Linh Chu​

Chương 1887: Chương 1887: Thần bia xuất thế, thiên hạ chấn động.




Bất Tử Bất Quá đánh nát Cự Linh Dương Thần cao vài trăm thước, biến hình cọp trắng to lớn bay ra khỏi hồ máu cạn.

Phượng Hoàng Thiên Nữ, Thanh Y, Thập Tam thái tử long tộc, đám người chạy ra hồ máu. Mấy chục Cự Linh Dương Thần cường đại rượt theo truy giết, chí tôn vương giả thế hệ trẻ có nguy hiểm sẽ chết. Bọn họ không rảnh quan tâm Phong Phi Vân có chạy theo ra không.

* * *

Trong thần điện, tế đài xoay tít, dòng khí hỗn loạn.

Cánh cửa thần điện khép, bốn phía tối đen.

Đột nhiên tế đài chìm xuống, thần điện lặn xuống đáy, cả thế giới tĩnh lặng.

Quý Tiểu Nô nhát gan đứng sát bên Phong Phi Vân:

- Ta cảm giác thần điện di chuyển, nó định mang chúng ta đi đâu?

Phong Phi Vân cười nói:

- Dù sao là thần điện của tổ mẫu các nàng, đẳng cấp như bọn họ thường có thể thông hiểu quá khứ, biết trước tương lai. Không chừng họ sớm biết các nàng sẽ đến đây, nên bày ra thủ đoạn, tặng tạo hóa lớn cho các nàng.

Người nắm giữ phá tiên cung, vẫn thánh triễn của Cửu Tiễn Đại Thánh thì sao đơn giản được?

Trong lòng Phong Phi Vân không chắc chắn, hắn không rõ ràng tại sao thần điện đột nhiên xảy ra biến đổi. Chìm xuống lòng đất. Nếu bảo vì chạm vào phá tiên cung dẫn đến kết quả này thì lý do quá gượng gạo.

Phong Phi Vân bỗng cảm giác nhiệt độ nóng bỏng, áo bị đốt. Phong Phi Vân vội vỗ áo, một cục đá bốc lửa rơi xuống đất.

- Một tảng đá mà tự mình đốt cháy?

Ánh sáng cục đá chiếu thần điện tối đen mông lung.

Đó là diệt thế thần thạch nhỏ cỡ móng tay. Cục đá tự bốc cháy, mặt ngoài cục đá phản chiếu các hình ảnh quái dị mà tàn nhẫn. Toàn là cảnh tượng diệt thế, thây ngã khắp nơi, thiên địa sụp đổ.

* * *

Cùng lúc đó, trung tâm di tích thái cổ.

Trong một điện vũ sụp đổ, truyền thuyết nơi này là tẩm cung của Địa Hoàng Đại Thánh. Mặt đất nứt cái khe hở to xé rách nguyên đất đai, kéo dài mấy ngàn vạn dặm.

Từ khe nứt phát ra khí diệt thế vô cùng tận, làm bầu trời tối đen, đất đai mấy ngàn vạn dặm chìm trong chết chóc.

Nếu không phải đám chí tôn vương giả thế hệ trẻ bị Cự Linh Dương Thần truy sát trốn ra di tích thái cổ, bọn họ đã bị khí diệt thế giết sạch.

Dưới cái khe chín ngàn dặm, một bia đá khổng lồ vô biên kẹt tại đó. Trong tử khí xám xịt bia dá lộ ra một góc. Một chùy sắt cổ xưa rỉ sét trấn áp bia đá phát ra từn vòng sáng vàng, thánh khí chói mắt chảy xuôi, như thần đinh đóng chặt bia đá.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bia đá rung bần bật, chấn vỡ các tử khí, muốn thoát khỏi chùy thiên thạch ức chế.

Bia đá lại lộ ra một góc, trên góc khác cũng lơ lửng chùy sắt rỉ sét. Có vết sét rơi xuống, bên trong bắn ra ánh sáng vàng rực rỡ, ức vạn thần quang trấn áp bia đá.

Có mấy chiến binh cổ xưa mạnh mẽ đang trấn áp bia đá, mỗi chiến binh đều vang dội cổ kim, lực lượng mạnh mẽ, thánh khí huy hoàng.

Trong khí diệt thế mông lung lơ lửng một thần kiếm cổ xưa. Chuôi kiếm như rồng, kiếm phong như máu, thanh kiếm thiên đế. Kiếm trấn áp trên bia đá miễn cưỡng kiềm chế nó.

Nhưng bia đá đã phá tan phong ấn thái cổ, dù có lực lượng mấy thần binh cổ xưa cũng không thể hoàn toàn trấn áp bia đá. Nó vẫn lắc lư, bia đá chậm rãi trồi lên trên mặt đất.

Lại thấy ánh mặt trời, chỉ là vấn đề thời gian.

