nào, tảng đá kia ẩn chứa năng lượng thật sự quá lớn, chỉ có thể tạm thời đặt nó trong thiên thế không gian thôi.

Tu sĩ ở đây cũng sớm đã bị thiên thế chi môn kinh sợ, thật lâu sau mới trì hoãn lại.

Lâm Các lão cao giọng cười cười, nói:

- Lão phu rốt cục hiểu rõ Đại quận chúa đính hôn với Phong hiền chất thật đúng là không phải ngẫu nhiên.

Một Tầm Bảo Sư có thể mở ra thiên thế chi môn, đây quả thực đại biểu cho một tòa bảo khố cự đại, tài phú có thể phát hiện ra tuyệt đối sẽ không ít hơn một tòa Thái Cổ bảo tàng.

Nhị thế tử Trữ Gia Lâm cũng lần nữa lau mắt mà nhìn với Phong Phi Vân, có chút chắp tay thi lễ với Phong Phi Vân một cái.

- Ồ.

Lâm Các lão nhẹ kêu một tiếng, ánh mắt chăm chú vào trên khối đá lớn chừng nắm tay, trong đôi mắt già nua tách ra ánh sao sáng chói.

Lâm Đạo Tam cười lạnh nói:

- Lão tổ tông bảo chúng ta đi tìm Thái Cổ cấm thạch, ngươi lại tìm được hai tảng đá như vậy, đây là ý gì.

Lâm Các lão nghiêm nghị nói:

- Lão Tam, không hiểu thì không nên nói lung tung. "

Lâm Đạo Tam liền vội gậm miệng lại, không dám nhiều lời, đối với Lâm Các lão cực kỳ kính sợ.

Lâm Các lão mỉm cười, nói:

- Phong hiền chất, ngươi mà nói đi.

- Vậy ta cũng không khách khí

Phong Phi Vân đi đến bên cạnh hai khối thạch đầu dính cùng một chỗ kia, ngón tay chỉ vào thạch đầu lớn chừng nắm tay, nói:

- Bên trong tảng đá này bao lấy một đoạn xương cốt Thánh Linh, cũng có thể là Thánh Linh Cốt Hóa Thạch.

Oanh.

Câu nói đầu tiên của Phong Phi Vân đã dẫn đến một mảng lớn thanh âm ầm ĩ, chính thức là một thạch kích thích ngàn tầng sóng.

Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, đây chính là thứ chỉ trong truyền thuyết mới có, thật sự là quá trân quý, có thể nói là thánh vật.

- Làm sao có thể, Thánh Linh sau khi chết không phải sẽ tọa hóa thành thiên địa tinh khí, không thì chôn cất trong Thiên Mộ không ai có thể vào, làm sao có thể có một khối Thánh Linh Cốt Hóa Thạch xuất hiện được.

- Thánh Linh Cốt Hóa Thạch có ẩn chứa đạo của Thánh Linh, so với thiên công bảo điển còn trân quý hơn nhiều.

...

Lâm Các lão cười nói:

- Đây quả thực chính là một quả Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, ha ha, ngay cả lão phu cũng nhìn lầm rồi, một khối thánh vật như vậy ở bên người lại không tự biết, nếu không phải Phong hiền chất tìm ra nó thì chỉ sợ lão phu cả đời sẽ vô duyên với thành vật rồi.

Đông.

Đúng lúc này, quỳ xuống một mảng lớn, tất cả mọi người rất kích động nói:

- Chúc mừng lão tổ tông đạt được Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, có Thánh Linh Cốt Hóa Thạch tương trợ, tu vị nhất định sẽ tiến thêm một bước.

Lâm Các lão lãng tiếng cười dài, đây là tiếng cười phát ra từ nội tâm, có thể thấy tâm tình hắn hôm nay thật sự tốt tới cực điểm, nói:

- Hôm nay gặp được lớn việc vui lớn như vậy, mỗi người đều có phần thưởng, Phong hiền chất cư công chí vĩ, ban thưởng đất phong một vực, quan bái 'Vực Mục Lang'

Cái gọi là "Vực Mục Lang" cũng chính là Vực Chủ.

Trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ, năng lực của Lâm Các lão này quả thật dọa người, câu nói đầu tiên liền có thể phong ban thưởng loại quan hàm như Vực Chủ, đây chính là quyền lợi chỉ có cảnh chủ các cảnh mới có được a.

Vực Chủ mỗi một vực ở thánh đình đều có chuẩn bị án, chính là trụ cột của một Trung Ương vương triều rồi, có được rất nhiều quyền lợi, cũng hưởng thụ một ít đãi ngộ mà người bình thường không hưởng thụ được.

