Môt là sử thi cấp thiên tài, một là thiên tài bình thường, hoàn toàn không cách nào có thể so sánh được.
Trong lòng Phong Phi Vân tuy là có chút giật mình nhưng cũng không hề nhụt
chí, dù sao thì hắn tu luyện cũng chính là "Bất tử phượng hoàng thân",
mỗi lần tăng lên một tầng thứ thì thiên tư cùng thể chất liền tăng lên
một bước dài, bây giờ hắn mới chỉ tu luyện thành công bước thứ hai của
hoán huyết mà thôi, nếu có thể luyện thành bước thứ ba của hoán huyết
thì bất luận là tu vi hay thiên phú đều phát triển nhảy vọt, hoàn toàn
có thể có cơ hội đuổi theo đám người Đông Phương Kính Thủy, thậm chí hơn hẳn bọn họ.
Cảnh Phong đại trí sư thấy vẻ mặt của Phong Phi Vân không ngừng thay đổi, cười nói:
- Phong tiểu hữu, dù sao thì ngươi cũng đừng tức giận, suy cho cùng thì
thiên tài như Đông Phương Kính Thủy đều là nghịch thiên tồn tại, trong
thiên hạ cũng chỉ có mấy người, không cần thiết phải phải ép buộc mình
so bì với bọn họ. Có theo đuổi cũng là chuyện tốt, nhưng mà nếu như theo đuổi quá cao thì thường thường làm bị thương đều là bản thân mình thôi.
Cảnh Phong đại trí sư mang theo một giọng nói khuyên giải, an ủi.
Phong Phi Vân khiêm tốn cười nói:
- Những đạo lý này tiểu tử hiển nhiên biết.
Cảnh Phong đại trí sư nhìn vào ánh mặt trời chói chang ở trên đầu, Hồng nha
phi hạm đã hấp thụ đủ nhiều huyền dương tinh hoa của ánh sáng mặt trời,
đang từ từ hướng về màn trời mà bay lên.
La Lão Hán đã sớm được
những chiến sĩ cổ cương mời lên trên Hồng nha phi hạm, bâu giờ cũng chỉ
còn lại Cảnh Phong đại trí sư, La Ngọc Nhi và Phong Phi Vân đang cáo
biệt nhau.
- Có một câu nói không biết có nên nói hay không?
Cảnh Phong đại trí sư vốn đã định lên thuyền khởi hành, nhưng mà sau cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi.
- Tiền bối cứ nói đi, đừng ngại!
Phong Phi Vân cười nói.
Cảnh Phong đại trí sư thấp giọng nói:
- Cô gái Đông Phương Kính Nguyệt này bất luận là ý chí hay thiên tư hoặc
là dung mạo đều là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nếu như nàng thật sự
có lòng muốn cùng ngươi kết làm trăm năm cũng rất tốt, thật ra thì ngươi cũng có thể suy tính lại, dù sao ... nếu như leo lên một cái cây cao
như gia tộc Ngân Câu, đối với tiền đồ tương lai của ngươi sẽ rất rộng
mở, là một trăm điều lợi mà không một điều hại.
Trong mắt Cảnh
Phong đại trí sư chớp động ánh sáng của trí tuệ, cũng không biết trong
lòng lúc này rốt cuộc đang mưu đồ cái gì nữa.
Phong Phi Vân cũng
là dở khóc dở cười, thứ nhất, dựa theo thái độ của Đông Phương Kính
Nguyệt đối với hắn thì đó hẳn là không phải tự mình đem hắn tháo thành
tám khúc thì không thể tháo gỡ được mối hận trong lòng nàng, thứ hai, dù cho đầu của Đông Phương Kính Nguyệt bị đập trúng mà đối với Phong Phi
Vân thật sự có tình cảm thì Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không thể tiếp
nhận nàng.
Bởi vì dáng dấp của nàng cùng với Thủy Nguyệt Đình quá giống nhau!
Đương nhiên hai loại khả năng này hầu như cũng sẽ không thể phát sinh, Đông
Phương Kính Nguyệt thái độ kiêu ngạo thế nhưng chút nào cũng không thể
so sánh với Thủy Nguyệt Đình, điềm này Phong Phi Vân tự tin cho là rất
hiểu nàng.
