Linh Chu​

Chương 763: Chương 763: Thần Vương phi cường đại. (1)




Phong Phi Vân ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ nàng vai, ngắm nhìn chỗ xa, buồn vô cớ nói:

- Nàng đã xem thường ta, ta sao lại để ý đến nàng chứ, trong mắt ta, ngươi còn đẹp hơn nàng nhiều.

Nam Cung Hồng Nhan trong lòng chua xót không hiểu, đặc biệt Phong Phi Vân nói "Nàng đã xem thường ta, ta sao lại để ý đến nàng chứ, trong mắt ta, ngươi còn đẹp hơn nàng nhiều. " Nghe nói như thế, đàn tranh trong tay nàng cũng suýt nữa rơi xuống, phảng phất như bị ngươi hung hăn xé nát tâm can.

Nàng đương nhiên biết rõ Phong Phi Vân là đang cố ý chọc giận nàng, nhưng vẫn không nhịn được thương tâm, vốn nàng định chọc giận Phong Phi Vân một phen, lại không nghĩ rằng mình lại bị tức ngược như đồ ngốc vậy.

Nếu không phải đang mang khăn che mặt thì nàng đã sớm lòi đuôi rồi.

- Nguyệt công chúa này không phải nữ nhân bình thường ah, tâm cơ thâm sâu, nói chuyện xảo diệu, làm việc lão luyện, khiến người cảm thấy đáng sợ.

Đông Phương Kính Thủy thấp giọng nói.

Đông Phương Kính Nguyệt tự nhiên đều thấy rõ, nhãn quang như kiếm, nhiều thêm vài phần lợi hại, nói:

- Hiện tại chính thức nên lo lắng chính là Nam Cung Hồng Nhan, nàng quá tự cho là đúng, giờ phút này chỉ sợ ngay cả lòng muốn khóc cũng có a.

- Quả thật làm hơi quá, nữ nhân đối với nam nhân, lẽ ra nên lấy nhu thắng cương, mà nàng lại dùng cương khắc cương, mà Phong Phi Vân nhất định sẽ không theo, ở phương diện tình cảm, Nam Cung Hồng Nhan quả thật kém Nguyệt công chúa không ít.

Đông Phương Kính Thủy nói.

- Ngươi cũng hiểu tình cảm sao?

- Khục khục... Ta đây là đang giúp ngươi suy nghĩ ah.

Đông Phương Kính Thủy cười khan nói.

Đông Phương Kính Nguyệt bình tĩnh như nước, lạnh nhạt như gió, trong mắt vẫn không mang theo nửa phần cảm xúc, không ai rõ giờ phút này trong lòng nàng đang nghĩ gì cả.

- Hơi quá đáng, thức sự quá mức rồi, ta không thể không đi nói một câu công đạo.

Tây Việt Lan Sơn bỗng nhiên đứng lên, phong độ khẽ thi lễ với Nam Cung Hồng Nhan, mới lại nói:

- Tuyệt Sắc Lâu chính là địa bàn của Hồng Nhan cô nương, nàng dựa vào gì phải để mắt đến Phong Phi Vân, không phát thư mời cho ngươi, đó chính là xem thường Phong Phi Vân ngươi, ngươi lại có thể thế nào đây?

Người khác có lẽ sợ hãi thân phận Phong Phi Vân, nhưng Tây Việt Lan Sơn lại không, sau lưng của hắn chính là Tây Việt phiệt khổng lồ, thiên hạ to lớn, lại không ai có thể khiến hắn sợ hãi cả.

Hắn nói như vậy, tự nhiên là muốn bênh vực Nam Cung Hồng Nhan, đương nhiên càng quan trọng hơn là hắn muốn khiến mâu thuẫn giữa Phong Phi Vân và Nam Cung Hồng Nhan trở nên gay gắt hơn.

- Ta có nhận được thư mời hay không, liên quan gì đến ngươi?

Phong Phi Vân lạnh giọng cười nói.

Tây Việt Lan Sơn chắp hai tay sau lưng, khí vũ hiên ngang, cao giọng cười cười:

- Phong Phi Vân ngươi đã không thu được thư mời thì làm sao vào được Tuyệt Sắc Lâu, chẳng lẽ ngươi leo tường khoan thành tiến vào sao, ha ha, thì ra Thần Vương của Thần Tấn vương triều cũng chỉ là loại bắt gà trộm chó, loại ngươi như ngươi có tư cách gì treo lên nơi thanh nhã chứ.

Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng tức giận Phong Phi Vân, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác chỉ trích hắn, dù chỉ là châm chọc một chút cũng không thể, Tây Việt Lan Sơn lời này không những không nịnh bợ được ngược lại còn chọc giận khiến Nam Cung Hồng Nhan động sát cơ.

Nàng có thể, nhưng người khác tuyệt đối không thể.

Nhưng nàng ở mặt tình cảm vẫn hơi chậm chạp, lần nữa bị Long Thương Nguyệt cướp được tiên cơ.

- Lớn mật, Thần Vương há ngươi có thể tùy tiện nhục mạ sao?

