Linh Chu​

Chương 880: Chương 880: Tử lộ.




Vương Mãnh cầm theo Phương Thiên Họa Kích và cùng mấy đệ tử Vũ tháp đi qua, thô cuồng mà chất phác cười cười:

- Đa tạ Phong huynh trượng nghĩa ra tay, hắc hắc, ta cũng là tu sĩ đi ra từ Nam Thái phủ.

Thời điểm này còn có rất nhiều người tụ tập dưới chiến đài, Phong Phi Vân cũng không muốn bại lộ thân phận, vì vậy thản nhiên nói:

- Có cơ hội gặp lại a.

Phong Phi Vân vẫy tay với Tất Trữ Suất một cái, hai người trực tiếp đi thẳng rời đi, rời khỏi hoàng thành.

- Mãnh ca, tên này quá cuồng ngạo, ngươi chính là đệ tử tháp chủ Vũ tháp, hắn còn không thèm nói chuyện với ngươi.

Một đệ tử Vũ tháp nói ra.

- Quản khỉ gió đại gia hắn, đi, chúng ta đi Tuyệt Sắc Lâu uống rượu.

Vương Mãnh tùy tiện cười cười, quát một tiếng mang theo đệ tử Vũ tháp ra khỏi hoàng thành, đi về hướng khác.

Đứng trên chiến đài chữ hoàng đại chiến tứ phương suốt một ngày, mặc dù là Phong Phi Vân cũng cảm thấy mệt mỏi.

Ăn một viên linh đan bổ sung linh khí, Phong Phi Vân bắt đầu âm thầm điều tức.

Tất Trữ Suất cười nói:

- Ngươi cảm thấy đẹp không.

- Cái gì?

Phong Phi Vân nói.

- Long Thanh Dương ah, ta cảm thấy rất gợi cảm, rất mê hoặc lẳng lơ, rất có vị ah, chỉ có ngươi từng tiếp xúc thân mật với hắn, nói thực ra, ngươi không cảm thấy động tâm hay sao?

Tất Trữ Suất lúc này kích động nói ra.

Phong Phi Vân bỗng nhiên dừng bước lại, nói:

- Ngươi tin hay không đêm nay ta bắt hắn tới, ném hắn lên giường của ngươi.

Toàn thân Tất Trữ Suất khẽ run rẩy, nói:

- Đừng, chúng ta dù thế nào cũng là bằng hữu, ngươi đừng hại ta.

Long Thanh Dương là nam nhân thật sự quá "đẹp", cho dù là nam nhân cũng không cách nào ngăn cản mị lực của hắn, nếu thật sự ném hắn lên giường của Tất Trữ Suất, nói không chừng Tất Trữ Suất sẽ lập tức biến thành cầm thú.

Phong Phi Vân cũng nhíu mày thật sâu, nói:

- Nữ nhân này... Khục khục, nam nhân này đúng là không tầm thường, nếu ta không có đoán sai, hắn vốn chính là con gái, nhưng lúc còn trong bụng mẹ, vào thời kỳ thai nhi bị cường giả tiên đạo dùng thủ đoạn ‘ nghịch loạn âm dương ’ cường ngạnh thay đổi giới tính.

- Giới tính cũng có thể cải biến?

Tất Trữ Suất nói.

Phong Phi Vân gật đầu nói:

- Thai người trước khi chưa thành hình hoàn toàn, có thể sử dụng tiên pháp điều động lực lượng bổn nguyên thiên đạo cải biến sắc tố giới tính trong con người, do đó trước khi thai nhi phát dục hoàn toàn có thể cải biến giới tính.

Tất Trữ Suất thở dài một tiếng:

- Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bất luận đại gia tộc nào cũng cần người nối nghiệp, mẹ của Long Thanh Dương khẳng định sinh rất nhiều con gái, thật vất vả sử dụng tiên pháp sinh ra một một đứa con trai, không ngờ là... Ai...

- Nếu hắn thật sự có rất nhiều tỷ tỷ muội muội, tuyệt đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh, ngươi nên nắm chắc cơ hội đi.

Phong Phi Vân trêu chọc nói,

Tất Trữ Suất tinh thần chấn động, hai mắt tỏa sáng, nhưng mà rất nhanh ảm đạm xuống, mắng to:

- Vạn nhất lại gặp phải nhân yêu, lừa bố mày!

Phong Phi Vân mỉm cười, hắn không tiếp tục chuyện này, hai đại nam nhân thảo luận sau lưng một nhân yêu, đây không phải chuyện phong nhã gì.

Sắc trời dần tối, bầu trời chiều mây đỏ rực, bầu trời vẫn còn một nửa màu xanh.

Đây là con đường phải đi qua nếu muốn tới cung đánh bạc ngầm.

Giờ phút này hàn khí lạnh thấu xương, lá cây khô bay bay giống như đao, phát ra âm thanh sàn sạt.

