Linh Chu​

Chương 1508: Chương 1508: Sát nhân cuồng đồ. (1)




Trái cây đen như mực bay một vòng rồi lại bay trở về trong tay Phong Phi Vân. Nó chỉ lớn như quả đào đen, đầy người đều là mũi nhọn .

Phong Phi Vân lại lần nữa ném trái cây này đi ra xa. Nó đánh vào trên trán Du Tử Lâm, lập tức làm cho trán của hắn bị nện đến máu me nhầy nhụa, sọ đều thiếu chút nữa bị nện nứt ra.

- Chết tiệt, đây là ám khí gì ?

Du Tử Lâm vội vàng xuất ra Thập Phẩm Linh Khí "Thái Cực Bát Quái Ấn" để bảo vệ bản thân. Hắn sợ bị ám khí Phong Phi Vân lại tập kích lần nữa.

- Rầm.

Nhưng mà Thái Cực Bát Quái Ấn lại căn bản không phòng ngự nổi trước trái cây đen như mực này. Đan điền của hắn bị đánh một cái, cả thân thể đều chấn động.

Oa.

Trong miệng phun ra một ngụm máu tươi .

- Phong Phi Vân, có giỏi thì đường đường chính chính đánh một trận với ta. Dùng Thạch Đầu công kích thì coi là anh hùng hảo hán cái gì ?

Du Tử Lâm tức đến muốn thổ huyết. Vốn chính mình mang theo Đạo Khí vô biên vô tận mà xông lên, hắn muốn đánh một trận long trời lở đất với thiên tài hàng đầu của Bán Yêu Minh. Nhưng mà vẫn còn chưa hề đánh nhau, thì hắn liền bị đánh cho chật vật như vậy. Thế này đúng là khiến cho Vô Thọ Tinh Tử như hắn đây cảm thấy cũng khá mất mặt.

- Không phải Thạch Đầu, mà là Quả Tử .

Thánh Thực Quả thì thầm một tiếng.

Phong Phi Vân nói:

- Ta khuyên Vô Thọ Tinh Cung các ngươi tốt nhất có lẽ không nên tham gia vào cuộc tranh giành người kế thừa phủ Cảnh Chủ, để tránh bị hại .

- Hừ, khẩu khí thật lớn.

Địa Hồng lão đạo tính tình nóng nảy. Lão cảm thấy Phong Phi Vân thật sự quá kiêu ngạo, cũng dám lớn lối không biết xấu hổ như thế trước mặt ba vị Vũ Hóa Hiền Giả, quả thực chính là không có coi trọng gì Vô Thọ Tinh Cung .

Địa Hồng lão đạo tu luyện hơn sáu nghìn năm, chính là một vị hiền giả của Vô Thọ Tinh Cung, hiểu biết Đạo Khí vô cùng uyên bác, như là một mảnh Khí Hải quay cuồng trong thân thể lão.

Ngón trỏ và ngón giữa của lão tạo thành chỉ kiếm. Lão vừa búng ngón tay ra ngoài, liền bắn ra một đạo kiếm khí sắc bén.

Phong Phi Vân triển khai ba tòa đại Vực để bảo vệ bản thân, ngăn cản một đạo kiếm khí này. Sau đó hắn lại đánh Thánh Thực Quả đi ra ngoài, công kích vào đạo mào ( mũ đạo) trên đầu Địa Hồng lão đạo.

- Rầm.

Tốc độ của Thánh Thực Quả thật sự quá nhanh, coi như là Địa Hồng lão đạo cũng không kịp ngăn cản, đạo mào bị bắn văng đi ra ngoài, mái tóc bạc trên đầu rơi xuống, trông có vẻ rất là chật vật.

- Đáng ghét.

Địa Hồng lão đạo chưa từng chật vật như thế. Huống hồ vẫn còn bị một bán yêu cấp vãn bối đánh rơi đạo mào, chuyện này chính là vô cùng nhục nhã.

Ánh mắt của Phong Phi Vân trông cực kì sắc bén. Mặc dù là đang đối đầu Vũ Hóa tiên hiền thì chiến ý trên người lại vẫn như nước cuộn trào. Từ trên cánh tay ngưng tụ ra lực lượng của một vạn con Linh Thú chiến hồn, nó tỏa ra hào quang vô tận. Hắn sử dụng lực lượng toàn thân quăng Thánh Thực Quả ra xa .

- Gia gia cứu mạng a, gia gia cứu mạng a, đồ chết tiệt ngược đãi ta.

Thánh Thực Quả lớn tiếng kêu rên, thân thể giống như một tảng thiên thạch nhỏ. Do phát sinh ma sát kịch liệt với không khí, trên thân thể hắn bốc lên ngọn lửa Hỏa Diễm, mang theo khí thế vô cùng lợi hại mà công kích trên thân thể Địa Hồng lão đạo .

- Phốc.