Nếu là một cái Vực Chủ bị người cho ám sát, đó là đối với toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều quan liêu hệ thống khiêu khích, hung thủ sẽ gặp đến nghiêm khắc nhất trừng phạt.

Đây là một loại kết quả của chủ nghĩa bá quyền.

Bán yêu phong Vực Chủ, cơ hồ là chuyện mới nghe lần đầu.

Quả thực tựu là một bước lên trời, đã trở thành một thành viên trong hệ thống bá quyền của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.

Cái cảnh chủ khác khẳng định không dám làm ra chuyện như vậy, nhưng Lâm Các lão lại dám.

Phong Phi Vân không quan tâm hơn thua, lần nữa chắp tay hành lễ, nói:

- Đa tạ Các lão phong thưởng.

Một quả quan ấn hiển hiện ra, trên đó có khắc bốn chư "Vực Mục Lang Quân" .

Vô số tu sĩ đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Phong Phi Vân, một bán yêu trực tiếp trở thành Vực Chủ, đây quả thực là chuyện kinh thiên, hiện giờ lại trở thành chân thật.

- Phong hiền chất, ngày mai đi tới chỗ Thánh Cảnh cảnh chủ báo danh a, sau khi ký tên Vực Mục công văn thì ngươi liền thực sự trở thành một vị Vực Chủ của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều ta rồi.

Lâm Các lão cười nói.

Không cần Phong Phi Vân tiếp tục giảng giải, tất cả mọi người đã biết rõ khối thạch đầu như cối xay kia khẳng định chính là Thái Cổ cấm thạch.

Bởi vì trên Thái Cổ cấm thạch có dính huyết dịch Thánh Linh, cũng chỉ có Thánh Linh Cốt Hóa Thạch mới có thể dẫn xuất ra Thái Cổ cấm thạch.

Phong Phi Vân ôm trong lòng quan ấn "Vực Mục Lang Quân" và lệnh bài "Bổ Thiên Các" đi ra khỏi Các lão Thiên Cung.

Giờ phút này, ba người bọn họ đã lên đường quay về Trú Thiên Phủ.

Ngồi trong cổ xa, Du Tử Lăng và Du Tử Lâm sắc mặt đều có chút không vui, đối với Phong Phi Vân không có sắc mặt tốt.

Phong Phi Vân tự nhiên nhận ra thần sắc của bọn hắn, cười nói:

- Hai người các ngươi đây là làm sao vậy, thiếp mời của Đại quận chúa đã giao cho Các lão xem qua chưa?

Du Tử Lâm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi bây giờ mới hỏi việc này, ta nghĩ ngươi đã hoàn toàn quên mục đích chuyến đi này của chúng ta rồi chứ?

- Chỉ sợ có ít người đã đắm chìm trong quan hàm Vực Chủ, căn bản là sẽ không để Đại quận chúa vào mắt nữa.

Du Tử Lăng sắc mặt lạnh lùng, cũng rất không quen nhìn Phong Phi Vân diễn xuất bên trong Các lão Thiên Cung như một tiểu nhân đắc thế.

Phong Phi Vân cười cười, nói:

- Ta không phải đã giao chuyện này cho các ngươi xử lý rồi sao, chẳng lẽ các ngươi đã quên?

Du Tử Lăng lạnh lùng trừng Phong Phi Vân, nói:

- Lâm Các lão thật sự không có ý định nhúng tay Tước phủ ước định, lúc ta đưa bái thiếp lên, hắn căn bản không mở hộp ra liền cự tuyệt ta ngay, vốn tưởng rằng ngươi giúp hắn tìm được Thánh Linh Cốt Hóa Thạch, vào lúc hắn đang cao hứng ngươi có thể lần nữa cầu hắn, hắn nói không nhất định sẽ đáp ứng, nhưng ngươi lại quên mất chuyện này, thật sự là buồn cười.

Phong Phi Vân sờ lên cái cằm, nói:

- Lấy cái hộp ra cho ta xem thử.

Du Tử Lăng lấy ra hộp ngọc đỏ thẵm, giao cho Phong Phi Vân.

Trên hộp ngọc còn bố trí lấy phong ấn, chân chính chưa từng mở ra.

Phong Phi Vân cười cười, nói:

- Hắn đã xem qua nội dung bái thiếp rồi.

- Không có khả năng, hắn lúc ấy căn bản không mở hộp ra, làm sao có thể thấy được nội dung bên trong.

Du Tử Lâm quả quyết bác bỏ.

Phong Phi Vân cười nói:

- Dùng tu vị nhân vật như Lâm Các lão, coi như là tấm thiếp mời này đặt ở bên ngoài ức vạn dặm, nếu hắn muốn nhìn thì vẫn có thể biết rõ trên đó viết gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.