Linh Chu​

Chương 1650: Chương 1650: Trảm nữ đế. (2)




- Ta không có khả năng thần phục bất luận kẻ nào, nói thật cho ngươi biết, không lâu sau cường giả của Hộ Thánh nhất tộc sẽ trở về, đến lúc đó sẽ quyết một trận tử chiến với Thần Thiên tước gia, bọn họ ai thắng ai bại cũng không liên quan đến ta nữa, ta chỉ muốn phục sinh lại hồng nhan.

Phong Phi Vân lần nữa dẫn ra một đạo Thánh Linh chi khí, đem phách thứ hai của Long Khương Linh chém rụng.

- Nếu Hộ Thánh nhất tộc trở vê, như vậy Thánh Đình Long gia còn có cơ hội lật bàn, nhưng mà Hộ Thánh nhất tộc lại muốn đến nâng đỡ cho người nào làm Thánh Đình chúa tể mới, đương kim Thánh Đình chúa tể chẳng qua là một tên phế vật, chỉ có ta mới xứng làm chúa tể, Phong Phi Vân, kỳ thật thì chúng ta còn có khả năng hợp tác, nâng đỡ ta làm Thánh Đình chúa tể, ta có thể cấp cho ngươi tất cả tài nguyên tu luyện mà ngươi muốn.

Thái Vi định trụ cước bộ, mỹ mâu nóng rực, trên người mang theo một cỗ tự tin vô cùng cường đại.

Phong Phi Vân chỉ dừng lại trong chốc lát, sau đó liền liên tục chém ra hai đạo Thánh Linh chi khí, đem phách thứ ba cùng thứ tư của Long Khương Linh chém rụng.

- Oa!

Trong miệng nàng ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể dựa vào tường sắt mới đứng vững được.

Phong Phi Vân nói:

- Sau khi tiêu diệt ngươi tự nhiên sẽ có Thánh Đình chúa tể mới ra đời.

- Long gia trừ ta ra thì còn có người nào xứng?

Ánh mắt của Thái Vi bễ nghễ, mặc dù ba hồn bảy phách đều đã bị chém mất một nửa nhưng mà lại như cũ rất cường thế, phong thái của nữ đế không suy giảm.

- Long La Phù!

Phong Phi Vân thản nhiên nói.

Ánh mắt của Thái Vi trở nên có chút sầu thảm, trên người lộ ra một cỗ khí tức vạn niệm câu hôi, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, nói:

- Được rồi, ta thua rồi, cho ta một cái thống khoái đi.

Phong Phi Vân khe khẽ gật đầu, đồng thời đánh ra sáu đạo Thánh Linh chi khí đem ba hồn ba phách còn lại là Long Khương Linh đều chém rụng.

Từ nay về sau nữ đế Long Khương Linh hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa.

- Ồ!

Trong thân thể Thái Vi bay ra một cỗ thân thể của nữ tử, là thân thể của Long Khương Linh.

Ba hồn bảy phách của Long Khương Linh sau khi bị Phong Phi Vân chém rụng, từ trong thân thể Thái Vi bị tách ra, ngã trên mặt đất, đã hoàn toàn chết đi.

- Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, bất kỳ cường giả nào đều nhất định sẽ bước lên con đường này.

Đầu ngón ay của Phong Phi Vân bắn ra một đạo hỏa diễm rơi vào trên thân thể của Long Khương Linh, "bùm bùm cách cách", hỏa diễm bốc cháy lên, rất nhanh đã đem một cỗ thân thể nữ tử tuyệt đẹp đốt thành phấn vụn.

Cái này coi như là thần hình đều diệt chân chính.

Thái Vi như cũ đứng ở trong lao ngục, thanh nhã xinh đẹp, thánh khiết đoan trang, chỉ là thân thể trở nên trong suốt rất nhiều, nàng bây giờ chỉ là một cỗ thần hồn thể, cũng không phải là huyết nhục thân thể chân chính.

Ánh mắt của nàng hồn nhiên giống như là một nữ hài tử hiếu kỳ, hết sức u mê nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, ánh mắt chớp chớp, đang cố gắng suy nghĩ nam tử trước mắt này rốt cuộc là người nào.

- Hồng Nhan!

Phong Phi Vân khó có thể khống chế được tâm tình của mình, muốn đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, nhưng mà hai tay lại chụp vào trong khoảng không, từ trong thân thể nàng lướt qua.

Phong Phi Vân nhìn lại hai tay của mình, lại nhìn nàng một chút, mới biết được nàng hiện tại vẻn vẹn chỉ là một đạo thần hồn thể, cũng không phải là thân thể huyết nhục chân chính, là tâm tình của mình quá không kiểm soát được.

