Linh Chu​

Chương 1692: Chương 1692: Phượng Hoàng Thiên Nữ. (2)




Hết cách, trước khi thân phận của Phong Phi Vân được chứng thật không ai dám thật sự đắc tội hắn, nhất là đắc tội một vị phượng hoàng yêu hậu thì tai hạo lớn.

Muốn chuộc người từ tay Phong Phi Vân không dễ dàng. Ví dụ với Kim Ô Tứ hoàng tử, Phong Phi Vân ra giá tám mươi vạn trùng động linh thạch. Đại hiền giả Kim Ô yêu tộc suýt hộc máu.

Nhưng vì mặt mũi Kim Ô yêu tộc, đại hiền giả này vừa hộc máu vừa nộp tiền chuộc.

Đám tu sĩ đi hết, Thanh Liên linh sơn tạm quay về bình thường.

Trong rừng trúc bên ngoài đạo quan.

Lá trúc xanh biếc rơi xuống, phát ra tiếng lá rụng.

Phong Phi Vân ngồi khoanh chân trước mộ Thanh Liên nữ thánh, cơ thể già nua không thành hình, duương thọ chỉ còn một ngày. Cách tử vong càng gần một bước nhưng lòng Phong Phi Vân rất bình tĩnh, hắn tham ngộ đạo của Thanh Liên nữ thánh, lĩnh ngộ thánh ý trên bia ngọc thạch.

Huyết Giao nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:

- Thì ra mẫu thân của ngươi . . . Là một vị phượng hoàng yêu hậu.

Huyết Giao được Mao Ô Quy thả khỏi giỏ tre nhưng không giải phong ấn, Mao Ô Quy xem như khăn quàng đỏ vắt trên cổ.

Mao Ô Quy nhẹ vỗ đầu Huyết Giao, thấm thái nói:

- Tuyết Kiều, ngươi tốt nhất đừng hỏi vấn đề này, hắn sẽ không nói cho ngươi.

Huyết Giao nói:

- Phụt! Tía ngươi mới tên Tuyết Kiều, xin hãy gọi bản vương là Thứ Giao đại vương.

Mao Ô Quy vỗ đầu Huyết Giao:

- Rồi rồi, Tuyết Kiều.

Huyết Giao rống to:

- Bà nội nó, con rùa kia, bản vương nhịn ngươi lâu rồi! Có giỏi thì mở phong ấn của bản vương đi, bản vương và ngươi quyết đấu!

- Được, quyết đấu thì quyết đấu!

Mao Ô Quy làm thật, mở phong ấn trên người Huyết Giao.

Huyết Giao ngạc nhiên, nó không ngờ con rùa trắng dễ dụ như thế. Huyết Giao cảm nhận lực lượng trong thân thể nhanh chóng phục hồi, huyết khí trướng lớn. Trong rừng trúc gió tanh nổi lên bốn phía, trong gió truyền ra tiếng cười cuồng ngọa của Huyết Giao:

- Ha ha ha ha ha ha! Bản vương thoát khốn, mấy ngày này bị các ngươi nhục nhã, bản vương chịu đủ rồi! Con rùa, hôm nay ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời . . . Grao . . . A . . . Sao lại là ngươi . . . Thật ác độc . . .

Huyết Giao té dưới đất ngất xỉu, trên đầu có cục u to cỡ nắm tay.

Thánh thực quả nhảy trên đầu Huyết Giao đáp xuống bên cạnh Mao Ô Quy, thanh âm trong trẻo:

- Gia gia, nó thật khó ở chung.

- Không sao, chốc nữa sẽ dễ ở chung.

Ánh mắt Mao Ô Quy âm hiểm chạy đến bên dưới Huyết Giao, móng vuốt dính nước vẽ phù văn cổ xưa trên người nó. Những phù văn rất xa xưa, hiền giả đương thời chưa chắc có ai nhận ra.

Mao Ô Quy viết xong kêu thánh thực quả đánh thức Huyết Giao.

- Con rùa, bản vương muốn quyết đấu với ngươi . . .

Mắt Huyết Giao lấm lét nhìn Bốn phía, bổ sung thêm:

- Không được kêu người giúp đỡ.

Mao Ô Quy chỉ to cỡ nắm tay, nó đứng thẳng, hai vuốt chắp sau lưng lưng.

Mao Ô Quy cười nheo mắt nói:

- Lão phu bảo đảm không nhờ người giúp cũng có thể dễ dàng trấn áp ngươi.

- Ha ha ha ha ha ha! Bản vương có thể tung hoành sông nước phong vương trong yêu tộc, dế nhũi trong núi như ngươi làm sao phỏng đoán được? Hôm nay cho ngươi kiến thức sự lợi hại của bản vương!

Cơ thể bản vương liên tục trướng lớn lên, tràn ra mùi máu gay mũi. Không khí tràn ngập khói đen, sát khí đậm đặc thổi lá trúc bay phần phật.

Mao Ô Quy đứng yên, hai vuốt chắp sau lưng, thản nhiên nói:

- Tiểu Tuyết Kiều ngoan ngoan.

Giọng Mao Ô Quy khàn khàn như niệm chú ngữ, một luồng khói trắng nhạt phun ra từ miệng nó, khuếch tán ra ngoài.

