Linh Chu​

Chương 694: Chương 694: Thần miếu sụp đổ. (2)




- Lúc này không giết ngươi, còn chờ tới khi nào?

Bá!

Lệnh Đông Lai mang mặt nạ bạc xong, bay ra ngoài.

Ầm ầm!

Phong Phi Vân không ngừng công kích thần miếu, hai đấm không ngừng đấm vào thần miếu, nắm đấm huyết nhục mơ hồ, năm ngón tay có máu tươi chảy ra, nhưng mà lửa giận không giảm chút nào.

Chuyện này làm cho hắc y nhân mặt nạ bạc bay tới, trong tay cầm chiến đao chém vào lưng Phong Phi Vân!

- Người nào?

Hai mắt Đông Phương Kính Nguyệt phát lạnh, ngón tay vỗ nhẹ tỳ bà, một đạo sóng âm dài hơn mười thước bay ra ngoài, đụng vào chiến đao, ngăn cản người này.

Hắc y nhân mang theo mặt nạ bạc bỏ nhìn nàng một cái, bỏ qua nàng, lại ra tay với Phong Phi Vân, lúc này càng hung mãnh, lưỡi đao bắn ra tia lửa, giống như mây lửa chém tới, uy lực kinh người.

- Lớn mật!

Động tác Đông Phương Kính Nguyệt linh mẫn, bốn ngón tay bắn sợi tơ ra, ôn nhu và khắc nghiệt.

- Một khúc gan ruột đoạn, chân trời xa xăm tìm tri âm!

Oanh!

Sóng âm hóa thành kiếm tiên mang theo hào quang sắc bén, bay ra ngoài, chém thẳng vào hắc y nhân.

Nội tâm hắc y nhân lúc này giật mình, tay niết chiến đao, lòng bàn tay ngưng tụ vòng xoáy, hóa thành trận đồ thái cực ngăn cản sóng âm giết người của Đông Phương Kính Nguyệt.

- Tu vị của người này cường đại, lại sử dụng thuật pháp tinh thuần nhất của đạo gia, tu vị có thể xem như vương giả thế hệ trẻ.

Đông Phương Kính Nguyệt áo trắng như tuyết, duyên dáng đáng yêu, một vằng trăng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu của nàng, trăng sáng như ngọc chiếu xuống thế gian.

Đây tự nhiên không phải là trăng sáng, mà là một cái gương.

Hạo thiên linh kính!

Ngón tay nhỏ bé của nàng cầm lấy hạo thiên linh kính, bắn ra mộ đạo thần hoa xé rách thái cực trận đồ, trực tiếp đánh vào người hắc y nhân, trực tiếp đánh hắc y nhân bay ra ngoài, bay vào bầu trời đêm, sau đó biến mất trong mây.

- Không ngờ tu vị Đông Phương Kính Nguyệt cường đại như thế, không dưới Phong Phi Vân, trong tu tiên giới rất ít người biết rõ tên của nàng, trên người nàng nhất định có bí mật lớn.

Lệnh Đông Lai gỡ mặt nạ xuống, ánh mắt phức tạp nhìn qua Đông Phương Kính Nguyệt, lui vào trong phòng xá.

Hắn sợ bạo lộ thân phận, không dám ra tay toàn lực, chỉ có thể thối lui.

Đông Phương Kính Nguyệt thu hồi hạo thiên linh kính, nằm trong lòng bàn tay trắng như ngọc, muốn đuổi giết hắc y nhân kia, đúng lúc này sau lưng có tiếng vang thật lớn.

Oanh!

Phong Phi Vân tế ra thanh đồng cổ thuyền khổng lồ, rốt cuộc đụng bay Tấn Hà nữ thần miếu, đá chung quanh miếu thờ bay tung tóe, ngay cả tượng nữ thần trong miếu thờ cũng đánh nát, hóa thành bột mịn.

Vào lúc Tấn Hà nữ thần miếu bị nghiền nát, cả quỷ thôn gió lạnh thổi ra, trên bầu trời có mây đen che khuất ánh trăng, mặt đá biến thành đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón.

Ngọn đèn trong phòng xá của quỷ thôn cũng dập tắt.

Chỉ có ngọn đèn trong thần miếu vẫn sáng, nhưng bởi vì miếu thờ đã nát nên tỏa ra hào quang yếu ớt, giống như một hạt đậu đỏ.

Phong Phi Vân thu hồi thanh đồng cổ thuyền, nằm rạp trên mặt đất, trong miệng thở hổn hển, lý trí từ từ thanh tỉnh lại, nói:

- Còn không cách nào qua cửa của bản thân mình, nhìn thấy Thủy Nguyệt Đình thì không cách nào khống chế được lý trí bản thân.

Thần tượng to lớn trên bờ sông Tấn tuy lớn lên rất giống Thủy Nguyệt Đình, nhưng dù sao cũng là tảng đá thô ráp, mà không phải tượng thần trong thần miếu, quả thực là rất giống, ngay cả quần áo và trang sức cũng không khác gì Thủy Nguyệt Đình.

Đông Phương Kính Nguyệt đi tới sau lưng Phong Phi Vân, trong mắt ân cần, nhưng lại ra vẻ lạnh lùng, nói:

- Ngươi chết chưa?