Đám vương giả thế hệ trẻ đứng bên ngoài di tích thái cổ, nhìn từ xa di tích thái cổ thâm trầm. Mặt đất thỉnh thoảng rung rinh, có kshi tử vong khủng bố từ bên trong tràn ra. Cỏ cây dưới đất héo úa, đất đai nhuộm màu đỏ.

- Trời, đây là loại lực lượng gì? Mấy chục Cự Linh Dương Thần dính vào hơi thở tử vong liền thành tro.

Tất cả vương giả thế hệ trẻ lòng lạnh lẽo,rợn tóc gáy.

Khí diệt thế đó không chỉ chấn động sinh linh cường đại trong Tiểu Linh tiên giới. Thánh tổ, yêu đế, yêu hậu các tộc trong Tây Ngưu Hạ Châu cũng bừng tỉnh khỏi tu luyện, lòng phập phồng lo sợ, như phút cuối trước tận thế.

Trên đỉnh Phượng Hoàng sơn có một niết bàn thiên trì. Đây là nơi các tổ tiên phượng hoàng yêu tộc ngủ say, bên trong tụ tập máu hàng vạn thánh linh phượng hoàng yêu tộc từ xưa đến nay, là vô thượng thánh địa của phượng hoàng yêu tộc.

Lúc này trong niết bàn thiên trì máu sôi trào, sóng máu ngập trời. Một nữ nhân da trắng như tuyết bay ra khỏi niết bàn thiên trì, tcó đỏ rực dài mười vạn trượng, như thác nước lửa bay trong không khí.

Ánh mắt nữ nhân sâu thẳm, trong con ngươi ẩn chứa ngàn vạn ngôi sao, mỗi sợi tóc chứa ức đạo tắc thánh linh.

Nữ nhân tu luyện trong niết bàn thiên trì một vạn năm, đang trùng kích cảnh giới người bình thường không thể tưởng tượng. Lúc này nữ nhân bị khí diệt thế đánh thức, phải xuất quan trước.

Khí thế trên người Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu như thần hoàng, mắt ngước nhìn bầu trời, tình hình cách ức vạn dặm rõ ràng trước mắt.

Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu nói:

- Diệt thế thần bia xuất thế.

Một bà lão quỳ bên niết bàn thiên trì, hai tay nâng thần trượng san hô đỏ như máu, có vô số đạo tắc thánh linh đan xen trong thần trượng hình thành hàng vạn hoa văn huyền dị.

Bà lão hỏi:

- Yêu hậu, đại kiếp nạn đánh đến nơi rồi sao?

Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu nói:

- Ta cần đi Tiểu Linh tiên giới một chuyến, mọi thứ trong Phượng Hoàng sơn giao cho ngươi.

Cường giả yêu tộc biến mất trong hư không, thanh âm mờ mịt tuyệt vời. Thanh âm cưhsa uy nghiêm không cho phép cãi lời, tựa pháp chỉ thần linh.

Chính giữa Hỗn Độn thiên thành, trong biển cả hỗn độn có cung điện tiên phủ, di tích rách nát, hần lộ xa xưa.

Một lão nhân tóc bạc phơ bò ra từ phế tích tiên thổ, thần y rách nát, làn da tỏa áng rực rỡ. Trong thiên địa có vô số linh khí tự động tụ về lão nhân, khiến lão trở nên cao lớn, thần thánh.

Thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành khẽ thở dài:

- Nên đến rốt cuộc vẫn đến.

Thành chủ thứ nhất Hỗn Độn thành biến mất tại chỗ.

Chí tôn các tộc bị hơi thở từ Tiểu Linh tiên giới kinh động. Nhiều nhân vật cường đại không gì sánh bằng chạy ngay đi Tiểu Linh tiên giới, đây là một đám chí tôn tuyệt thế vô song nhất.

Lúc này Phong Phi Vân đang ngồi trong Hỗn Độn Hải0 quan sát diệt thế thần thạch rực lửa, trực giác bất an bao trùm trong lòng hắn.

Phong Phi Vân không biết rằng thần điện chìm vào lòng đất vì dự cảm diệt thế thần bia sắp xuất thế nên nó trốn trước.

Diệt thế thần bia xuất thế dẫn đến sóng to gió lớn, Phong Phi Vân không biết những điều này.

Bị nhốt trong thần điện tám ngày, Phong Phi Vân dùng hết mọi cách mà không mở cửa thần điện được. Phong Phi Vân không tìm thấy lối ra nào khác, thần điện như không gian kín to lớn. Không thể mở đường hầm Thiên quốc.

Tế đài giữa thần điện đã tĩnh lặng, những máu thánh linh không biết chảy đến đâu, tóm lại sau khi nó tuôn vào tế đài thì biến mất.

Không lẽ trên đời này có lực lượng vĩ đại nào luyện hóa máu thánh linh?

Trừ phi là huyết hồn châu, hung binh thái cổ.

Phong Phi Vân sẽ không cho rằng tế đài giấu hung binh thái cổ, nếu có thì mảnh đất này đã biến thành chỗ giết người.

- Nếu không tìm thấy lối ra thì đành phải cưỡng ép phá mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.