Tất Trữ Suất cảm giác bắp chân mỏi như, ánh mắt nhìn qua bốn phía, lo lắng nói:

- Ngươi nói người cung đánh bạc ngầm có phái cường giả ra đánh giết chúng ta hay không?

Ba mươi vạn viên linh thạch, có thể sánh ngang tổng giá trị một tiên quáng cỡ lớn, để để khiến cung đánh bạc ngầm liều mạng.

- Có khả năng.

Phong Phi Vân không đếm xỉa tới nói ra.

Một đạo thiểm điện vạch phá bầu trời, thô to như thùng nước, mang theo uy lực kinh thiên động địa đánh xuống.

Thân pháp Phong Phi Vân còn nhanh hơn tia chớp, lập tức bay vút ra ngoài, đạo thiểm điện này đánh vào vị trí vừa rồi, đánh ra một hố to, chung quanh hố to đầy vết rạn không ngừng lan ra ngoài, rộng chừng một thước.

Tất Trữ Suất cũng trốn tránh, nhưng lại bị tia chớp sẹt ngang qua người, toàn thân cháy đen bốc lên khói xanh, tóc dựng đứng lên.

Hắn phun ra khói đen, kêu lên:

- Xong, xong, người cung đánh bạc ngầm muốn giết người diệt khẩu, chúng ta chết chắc.

- Tính cảnh giác quả nhiên rất cao, có thể né tránh thiểm thi phù, không hổ là yêu kiếm truyền nhân.

Diêu Cát đứng phía sau con đường nhỏ này, áo trắng tóc đen, thân hoàn thánh quang, dáng người yểu điệu, nàng bước chân chạm đất, lăng không đứng vững, cho người ta ưu nhã như tiên tử không nhiễm bụi trần.

- Móa, ngươi vừa rồi ám toán chúng ta sao?

Tất Trữ Suất vãn vãn ống tay áo, lúc này xông tới, định đánh nàng một trận.

Diêu Cát thản nhiên cười cười, ngọc nhan vô cùng động lòng người, nhìn thấy nụ cười này của nàng, Tất Trữ Suất giống bị nàng câu đi linh hồn nhỏ bé, khó mà ra tay với nàng, xám xịt lui về bên cạnh Phong Phi Vân, nói nhỏ:

- Coi chừng một ít, nữ nhân này rất khó đối phó, có thể câu dẫn hồn phách người ta, may mắn ta tâm chí kiên định, mới không có bị nàng mê đảo.

- Đã không có bị nàng mê đảo, ngươi trốn về làm gì vậy, đánh nàng một trận là được rồi.

Phong Phi Vân nói.

Tất Trữ Suất ngôn từ chính nghĩa, nói:

- Ta tự nhiên không sợ nàng câu hồn của ta đi, dù sao ta định lực không giống bình thường, nhưng mà ta lo lắng cho ngươi, định lực của ngươi kém như thế, nếu bị nàng câu dẫn, nói không chừng sẽ bị mỹ mạo của nàng làm mê đảo.

Phong Phi Vân cười cười, trực tiếp đi qua.

Tất Trữ Suất thối lui xa xa, ở phía sau kêu lên:

- Coi chừng ah.

Diêu Cát mắt như sương khói, thản nhiên cười nói:

- Vừa rồi ta chỉ là muốn thử dò xét tu vị công tử, chắc công tử không giận chứ?

- Nhưng mà ta rất tức giận.

Phong Phi Vân đi đến trước mặt nàng, cách nhau ba bước, có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người của nàng, giống như hoa bách hợp mùa xuân, mang theo hương thơm ngọt ngào.

Trên mặt Diêu Cát mang theo nụ cười nhàn nhạt, giọng nói như chim sơn ca hót.

- Vậy ngươi ý định xử phạt ta thế nào?

Trong giọng nói của nàng giống như mang theo làm nũng.

Phong Phi Vân đứng thẳng, nói:

- Nói đi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?

- Trên con đường này có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn, sẽ không để cho ngươi còn sống ra khỏi cung đánh bạc ngầm.

Diêu Cát nói.

Phong Phi Vân nói:

- Ta đây tự nhiên biết rõ, ba mươi vạn linh thạch, đủ để thỉnh động một đại tiên giáo đến giết ta.

- Nhưng mà ngươi hợp tác với ta, có thể còn sống rời khỏi cung đánh bạc ngầm, lấy được ba mươi vạn linh thạch.

Diêu Cát nói.

- Chỉ bằng ngươi?

Phong Phi Vân nói.

Diêu Cát phiêu nhiên như mây xanh, cười nói:

- Ta tự nhiên không có bổn sự lớn như thế, nhưng mà người sau lưng ta lại có bổn sự này.

- Sau lưng ngươi.

Phong Phi Vân hồ nghi nói.

- Không sai, sau lưng ta.

Diêu Cát dời bước qua bên cạnh, sau lưng hiện ra một long liễn, đầu cổ thú kéo long liễn dữ tợn, long liễn khổng lồ này chính là "Bát Bộ Long Liễn".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.