Phong Phi Vân bình ổn lại kích động cùng vui sướng trong lòng, chậm rãi vươn tay sờ vào má nàng, mặc dù vuốt ve ở trên quang ảnh nhưng mà bàn tay tựa hồ như còn lưu lại nhiệt độ của nàng:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ đi tìm đến Lượng Kiếp Chuyển Thế cổ dược, Đại Thánh tinh huyết, linh hồn linh thạch, giúp ngươi trọng luyện thân thể, đúc thần bảo thể bất diệt bất lão, khiến cho ngươi trọng sinh chân chính.

Muốn một người đã thần hình câu diệt trọng tân sống lại, đây là chuyện vô cùng khó khăn, coi như là Đại Thánh trong truyền thuyết đều rất khó làm được.

Phong Phi Vân bởi vì nắm giữ năm giọt huyết dịch của Nam Cung Hồng Nhan, có thể từ trong huyết dịch của nàng tìm về mảnh nhỏ ký ức cùng một tia linh hồn bản nguyên của nàng, cái này khiến cho Phong Phi Vân làm nàng trọng sinh trở nên tương đối dễ dàng một chút, nhưng mà vẻn vẹn chỉ là tương đối dễ dàng một chút mà thôi.

Nếu như Phong Phi Vân lấy phương pháp tế luyện khôi lỗi để cải tạo thân thể của nàng, đó tự nhiên là dễ dàng hơn nhiều, nhưng mà hoán tỉnh Nam Cung Hồng Nhan như vậy thì vẻn vẹn chỉ là một cỗ khôi lỗi, nhiều nhất có thể có được một phần trí nhớ thuộc về Nam Cung Hồng Nhan, coi như là một khôi lỗi thượng đẳng mà thôi.

Nhưng mà cái Phong Phi Vân muốn không phải là một con khôi lỗi, mà là một người hoàn toàn, có thể suy tư, có thể khôi phục trí nhớ, có linh hồn, có năng lực sinh nở đời sau, đây mới xem như khiến nàng chân chính trọng sinh.

Đây liền cần ba loại đồ vật: Lượng Kiếp Chuyển Thế cổ dược, Đại Thánh tinh huyết, Linh hồn linh thạch.

Ba loại đồ vật này cơ hồ đều là thứ tuyệt tích trên thế gian, tỷ như Linh hồn linh thạch, đây là linh thạch mười tám phẩm xếp thứ ba trong linh thạch.

Một viên Linh hồn linh thạch bằng một trăm vạn ức viên Chân Diệu linh thchj.

Hơn nữa cho dù có thể lấy ra một trăm vạn ức viên chân diệu linh thạch cũng không mua được Linh hồn linh thạch, loại linh thạch này chỉ có Thánh Linh mới có thể nắm giữ một hai viên, dùng để tế luyện Thánh Linh khí mãnh, giao cho Thánh Linh khí mãnh có linh hồn.

Dĩ nhiên Thánh Linh cũng không nhất định là có, dù sao trong lịch sử tuyệt đại đa số Thánh Linh căn bản là không thể tế luyện ra Thánh Linh khí mãnh, nguyên nhân chính là ở chỗ tài liệu tế luyện Thánh Linh khí mãnh khó tìm.

Lượng Kiếp Chuyển Thế cổ dược cùng Đại Thánh tinh huyết thì càng thêm khó tìm, cơ hồ đều đã tuyệt tích ở thời đại thái cổ.

- Cái gì thân thể, cái gì bảo thể, ngươi là ai?

Thanh âm của Thái Vi thanh linh, rất là dễ nghe, đối với Phong Phi Vân có chút e ngại, khẽ lui về phía sau, nói:

- Ta chính là Thái Vi nữ thần, hưởng hương khói của rất nhiều người, nếu ngươi dám bất lợi với ta, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Phong Phi Vân khổ sở cười, biết trí nhớ hiện tại của nàng còn dừng lại ở lúc Thần Tấn vương triều, coi như là một tiểu thần linh mới ra đời mấy năm, tâm trí giống như một cô bé, còn chưa hoàn toàn thành thục.

- Ta làm sao nỡ thương tổn ngươi chứ?

Phong Phi Vân thu cánh tay về, trên mặt lộ ra nụ cười hết sức hòa thiện.

- Thật sao?

Phong Phi Vân gật đầu.

- Nhưng mà ta sao lại ở chỗ này, ta không phải là ở trong Thái Vi thần miếu luyện công sao, ngươi rốt cuộc là người nào?

Nàng chạy tới góc bên cạnh, khẽ co thân thể lại, ở trên người Phong Phi Vân nàng cảm thấy một cỗ ma khí mạnh mẽ, làm cho nàng rất không thoải mái.

- Ta là...

Phong Phi Vân thở ra một hơi thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.