- Ngươi chưa chết thì ta làm sao chết được?

Phong Phi Vân chậm rãi chống đỡ thân thể đứng lên, nhặc cự đao đá trắng trong bùn đất ra.

Đông Phương Kính Nguyệt cười mỉa mai, nói:

- Ngươi hận ta như vậy sao? Nhìn thấy tượng thần giống ta, dĩ nhiên giận như thế!

- Tiểu nữu, đừng tự tác đa tình, bổn thiếu gia không có hứng thú với ngươi.

Phong Phi Vân cười nói.

- Vậy ngươi có hứng thú với Thủy Nguyệt Đình?

Đông Phương Kính Nguyệt nói ra.

Nghe cái tên này, sắc mặt Phong Phi Vân biến đổi, giọng lạnh lùng:

- Ngươi tốt nhất sau này không nên nhắc cái tên này trước mặt của ta, bằng không ngươi chết rất khó coi.

Đông Phương Kính Nguyệt há bị hắn hù dọa, trong mắt lộ ra nét vui vẻ, nói:

- Phong Phi Vân, không nghĩ tới ngươi cũng có người sợ hãi!

- Ha ha! Ai nói ta sợ nàng ta?

Phong Phi Vân cảm thấy buồn cười.

Đông Phương Kính Nguyệt nói:

- Nếu ngươi không sợ hãi, vì sao ngay cả tên của nàng cũng không dám nghe?

- Ta...

Phong Phi Vân trầm mặc, sau nửa ngày mới nói:

- Đông Phương tiểu nữu, việc này ngươi tốt nhất không nên quản, bằng không sớm muộn có một ngày ngươi sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Đông Phương Kính Nguyệt đương nhiên không có nghe lời Phong Phi Vân vào tai, định phản bác hai câu, đột nhiên lúc này nội tâm của nàng rung mạnh, cảm giác nguy cơ mãnh liệt đập vào mặt.

Sắc mặt Phong Phi Vân biến đổi, cảm nhận được thứ đồ vật kia khổng lồ khiếp người từ trong lòng đất truyền lên.

- Mau lui lại!

Phong Phi Vân trực tiếp nhào qua, đẩy Đông Phương Kính Nguyệt xuống đất, mà đúng lúc này mặt đất bọn họ đứng xuất hiện khe hở, môt đạo hào quang màu vàng bắn ra khỏi khe hở.

Phàm là đồ vật bị hào quang này chiếu vào, lập tức hóa thành tro tàn.

Đạo ánh sáng này bắn lên trời cao, phá vỡ tầng mây đen, như muốn phóng hào quang này vào tinh không.

Đông Phương Kính Nguyệt một cước đá bay Phong Phi Vân trên người nàng, sau đó đứng lên, trong mắt đầy kinh hãi, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào hào quang từ lòng đất bắn ra này, giống như có đồ vật gì đó sắp chui ra khỏi đất.

Tuy Phong Phi Vân ăn một cước, nhưng mà không có bị thương, hắn đứng lên, Đông Phương tiểu nữu này vẫn như thế, Phong Phi Vân xoa xoa ngực, trên quần áo còn có dấu chân.

Oanh!

Mặt đất vỡ ra càng ngày càng rộng, hào quang càng ngày càng mạnh, rốt cuộc là vật gì chui ra khỏi đất?

Phong Phi Vân hai mắt mở to ra, chẳng lẽ Thủy Nguyệt Đình đã từng đi qua thôn nhỏ này, làm cái gì ở đây?

Tượng thần của nàng nghiền nát, vật kia phá phong ra ngoài?

Phong Phi Vân nghĩ tới tai nạn quỷ dị trong quỷ thôn, người ta biến mất không thấy gì nữa, sau đó bị vùi trong bùn đất, chỉ một phút đã trôi qua mấy chục năm.

Có lẽ có liên quan tới thời gian!

Đồ vật gì đó bị chôn dưới đất quỷ thôn, có thể làm cho thời gian trong đất trôi nhanh hơn bình thường.

Oanh!

Một đạo hào quang chói mắt bay ra khỏi lòng đất, hào quang bắn thẳng lên cao, cứ lơ lửng trên không trung vạn trượng, tỏa ra hào quang sáng ngời.

Đây là ánh trăng khổng lồ.

Không, đây là một chiếc ngọc thuyền khổng lồ, tỏa ra hào quang to lớn, giống như ánh trăng chiếu sáng cả không gian.

Đêm tối tăm chiếu thành ban ngày.

Chiếc thuyền này cho người ta cảm giác áp lực to lớn, giống như ánh trăng năm màu, cơ hồ có thể dung nhập vào tinh không. Nhưng mà cảm giác mênh mông viễn cổ lại chấn nhiếp nhân tâm.

Ngọc thuyền này thật sự quá lớn, phỏng chừng dài ngàn dặm, mặc dù đang lơ lửng trên không trung vạn trượng, nó dừng ở nơi đó, có thể thấy được khắc vân thần bí trên thân thuyền, có mười tám cột buồm lớn, tiên quang mênh mông như có tiên nhân đang cưỡi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.