Trên người Long Thương Nguyệt nhuệ khí bức nhân, bộc lộ tài năng, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nam Cung Hồng Nhan, đây là tuổi trẻ tài tuấn ngươi thỉnh đến, ngươi đây là cố ý đang nhắm vào Thần Vương, muốn khiến Thần Vương khó chịu nổi sao, ngân ngân, thật sự là nữ nhân tâm cơ ác độc.

- Ta...

Nam Cung Hồng Nhan nói.

Long Thương Nguyệt căn bản không cho nàng cơ hội cãi lại, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nam Cung Hồng Nhan, Tây Việt Lan Sơn, tốt cho một đôi cẩu nam nữ các ngươi, đây là đã sớm thông đồng tốt muốn đối phó Thần Vương sao, chẳng lẽ cho rằng Thần Vương tính tình tốt sẽ không chấp nhặt với các ngươi sao? Nhưng các ngươi đừng quên, còn có Thần Vương phi ta ở đây, hôm nay nếu ai dám miệng tiện một câu, ta sẽ cắt đầu lưỡi của hắn.

Nam Cung Hồng Nhan sắc mặt âm trầm, đôi mắt dễ thương khẽ nâng, nhìn thoáng qua Phong Phi Vân, sợ hãi Phong Phi Vân thật sự hiểu lầm, lại phát hiện ánh mắt Phong Phi Vân đều ngưng tụ ở trên người Nguyệt công chúa, không thèm liếc lấy nàng một cái, trong lòng của nàng lại càng thêm đau đớn, ủy khuất đến sắp phát khóc.

Dựa vào cái gì không nhìn ta, dựa vào cái gì, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta cố ý sao?

Đều do Tây Việt Lan Sơn không chuyện gì lại nhảy ra nhiều chuyện, nếu phải hắn nhảy ra chặn ngang một cước, Nguyệt công chúa cũng đã không tìm được cớ quở trách mình, nếu thật sự bị Phong Phi Vân hiểu lầm, Tây Việt Lan Sơn cho dù chết một trăm lần cũng không đủ bồi tội.

- Ha ha, Thần Vương phủ thật sự là bá đạo ah, vốn chỉ là loại bắt gà trộm chó, còn không cho người nói, Hồng Nhan cô nương, căn bản không cần sợ uy hiếp của nàng, công đạo tự ở nhân tâm.

Tây Việt Lan Sơn thiển thanh cười cười, rất có khí khái chỉ điểm giang sơn.

Mình hôm nay coi như ở trước mặt mỹ nhân đệ nhất thiên hạ bộc lộ một chút, Hồng Nhan cô nương hôm nay nhất định cực kỳ ấn tượng với ta, ta giữ gìn nàng như thế, nàng còn không cảm kích trong lòng sao, nghĩ đến đây, trên mặt Tây Việt Lan Sơn liền lộ ra vẻ tươi cười thoải mái.

Tựu tựa hồ như đã có thể ôm mỹ nhân quay về vậy.

- Ngươi đây là muốn chết.

Long Thương Nguyệt hai mắt sinh tà quang, sát khí sắc bén như hàn kiếm, thân thể biến thành một đạo bóng đen, qua giây lát đã xuất hiện trước mặt Tây Việt Lan Sơn, vươn ra một cánh tay, tựa như Du Long chụp tới cổ Tây Việt Lan Sơn

Trên người nàng tà khí lẫm nhiên, bao lấy không gian chung quanh, không khí bị đông lại, phong tỏa địa vực, dẫn động địa tượng.

Tây Việt Lan Sơn chính là nhân vật xếp thứ chín trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, tự nhiên không phải chuyện đùa, ngón tay nặn ra kiếm quyết, một mảnh vầng sáng màu trắng ngưng tụ trên cánh tay, hơn một ngàn đạo kiếm khí mảnh như châm xông bay ra.

Ngàn ti kiếm vũ.

Oanh.

Long Thương Nguyệt hai mắt trừng tới, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra tràng cảnh núi thây biển máu, chợt, lại biến thành Sâm La Địa Ngục, ngàn phần mộ tràng... Tây Việt Lan Sơn trong lòng khẽ giật mình, hai mắt phóng đại, thật giống như thấy được Lệ Quỷ vậy, kiếm khí trong tay cũng trở nên hỗn lọan.

Bành.

Long Thương Nguyệt sắc mặt âm trầm, một chưởng đánh vào đỉnh đầu của hắn, đánh cho hắn quỳ trên mặt đất, đông, hai đầu gối rơi xuống đất, đầu gối cũng như muốn bay ra ngoài, khiến trận pháp trên mặt đất cũng bị chấn đến vỡ vụn.

Tây Việt Lan Sơn chưa từng ngờ tới Nguyệt công chúa tao nhã lại cường đại như thế, trong lòng phi thường hoảng sợ, muốn nghịch xông đứng lên, nhưng một tay của Long Thương Nguyệt lại đặt trên đỉnh đầu của hắn, bộc phát ra một mảnh vầng sáng màu đen, trấn áp khiến hắn không thể nhúc nhích nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.