Trên người Huyết Giao lóe sáng hoa văn, toàn là chữ, chú ấn cổ xưa bao bọc toàn thân nó, mỗi tấc da. Cơ thể Huyết Giao rút nhỏ còn cỡ ngón út, không theo nó điều khiển.

- Có chuyện gì?

Huyết Giao kinh hoàng, không kịp phản ứng lại đã bay hướng Mao Ô Quy. Huyết Giao như cái khăn quàng vây quanh cổ Mao Ô Quy.

Cái này . . .

- Đây là . . . Đại chú ngữ thuật trong thái cổ bát thuật. Ngươi khắc chú ngữ trên người bản vương? Trời, con rùa khốn kiếp, nhà ngươi chui ra ra khe đá nào?

Huyết Giao run bần bật, lòng rất sợ hãi. Huyết Giao biết lực lượng khủng bố của đại chú ngữ thuật, rất nổi tiếng trong thời thái cổ, là tiền thân của nguyền rủa, phù chú.

đại chú ngữ thuật thật sự sớm thất truyền, chỉ còn một số vu tộc cổ xưa, sinh vật dưới lòng đất là giữ lại chút cấm ngữ nguyền rủa.

Còn có phù chú diễn hóa từ đại chú ngữ thuật.

Có thể nói tất cả phù chú trong thiên hạ diễn hóa từ đại chú ngữ thuật, là ngọn nguồn phù chú.

Thái cổ bát thuật là thần thông thuật pháp bác đại hinh thâm.

Đại chú ngữ thuật lan rộng thành "Trí sư", "Tinh tượng sư", "Tầm bảo sư" vân vân, sáng tạo vô số kỳ tích cho Tu Tiên giới, sinh ra nhiều nhân hùng kiệt xuất, huy hoàng mấy thời đại.

Đại khôi lỗi thuật diễn biến thành "Khôi lỗi sư", "Đuổi thi nhân", tộc quần tu luyện đặc biệt.

Người tu tiên từ trong đó lĩnh ngộ ra Phân thân thuật", "Tát đậu thành binh", "Xuy mao thành vật", các thuật pháp huyền bí. Thậm chí giúp người tái tạo thân thể, khởi tử hồi sinh đều là đại khôi lỗi thuật.

Đại chú ngữ thuật ảnh hưởng càng lớn hơn, dẫn đến phù chú xuất hiện. Bất cứ chủng tộc, tu sĩ nào hầu hết mang theo phù chú, đây là công lao của đại chú ngữ thuật.

Vào thời kỳ thái cổ đại chú ngữ thuật hình thành mầm phù chú, lại qua vô số anh kiệt cải thiện, ghi phù chú trên giấy, trên ngọc, trên vật thể, cuối cùng hiệu quả trăm hao đủa nở. Phù chú phòng ngự, công kích, kỷ thuật, lại chia ra mấy loại nhỏ khác, khó mà thống kê.

Chú ngữ ghi trên giấy hình thành phù chú, sử chú ngữ trở nên đơn giản tiện lợi, một tu sĩ mới bắt đầu tu luyện cũng có thể dùng. Nhưng vì điều này làm mất đi nhiều tinh hoa của đại chú ngữ thuật, uy lực yếu đi nhiều.

Người có thể sử dụng đại chú ngữ thuật nguyên thủy đã thưa thớt hầu như tuyệt chủng.

Nhưng bây giờ một con rùa trắng giỏi về đại chú ngữ thuật, hỏi sao không khiến Huyết Giao kinh hoàng?

Con rùa biết chú ngữ, nam nhân bị bất lực.

Hố chết người.

Mao Ô Quy lại niệm chú:

- Tiểu Tuyết Kiều ngoan ngoan.

Huyết Giao bay ra đầu đập vào nền đất, nửa người vùi trong lòng đất chỉ có cái đuôi ngọ nguậy bên ngoài.

Huyết Giao rút người lên, chửi thề:

- Bà nội ngươi . . .!

Huyết Giao định phun lửa.

Mao Ô Quy niệm chú:

- Dám mắng nội của ta? Tiểu Tuyết Kiều ngoan ngoan!

Huyết Giao đập đầu vào tảng đá, mặt xám mày tro, đá nứt ra.

Huyết Giao hộc máu nói:

- Quy gia, coi như ta phục, có thể giải trừ chú ngữ trên người ta không?

Mao Ô Quy lắc đầu, nói:

- Không thể.

Huyết Giao cảm thấy câu chú ngữ này thật hố cha:

- Vậy đổi chú ngữ được không?

Mao Ô Quy nói:

- Ta cảm thấy câu chú này không tệ, tiểu Tuyết Kiều . . .

- Rồi rồi, muốn sao cũng được.

Huyết Giao lạy Mao Ô Quy như lạy Quy đại gia.

Ầm!

Một tia chớp xẹt qua bầu trời chiếu sáng Thanh Liên linh sơn tối đen bừng lên một giây.

Tiếng sấm sét liên tục vang lên.

Mây đen kéo đến, hiện ra vuốt thú sắc bén, các tia chớp quấn quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.