Thân thể Địa Hồng lão đạo bị Thánh Thực Quả đánh xuyên qua, trên ngực xuất hiện ra một lỗ thủng, nó đang không ngừng chảy máu.

Thánh Thực Quả bay loạn một vòng, rồi lại quay trở về trong tay Phong Phi Vân. Trên vỏ Thực Quả vẫn còn dính theo Vũ Hóa huyết dịch. Nếu như là Thực Quả khác, chỉ sợ đã sớm bị Vũ Hóa huyết dịch luyện hóa. Nhưng mà nó lại không bị thế, ngược lại còn nuốt chửng Vũ Hóa huyết dịch vào trong thân thể, làm phát ra âm thanh "Bẹp bẹp" .

Tất cả mọi người tức thì trợn mắt há hốc mồm. Một vị Vũ Hóa Hiền Giả không ngờ lại bị Phong Phi Vân đả thương, xuyên thủng thân thể.

Bán yêu này làm được điều đó như thế nào.

Rất nhiều người đều nhìn về hướng quả cầu quái dị đen như mực kia trong tay Phong Phi Vân. Nó giống như là hòn đá, hoặc như là quả cầu sắt, lại cũng giống như tảng thiên thạch.. .

Rốt cuộc là vật gì vậy, mà lại có thể dễ dàng xuyên thấu phòng ngự của bậc Vũ Hóa Hiền Giả.

Phong Phi Vân cũng có hơi kinh ngạc. Mao Lão Thực này hình như rất nghịch thiên, đối bất cứ trận pháp, kết giới, phòng ngự nào thì nó đều hoàn toàn miễn dịch, không có bất cứ đồ vật gì có khả năng giam cầm nổi nó.

Mấu chốt là tốc độ của nó còn cực kỳ đáng sợ. Trước đây chính nó đã cõng Mao Ô Quy trên lưng xông ra khỏi vòng vây dày đặc của cường giả vạn tộc, không người nào có khả năng cản nó.

Bởi vì Thánh Thực Quả đã biến đổi chỉ còn lớn như quả hắc đào nhỏ, nên cũng không có người nào nhận ra nó là Thánh Thực Quả. Cũng không ai biết được nó chính là một trái cây kia đã chạy ra khỏi vòng vây của cường giả các tộc ở Thánh Linh mộ táng.

Lưu Tô Tử cũng rất hiếu kỳ đối với một kiện "Báu vật" kia trong tay Phong Phi Vân. Nhưng mà cuối cùng nàng cũng không hỏi đến, mà chỉ là cười nói với Lưu Tô Lam:

- Phong Phi Vân là người đứng đầu tùy tùng của ta. Lục tỷ, chỉ sợ ngươi và Tứ tỷ đều muốn lập mưu giết hắn. Hôm nay các ngươi thất bại trong gang tấc, cũng là tự chuốc vạ vào mình .

- Phải vậy không ? Nhưng mà ta lại không cho là như vậy.

Ở phía sau có bụi mù cuồn cuộn, đám người Cửu Tiêu Tiên Thành và Lưu Tô Lục đã đuổi kịp đến, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Phong Phi Vân và Lưu Tô Tử .

Lưu Tô Lục đứng ở trên lưng một con Tuyết Lang Linh Thú trắng tinh, những dải đai xanh trên người phất phơ. Da thịt so với lớp lông của Tuyết Lang thì còn trắng hơn, trắng ngần đến sáng bóng long lanh, giống như mỹ ngọc chạm khắc thành.

- Bách Minh tiền bối và Bách Lý tiền bối, lần này liền trông chờ vào các ngươi, cần phải giết chết hai người này, hoàn toàn loại trừ hậu hoạ.

Lưu Tô Lục ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy vẻ ác độc nham hiểm .

Hai vị Vũ Hóa Hiền Giả Cửu Tiêu Tiên Thành đi lên phía trước, đều là bậc tồn tại đã sống mấy ngàn năm, trên người linh khí như nước cuộn trào mùa lũ, đã giam cầm cả không gian .

Những tu sĩ khác đều tự xuất ra linh binh, mỗi người đứng trông chừng một chốn, khóa chặt hư không để phòng ngừa Phong Phi Vân và Lưu Tô Tử đào tẩu.

Sắc mặt Lưu Tô Tử cũng sầm lại. Nàng biết hôm nay cơ hội thoát khốn không lớn, nhưng mà lại cũng không có quá nhiều sợ hãi. Nàng xuất ra một thanh Bạch Ngọc Chiến Kiếm, hoành kiếm đứng thẳng, tư thế oai hùng so với Phong Phi Vân không kém hơn bao nhiêu.

- Chuẩn bị liều mạng sao ?

Phong Phi Vân hỏi.

- Đều đã thành loại cục diện thế này, vậy ngươi cho rằng còn có lựa chọn nữa ư.

Lưu Tô Tử đáp.

Phong Phi Vân cười cười, hắn nói:

- Cái đó cũng không nhất thiết, cứu binh của ta đã đến.

- Cứu binh của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.