Nàng thật sự là một mầm non mỹ nhân , đặc biệt đôi "Tiểu bạch thỏ" kia rất là mê hoặc lòng người.
Phong Phi Vân hiện đang nhớ lại, trong đầu có chút choáng váng, thật sự là rất đẹp.
- Khụ khụ, cần ta có trách nhiệm với ngươi không?
Phong Phi Vân do dự trong chốc lát, không ngờ lại nói ra lời này.
Phong Phi Vân cũng không phải là muốn chiếm giữ nàng, chẳng qua là hắn cảm
thấy nên có chút dặn dò đối với nàng, dù sao ở thế giới loài người các
cô gái đều rất giữ gìn, toàn thân nàng hắn đều thấy hết nên hắn cần có
trách nhiệm đối với nàng.
Phải thế, nếu như nàng không muốn,
Phong Phi Vân ngay cả một ngón tay của nàng cũng không đụng, điểm này là nguyên tắc cơ bản hắn phải có.
Có lẽ đây là điều khác nhau lớn nhất giữa Phong Phi Vân bây giờ và Phong Phi Vân trước kia.
- Không cần ... Không cần.
Cả Linh Châu thành e rằng không có cô gái nào dám để cho Phong thiếu gia chịu trách nhiệm.
Mặc dù là những thiếu nữ yếu đuối trước kia từng bị Phong thiếu gia làm
nhục không bị Hạnh Hoa Lâu mua vào đã là chuyện tốt, mỗi một người đều
trốn tránh hắn, sợ bị hắn lại bức hiếp một lần nữa thì làm sao có can
đảm để cho thiếu gia như như hắn chịu trách nhiệm.
La Ngọc Nhi
nhẹ nhàng dùng hàm răng trắng nõn cắn môi, nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, tay sờ lên dấu tay màu đỏ còn in trên mặt, hình như vẫn còn đau lắm.
Dấu bàn tay này chính là bị Phong Phi Vân đánh, nàng bây giờ còn rất sợ.
- Còn đau không?
Phong Phi Vân nhẹ nhàng hỏi.
- Đau!
La Ngọc Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng cảm thấy Phong Phi Vân
thật giống như thay đổi thành một người khác, tuy là trước đây đáng hận
nhưng hắn bây giờ lại không hề thô lỗ đánh nàng.
- Chuyện ngày hôm nay ... thật xin lỗi, từ nay về sau nếu như có gặp phải chuyện phiền toái gì, có thể đến Phong phủ tìm ta.
Phong Phi Vân nói xong lời này liền xoay người bước đi, hai tên đầy tớ dĩ
nhiên là vội vàng đi theo, thật giống như hai con chó theo đuôi.
"Hắn ... Hắn cứ như vậy bỏ đi, lại có thể thật sự bỏ qua cho ta."
Thật lâu La Ngọc Nhi mới có thể khép cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, kinh
ngạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phong Phi Vân, cảm thấy trong lòng có một cảm giác đặc biệt mà trước đây chưa hề có, ngón tay kéo sợi tóc, hồi lâu chưa tỉnh hồn lại.
Phong thiếu gia sẽ không mắc bệnh chứ?
Lòng của nàng không cách nào bình tĩnh được, luôn cảm thấy Phong Phi Vân
hung ác đi rồi sẽ quay trở lại, cơ thể vẫn như trước, không có chuyển
động nào. Cho đến nửa canh giờ trôi qua, Phong thiếu gia vẫn không có
trở lại, lúc này nàng mới thở dài chạy nhanh tới chăm sóc cho ông nội.
...
Lúc này đã là ban đêm, thế nhưng Linh Châu thành vẫn như vậy, ngựa xe như
nước, cảnh tượng náo nhiệt hưng thịnh, trên đường phố phong cách cổ
người qua lại như thoi hòa cùng âm thanh của tiếng rao hàng.
Các
cô nàng ở kỹ viện ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng ở trên đường lớn lôi
kéo khách; một người dáng dấp cao chừng ba thước, khôi ngô hình như là
người Tân Cương xưa điều khiển một con trâu đực kéo theo một chiếc xe
rực rỡ chạy băng băng; ở cửa hàng binh khí có một thằng nhóc tay cầm một thanh ô hắc chiến kiếm, ra sức thét to.
Phong Phi Vân chắp hai
tay sau lưng, lẳng lặng đi ở trên phố cổ, trong lòng không ngừng suy
nghĩ tại sao bản thân mình đột nhiên sống lại, nhưng lại hòa hợp với
linh hồn của một người phàm.
