Linh Chu​

Chương 1094: Chương 1094: Thiếu nữ thần bí. (2)




Rất nhiều người đều giật mình, vốn bọn hắn cũng đã đánh giá rất cao Lý Tiêu Nam, nhưng sau khi thấy bốn vị kiếm thị ra tay, mới phát hiện mình vẫn đánh giá thấp hắn, chỉ riêng kiếm thị ở cạnh đã cường đại như thế, thực lực bản thân hắn lại cường đại đến mức nào đây.

Khó trách hắn dám khiêu chiến tán tu Vân Phi Thiên.

Bành, bành, bành, bành.

Bốn vị kiếm thị từ trên thiên mạc rơi xuống, đều bị bại trận, trên người linh mang ảm đạm, Linh kiếm trong tay cũng bị người đoạt đi.

Lý Tiêu Nam có chút nhíu mày, tiếp lấy bốn vị kiếm thị, mới phát hiện tu vị bốn người các nàng đều bị người phong bế, nếu không phải hắn ra tay thì các nàng có thể sẽ ngã chết trên mặt đất rồi.

Mọi người cả kinh tròng mắt như muốn rớt ra, bốn vị kiếm thị cường đại lại bị một thiếu nữ lập tức đánh bại, lại còn bị cướp đi Linh kiếm, đây chính là bốn kiện linh khí, cũng chỉ có Lý Tiêu Nam mới có phách lực lớn như vậy, có thể cho thị nữ của mình dùng linh khí, nhưng hắn cũng tuyệt đối khó có thể lấy ra thêm bốn chuôi Linh kiếm nữa.

- Thật là quái rồi, nghe thanh âm của thiếu nữ kia, tuyệt đối không cao hơn hai mươi tuổi, sao tu vị lại biến thái như thế, chẳng lẽ gặp quỷ rồi sao?

Có người triển khai Linh Thông Thần Nhãn, muốn tìm ra thiếu nữ nói chuyện kia, nhưng bầu trời một mảnh khoáng đạt, tinh không vạn dặm, căn bản không có một bóng người.

- Cũng chỉ là bốn kiện Linh kiếm đê đẳng nhất, Tiểu Nam ngươi đối với thị nữ cũng quá keo kiệt rồi, loại Linh kiếm cấp thấp này ngươi cũng không biết xấu hổ xuất ra sao?

Người thiếu nữ kia đang thở dài, trong thanh âm có vài phần dí dỏm.

Tiếp theo liền nghe được phía trên truyền đến thanh âm bốn thanh kiếm gãy nát, rầm rầm rung động, thanh âm như núi sụp, người thiếu nữ kia vậy mà trực tiếp bẽ gãy bốn chuôi Linh kiếm, sau đó ném xuống.

Trên mặt Phong Phi Vân mang theo vài phần nghiền ngẫm, nhìn lại tòa núi cao lơ lửng trên đỉnh đầu Lý Tiêu Nam, đây là linh khí "Huyền Không Đảo" của Lý Tiêu Nam, mà thanh âm thiếu nữ kia chính là từ trên Huyền Không Đảo truyền đến, rất ngây thơ, cũng mang theo vài phần trẻ trung, niên kỷ tuyệt đối không lớn.

Bốn chuôi chiến kiếm cấp bậc linh khí dĩ nhiên lại cứ vậy bị một thiếu nữ bẻ gẫy, đây chính là tổn thất thật lớn, cho dù Lý Tiêu Nam cũng không chịu nổi, tổn thất thảm trọng, hơn nữa thiếu nữ này rõ ràng còn nói hắn keo kiệt, keo kiệt, ngươi lấy ra bốn kiện linh khí thử xem.

- Tiểu Nam, có dám đánh với sủng vật của bổn tiểu thư một trận không, nếu ngươi có thể chiến thắng sủng vật của bổn tiểu thư, hôm nay liền tha cho ngươi một mạng.

Người thiếu nữ kia lại mở miệng, tiếp theo bên người nàng truyện đến hai tiếng mèo kêu, gọi rất mềm mại, mèo kia tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ.

- Đạm Đạm, ngươi có biết là ngủ sẽ khiến mình mập hơn không, ngươi chính là một con mèo, ôm một cục xương gặm làm gì vậy.

Người thiếu nữ kia rất tức giận, săn ống tay áo, duỗi ra cổ tay tuyết trắng nhéo lấy đuôi con mèo kia.

Thiếu nữ này thật sự quá sung sướng, lại muốn Lý Tiêu Nam chiến một trận với sủng vật của nàng, đây quả thực chính là làm khó chịu Lý Tiêu Nam.

Đúng lúc này Hồng Diệp hoàng tử từ trong cổ lâm bay ra ngoài, kim quang sáng lạn, thân thể giống như thần vượn khổng lồ, hét lớn:

- Phong gia tiểu tà ma, ca của ngươi ở địa phương nào, gọi hắn cút ra đây chiến sinh tử với ta một trận!