- Việc này cũng không cần tiền bối phải bận tâm.
Phong Phi Vân cười nói.
- Ha ha! Xem ra trong lòng của Phong tiểu hữu chỉ có Càn Khôn, lại là lão già ta đã phí lời rồi! Nhưng mà chuyện của ngươi và Đông Phương Kính
Nguyệt ta đã thông qua Ngọc phi phù báo cho Đông Phương Kính Thủy rồi,
hắn bây giờ đã biết muội muội của hắn mặt dày mày dạn yêu ngươi, điểm
này thì ngươi cần phải có chuẩn bị tâm lý một chút à!
Cảnh Phong đại trí sư cười đến mức làm cho nụ cười hiền lành ôn hòa lại trở thành nham hiểm.
"Phốc!"
Phong Phi Vân thiếu chút nữa muốn té lăn xuống đất, trợn mắt nhìn Cảnh Phong hét lớn:
- Lão già nhà ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ai cho cái lưỡi của ngươi dài đến như vậy hả?
Phong Phi Vân vốn đang định sau khi gặp Đông Phương Kính Thủy sẽ bịa ra một
lý do khác, lại không ngờ rằng cái lão hỗn đản Cảnh Phong đại trí sư đó
thật sự lại quá bát quái, vậy mà đã sớm báo cho Đông Phương Kính Thủy.
Thử nghĩ một chút, nếu một người anh trai đột nhiên nghe được cô em gái
băng sơn của hắn có người yêu, hắn sẽ có vẻ mặt như thế nào chứ?
Hắn sẽ xúc động chứ? Hay là sẽ ngạc nhiên đây? Hay là sẽ mừng rỡ hả?
Ai là mẹ của hắn thì sẽ biết, dù sao lúc này cũng đã bị Cảnh Phong đại trí sư tàn nhẫn này gài bẫy một lần.
- Phong … Phong thiếu gia, chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau không? Tôi nghe nói Phụng thiên bộ là một nơi khá xa xôi, người bình thường dù cho là đi cả một đời cũng không đến được nơi đó.
La Ngọc Nhi rụt rè hỏi một câu cuối cùng.
Phong Phi Vân ngược lại cũng muốn không nghĩ nhiều, ngay lập tức tùy ý nói:
- Nếu như ta không chết ở trong tay của Đông Phương Kính Nguyệt hoặc là
trong tay của Đông Phương Kính Thủy thì có thể chúng ta còn có ngày gặp
lại.
- À!
La Ngọc Nhi nhẹ nhàng trả lời, sau đó lại cúi đầu xuống theo Cảnh Phong đại trí sư bay lên trên Hồng nha phi hạm.
"Ầm ầm!"
Trận pháp trên Hồng nha phi hạm bắt đầu xoay chuyển làm cho toàn bộ chiếc
thuyền đỏ ngầu to lớn đều bị bao bọc lại, dẫn đến không khí xung quanh
đều chuyển động thành sinh ra một cơn xoáy. Nhờ vào sự giúp đỡ của tốc
độ gió và động lực huyền dương tinh hoa mà Hồng nha phi hạm "vèo" một
cái, hướng về ngoài bầu trời xa xôi bay đi.
Cho tới giờ khắc này
Phong Phi Vân mới chợt chấn động, hình như mới phản ứng kịp với lời nói
của La Ngọc Nhi, hướng về phía Hồng nha phi hạm rời đi hô lớn:
-
Sau này ta nhất định sẽ tới Phụng thiên bộ tìm cô, ta đưa cho cô mười
lăm đồng tiền vàng, cô còn nợ ta mười lăm chén trà, mỗi một chén đều
phải trả đủ cho ta.
Phong Phi Vân cũng không biết nàng có nghe
được hay không, dù sao Hồng nha phi hạm cũng đã biến mất ở sau đám mây
ngũ sắc, biến thành một cái điểm nhỏ màu đỏ sau cùng thì hoàn toàn không nhìn thấy nữa.