Chẳng lẽ Linh Chu kia đã đi xuyên qua không trung?
Đó là một Linh Chu màu xanh phong cách cổ xưa, tựa như một u linh quỷ
thuyền mang theo hơi thở tang thương thời xa xưa, Phượng Phi Vân lúc đó
cũng chỉ là hoảng sợ nhìn lướt qua, liền bị Linh Chu va chạm và dung hợp với linh hồn kia.
Đúng là Linh Chu mang linh hồn của mình đưa đến nơi này.
Vậy Linh Chu kia đi nơi nào rồi?
Phong Phi Vân mở tay phải của mình ra, lòng bàn tay hắn có hình bóng lờ mờ
của một con thuyền, có lẽ dài khoảng một tấc, hình ảnh mờ nhạt không rõ, nếu không nhìn kỹ căn bản là không nhìn thấy.
Có vẻ hết sức kỳ lạ, thật giống như hình xăm một cái Linh Chu thông thường vậy.
Hòa hợp cơ thể vào cơ thể, lẽ nào đây chính là Thánh linh khí mãnh trong truyền thuyết.
Coi như là đứng đầu trong mười tám vật phẩm linh khí cũng không thể hòa hợp với thân thể, chỉ có Thánh linh khí mãnh trong truyền thuyết mới có đạt được cảnh giới hòa hợp thân thể vào cơ thể.
Phong Phi Vân kiếp
trước chính là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, tu vị đạt đới vũ hóa đệ
cửu trọng, thế nhưng cảnh giới Thánh linh vẫn còn kém một bước, hơn nữa
cũng chưa từng thấy qua Thánh linh khí mãnh.
Phong Phi Vân kiếp
trước đã là vô địch thiên hạ, là tuyệt đỉnh cường giả bậc nhất, nhưng
hắn vừa đạt đến vũ hóa đệ cửu trọng thì lại mơ hồ cảm giác được là trên
đời có Thánh linh tồn tại, chỉ là đạt được đến cảnh giới Thánh linh hầu
như các tu sĩ đều đã ẩn thế không ra ngoài nữa.
Cho nên hắn được
xưng là người cường mạnh nhất giới tu tiên, như vậy chẳng qua cũng chỉ
là đệ nhất cường giả bên ngoài mà thôi, đằng sau còn có không ít các cấp bậc Thánh Linh cổ, bọn họ hùng mạnh đến không làm gì được nữa, dù cho
cách hàng tỉ dặm cũng có thể dùng một ngón tay đánh chết Phong Phi Vân.
"Nếu như Linh Chu này thật sự tồn tại Thánh linh khí mãnh như vậy thì chứng minh Thánh linh thật sự đang tồn tại."
Lúc đó Phong Phi Vân chẳng qua chỉ là suy đoán, trên đời không nhất định có người tu luyện tới cảnh giới Thánh linh thế nhưng lấy được một Linh Chu lại làm cho Phong Phi Vân khẳng định chắc chắn Thánh linh là thực sự
tồn tại.
Một món Thánh linh khí mãnh làm cho Phong Phi Vân không
nhịn được mà trở nên bị kích động, nói không chừng có thể mượn vật này
mà lĩnh ngộ cảnh giới Thánh linh.
Có một ngày sẽ trở nên siêu phàm, như vậy thì có thể thoát ra phàm trần, linh hồn không chết, tinh thần bất diệt.
"Lộp cộp!"
Phong Phi Vân không cẩn thận dặm phải một tảng đá, người thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
Cơ thể hắn bây giờ thật quá nhỏ bé, bởi vì thời gian dài ngâm mình ở trong đống nữ nhân làm tiêu hao tinh khí quá nhiều, so với người bình thường
phải suy yếu hơn. Trong thân thể một chút linh khí cũng không có, hơn
nữa kinh mạch lại tắc nghẽn, cơ bắp lỏng lẻo, xương cốt xoàng xĩnh, quả
thực không thích hợp để tu tiên, thậm chí ngay cả luyện võ cũng không
thể nào đạt được thành tựu.
Nhưng mà bây giờ đối với Phong Phi Vân mà nói, chuyện này cũng không phải vấn đề khó.
Nếu muốn không cam chịu tầm thường thì lần nữa lại bước vào con đường tu
tiên, xưng vương xưng bá kiên cường một phương, nhưng trước tiên phải
thay đổi thể chất của mình.