Phong Phi Vân cướp đi Kình Thiên Côn, làm cho Ngọc Kiền vương triều mất đi một kiện linh binh đỉnh cấp, cũng làm cho Hồng Diệp hoàng tử bị lăng nhục, hắn thề nhất định phải đánh bại Phong Phi Vân, cướp đoạt Kình Thiên Côn trở lại.

- Hỏng bét, đám khỉ kia lại đuổi tới, chúng ta nhanh chạy thôi.

Giọng của tiểu tà ma thanh thúy, ánh mắt như nước chảy, lông mi hơi cong, nàng ngồi trên con mèo lớn bay lên không trung.

Một kích của Hồng Diệp hoàng tử đánh vào núi lớn, đánh nát linh quang thủ hộ, nhưng mà không có đánh trúng tiểu tà ma, lại đánh nát lưng trừng núi, đây chính là Huyền Không Đao một kiện linh khí của Lý Tiêu Nam.

Huyền Không Đảo bị tổn hại, Lý Tiêu Nam nội tâm càng ngày càng tức giận.

Thì ra cô gái kia chính là muội muội của Phong Phi Vân, khó trách lá gan lớn như thế, thật sự có huynh như thế nào thì có muội như thế đó.

Trong lòng Hồng Diệp hoàng tử đặc biệt phiền muộn, lại bị tiểu tà ma gọi là đại hầu tử, hết lần này tới lần khác đuổi nàng ba ngày, đều không có bắt nàng, thiếu nữ này giống như con cá nhỏ,trơn trượt đào thoát cực nhanh chóng.

Tiểu tà ma tự nhiên đã không nhỏ, đã mười tám, mười chín tuổi, duyên dáng yêu kiều, bộ ngực cao ngất, eo mảnh như liễu, đường cong lung linh, mái tóc dài bay theo gió, mặc trên người bộ quần áo trắng, sóng mắt ôn nhu động lòng người, lại mang theo vài phần dí dỏm, có chút nhếch

bờ môi lên, mang theo vài phần cười tà dị, khiến người ta cảm thấy thất thần.

Nàng không bao giờ còn là cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Phong Phi Vân, nắm áo Phong Phi Vân, gương mặt nữ oa của nàng cũng thành thục không ít, tú lệ động lòng người, đôi mắt long lanh như nước, lông mày kẻ đen thon dài, gương mặt đã xinh đẹp hơn trước vài phần, rất nhiều người nhìn thấy đều thán phục.

Có người chấn động nhìn qua, nhìn thấy tiểu tà ma nghiêng thế dung nhan, trợn mắt há hốc mồm, cảm thán nói:

- Phong gia tiểu tà ma đã biến thành hồng nhan hại nước hại dân, cho dù Nam Cung Hồng Nhan còn tại thế cũng chưa chắc sánh bằng nàng.

Tên còn lại cũng thán phục, nói:

- Tuyệt đối là mỹ nhân cấp tai họa, nhưng mà lại thập phần nguy hiểm, trước kia là tiểu tà ma, hiện tại nên đổi tên là đại tà ma.

Đương nhiên cũng có cường giả tuyệt đỉnh mở mắt chờ mong, nói:

- Nghe nói Phong Phi Vân và tiểu tà ma có quan hệ thân mật, nếu có thể bắt nàng, chắc chắn có thể bức bách Phong Phi Vân hiện thân.

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, ở đây không thiếu người thông minh, lập tức ngầm hiểu, một chưởng giáo tiên môn cười mỉa mai, nói:

- Người Ngọc Kiền vương triều chỉ sợ cũng ôm mục đích này, muốn bắt tiểu tà ma, sau đó bức bách Phong Phi Vân hiện thân, cướp lấy Kim Tàm Kinh trên người hắn, đúng là giỏi tính toán.

Tiểu tà ma ngồi trên lưng mèo trắng, vòng eo hết sức nhỏ, ngọc thể nhu hòa, có dung mạo khuynh quốc khuynh thành làm cho Lý Tiêu Nam, Bắc Minh Phá Thiên, Quân Tam Thiên thất thần, như không phải muội muội Phong Phi Vân, bọn họ có lẽ là người theo đuổi tiểu tà ma.

Con mèo trắng cực kỳ thần tuấn, nó biến lớn như lão hổ, toàn thân tuyết trắng, bộ lông óng ánh, mọc ra chín cái đuôi lông xù, đôi mắt màu hổ phách căng tròn, mọc ra một một chữ "Cửu", nó tỏa trên trán tỏa ra hào quang sáng ngời.

Tu vị Hồng Diệp hoàng tử không thể bảo là không cao, nhưng mà không thể chạm vào góc áo của tiểu tà ma, dẫn đến tiểu tà ma cười tươi như chuông bạc, nói:

- Đại hầu tử, ngươi ngay cả một con mèo cũng không đuổi kịp, nếu không ăn quả đào bồi bổ khí lực trước đi.

Đôi mắt của nàng quay tít một vòng, không ngờ nàng ném ra một quả đào óng ánh, đây là một quả linh đào, ngàn năm mới ra quả một lần, thập phần trân quý, cũng không biết nàng hái từ nơi nào, nàng ném ra ngoài giống như cho khỉ ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.