Linh Chu​

Chương 495: Chương 495: Tô Huyết bất tử.




Tất Trữ Suất cảm giác linh hồn của mình bị kiếm quang này khóa lại, không dám động cả ngón tay.

Vương Mãnh cầm Phương Thiên Họa Kích, mũi kích nhanh như điện quang đâm thẳng vào hắc y nhân vừa xuất hiện.

Bành!

Hắc y nhân kia cũng không quay người, chỉ đưa tay ra sau điểm một cái vài mũi kích, một tầng hàn băng màu đen lan tràn, trực tiếp đong băng cả đầu cánh tay của Vương Mãnh, bàn tay lại dính vào Phương Thiên Họa Kích, không cách nào nhúc nhích.

Hắc y nhân chỉ một tay đơn giản là xong, không có xoay người lại dễ dàng chế phục Vương Mãnh.

- Nói các ngươi là người nào?

Hắc y nhân trầm giọng hỏi, kiếm trong tay càng băng hàn.

Dĩ nhiên là giọng của nữ nhân.

- Mỹ nữ, chúng chính là người tốt ah! Trước tiên, trước thu hồi kiếm được không?

Toàn thân Tất Trữ Suất đổ mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy nói.

- Người tốt? Ta chuyên giết người tốt.

Tô Huyết nói.

- Kỳ thật ta là người xấu, việc ác bất tận.

Tất Trữ Suất sắp khóc lên.

- Ta giết người xấu càng nhiều hơn....

Tô Huyết không mang theo hương vị nhân gian.

Tất Trữ Suất đã sắp khóc rồi, nói:

- Khốn kiếp, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

- Nói cho ta biết bên trong xảy ra chuyện gì?

Tô Huyết nói.

- Ta sẽ không làm chuyện bán bằng hữu... Ah! Đừng, kỳ thật hiện tại bên trong kích tình bắn ra bốn phía, mỹ nữ, ngươi không nên xông vào thì tốt hơn.

Hai chân Tất Trữ Suất mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống đất.

Tô Huyết xem thường nhìn hắn, trở tay một kiếm bổ kết giới ở cửa sổ ra, thân thể như ảo ảnh xuyên qua cửa sổ.

Phong Phi Vân đã mặc đạo bào vào, đang buộc dây lưng, khải giáp nặng nề cũng mang một nửa, nhìn chằm chằm vào Tô Huyết xông vào, cười nói:

- Tô cô nương tính cảnh giác quả nhiên là nóng vội, đáng tiếc đến chậm một bước, ha ha, bỏ qua trò hay.

Phong Phi Vân mang bao tay và nẹp chân vào, cười nói sảng khoái.

Toàn thân Tô Huyết bao phủ trên áo choàng đen, càng mang mũ rộng vành, nhìn qua bên cạnh, nhìn thấy thân thể tuyệt sắc nằm đó, bộ ngực tuyết trắng có hai hạt đậu đỏ tươi mê người, trên thảm lông cáo tuyết cũng mang theo một ít máu trinh.

Nàng cấp tốc thu hồi ánh mắt, kiếm trong tay lơ lửng trước người, cẩn thận đề phòng nhìn qua Phong Phi Vân, kiếm quang màu đen như hóa thành thực chất dài ba xích.

- Lá gan thật sự là không nhỏ, dám ngủ với Lục Ly Vi, nếu nàng khôi phục thân thể, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tô Huyết nói.

Phong Phi Vân đã mặc xong thiết khải ngón tay vuốt chiến đao, cười nói:

- Phàm là nữ nhân ngủ qua với ta, đều nói với ta như vậy, thế nhưng mà ta vẫn còn sống rất tốt.

- Đó là bởi vì ngươi còn không có gặp được nữ nhân có thể giết ngươi.

Tô Huyết nói.

Phong Phi Vân cười nói:

- Tô cô nương nếu ngủ với ta, ta khẳng định chết chắc.

- Ta ghét nhất là nam nhân cười đùa tí tửng.

Thân thể Tô Huyết nhanh chóng biến mất, ngay cả thanh kiếm cũng biến mất trong không khí, chỉ có thể nghe được tiếng kiếm minh nguy hiểm truyền tới.

Thân hình Phong Phi Vân lóe lên, lướt ngang qua ba trượng, Tô Huyết xuất hiện ngay chỗ hắn đứng vừa rồi, kiếm quang chém nát tàn ảnh Phong Phi Vân lưu tại tại chỗ, một kích không trúng, nàng liền biến mất.

Tô Huyết cường đại vượt qua Phong Phi Vân tưởng tượng, so với Nạp Lan Tuyết Táng không yếu hơn chút nào, hơn nữa nàng tu luyện tà tông cấm thuật "Huyết Ảnh Vô Tung", ngay cả thần thức cũng không tìm ra thân ảnh của nàng.

Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên ngưng trọng, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bổ một đao vào bên trái, thân ảnh Tô Huyết vừa hiện ra đã bị lưỡi đao bổ trúng, mũ rộng vành màu đen trên đầu vỡ vụn, thân thể nàng bị lưỡi đao chấn vỡ, hóa thành đám huyết vụ.

Chẳng lẽ một đao là có thể giết nàng?

Không!

Phong Phi Vân vội vàng lui ra sau, một đạo kiếm quang bay qua bên tai của hắn, cắt sợi tóc của hắn xuống.

Huyết vụ tiếp tục ngưng tụ lại, hóa thành nữ tử lạnh lùng như băng, cô gái này dung mạo cũng không tính là đẹp, ánh mắt rất bình thường, cái mũi không cao, bờ môi không đủ gợi cảm, nhưng mà ngũ quan bình thường tổ hợp cùng một chỗ lại có mỹ cảm khác, chẳng kém gì mỹ nhân ngũ quan tinh tế.

Kiếm của nàng càng đáng sợ hơn, thật giống như nước vô khổng bất nhập (Không đâu không vào được), một kiếm này bóng kiếm đầy trời, hóa thành một đám kiếm vũ cực lớn.

Phong Phi Vân cũng không hề giữ lại, toàn lực mà làm, Long Hoàng Đao Quyết đệ nhị chiêu "Long Hoàng Lâm Cửu Thiên ", một đao phá tận tất cả bóng kiếm, chém Tô Huyết thành huyết vụ.

XÍU...UU!!

Lại một đạo kiếm quang bay qua đỉnh đầu Phong Phi Vân, một đạo hàn khí có thể đông cứng da đầu của người ta, Phong Phi Vân ngang nhiên đánh ra một quyền, một quyền này mang theo ba đạo tám ngưu chi lực, lúc này mới đánh tan kiếm quang.

Bóng dáng Tô Huyết hiện ra, bộ dáng hoàn toàn khác vừa rồi, giờ phút này nàng giống như thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, thanh thuần tú lệ, đôi mắt băng lãnh.

Phong Phi Vân lần đầu tiên gặp chuyện cổ quái như thế, thậm chí ngay cả phượng hoàng thiên nhãn cũng không biệt đâu là tướng mạo sẵn có của nàng, có lẽ cả hai đều không phải tướng mạo sẵn có của nàng.

Loại thủ đoạn này còn quỷ dị hơn huyễn hình chi thuật của tầm bảo sư, thật giống như mỗi lần bị đánh tan đều có thể ngưng tụ ra chân thân.

- Ta là bất tử, ngươi căn bản không giết được ta.

Tô Huyết nói.

- Thiên hạ không có người không chết, chỉ là huyết trì luyện thể thuật mà thôi, nếu ta giết ngươi một trăm lần, ngươi vẫn phải chết. Nhưng mà ta không phải tới giết ngươi, ta tới bắt ngươi.

Khóe miệng Phong Phi Vân cong lên, tiếng nói còn không có truyền ra ngoài đã xuất hiện bên cạnh Tô Huyết, thò tay chế trụ cổ tay của nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.

Bành!

Đột nhiên cánh tay của nàng hóa thành huyết vụ, thân ảnh lui ra sau chín bước, chân đạp đường vân kỳ dị, bay ra khỏi sương phòng, vừa tới hành lang gấp khúc, một đạo huyết vụ thần bình giống như đầu người bay trong không khí, trấn áp nàng.

Đây là huyết nhân thần bình, vốn bị hòa thượng rượu thịt thu đi, nhưng đã bị Tất Trữ Suất trộm trở về.

- Chạy đi đâu?

Tất Trữ Suất liên thủ với Vương Mãnh, tế một kiện sát khí ra, một đạo uy áp trấn áp xuống đỉnh đầu Tô Huyết.

- Huyết nhân thần bình.

Tô Huyết cả kinh, trong đan điền có hào quang bảy màu bắn ra ngoài, một hình người cổ xưa bay ra ngoài đây là một lão già mặc áo đen, gầy gò chỉ còn da bọc xương, lưng còng xuống, trong người tỏa ra sát ý khủng bố.

Lão giả này chính là người hung ác, tuy chỉ là một phân ảnh, nhưng vẫn khủng bố khôn cùng, không ngờ có thể ngăn cản huyết nhân thần bình.

Tô Huyết dùng kiếm mở đường, muốn phá tan vách tường thoát khỏi nơi đây, nhưng mà lúc sắp bay ra, trên không có bảy tấm bản đồ cổ trấn áp xuống, hào quang xán lạn giống như phong tỏa hư không, có một ban chỉ màu đen cổ xưa lơ lửng trước bảy tấm bản đồ cổ.

Oanh!

Phong Phi Vân đứng ở trên không, sử dụng miểu quỷ ban chỉ, mượn linh khí chi uy từ trên cao áp xuống, chèn ép Tô Huyết trở về.

Thực khách trong tửu lâu bị cả kinh, uy áp của miểu quỷ ban chỉ cùng huyết nhân thần bình áp bọn họ không thể nhúc nhích, càng có người hôn mê té xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.