Linh Chu​

Chương 469: Chương 469: Tuyệt đại thiên tài.




Trên ngón tay Hồng Ma Phương hiện lên một đạo tinh mang, miệng vết thương lập tức khép lại, mà ngay cả huyết dịch cũng bốc hơi trong không khí.

Liễu Thuận Phong tu vị càng ở trên Hồng Ma Phương, chính là Hộ Điện Giả của Sâm La đệ tam điện, có thể nói trong cao thủ Thần Cơ Đại viên mãn Tà Tông đến đây, Liễu Thuận Phong chính là đệ nhất nhân.

Liễu Thuận Phong là một người tiêu sái, cũng là một nam nhân anh tuấn, cực kỳ truy cầu hoàn mỹ, mỗi một động tác đều lộ ra đặc biệt tiêu sái.

- Vậy có cần ta tới giúp ngươi đánh một trận không?

Liễu Thuận Phong mặc áo đen, áo khoác ngắn tay mỏng, lạnh nhạt đàm tiếu, nói quả thật vô cùng nhẹ nhàng.

- Vạn Tượng Tháp có thể có cường giả vô địch gì chứ, không cần Liễu huynh ra tay? Vừa rồi chỉ là ta nhất thời chủ qua mới thua nửa chiêu thôi.

Hồng Ma Phương đại biểu chính là Sâm La đệ tứ điện, há có thể đơn giản bại, huống hồ hắn còn có rất nhiều cấm pháp chưa thi triển, nếu thi triển ra, cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn đoán chừng không có mấy người chống đở được.

- Người Tà Tông các ngươi thật sự là việc ác bất tận, công nhiên nhục nữ tử Vạn Tượng Tháp ta!

Thanh âm rét lạnh trong gió kia quả thực tựa như đao, bay múa trong không khí.

Hồng Ma Phương cẩn thận đề phòng, trường thanh cười cười:

- Đệ tử Tà Tông ta chơi nữ nhân Vạn Tượng Tháp, đều đã chơi ngán, tiểu tử, ngươi chơi nữ nhân Vạn Tượng Tháp, đoán chừng còn không bằng một phần mười ta đâu đấy!

- Vậy sao? Sao ta nghe nói đệ nhất mỹ nhân của Sâm La Điện đệ tứ điện các ngươi cũng bị một vị mãnh nam của Vạn Tượng Tháp chúng ta buộc trên tàng cây cưỡng gian thế?

Thanh âm kia mang theo vài phần trêu tức.

Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây đều thoải mái phá lên cười.

Trác Quý Văn vốn đã bị trọng thương nhưng vẫn cười to nói:

- Nghe nói đệ nhất mỹ nhân Sâm La Điện Bạch Như Tuyết, da thịt như ngọc, tóc dài như tuyết, chính là một vị vưu vật tuyệt thế, ta rất khó tưởng tượng nàng lúc ấy bị trói trên tàng cây, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay là bộ dạng thế nào nữa?

- Vậy khẳng định là kêu cha gọi mẹ, rơi lệ đầy mặt, chỉ tiếc nàng gặp phải chính là đệ nhất mãnh nam Vạn Tượng Tháp ta, đã chơi nàng mười ngày mười đêm, thiếu chút nữa đã không sống nổi rồi.

Mộc Đàm Thiên gần đây ổn trọng cũng mỉm cười nói, có một loại cảm giác trả thù sảng khoái.

- Nghe nói Bạch Như Tuyết là nữ nhân được đệ hạ Sâm La Điện đệ tứ điện nhìn trúng, chỉ tiếc còn chưa chơi qua lại bị Phong Phi Vân chơi trước. Phong Phi Vân này quả quá xấu rồi, ta cũng cảm thấy biệt khuất thay điện hạ đại nhân ah! Ha ha!

- Phong Phi Vân thật không hỗ là đệ nhất mãnh nam Vạn Tượng Tháp ta, nghe nói có được một căn bảo bối Cửu Long Bão Trụ!

... ...

...

Tất cả đệ tử Vạn Tượng Tháp đều là ngươi một lời ta một câu, cười đến cực kỳ vui vẻ.

Ngược lại đệ tử Tà Tông nguyên một đám mặt đều tức đến trắng bệch, có đệ tử Sâm La Điện đệ tứ điện sau khi nghe nói như thế trên đỉnh đầu cũng như muốn bốc khói rồi.

- PHỐC...

Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã hộc máu, cái gì Cửu Long Bão Trụ? Cái gì mười ngày mười đêm? Vạn Tượng Tháp đệ nhất mãnh nam? Cái này mẹ nó rốt cuộc là ai truyền đi thế?

Xong rồi, xong rồi, ngàn vạn đừng để cho Hồng Nhan ở bên ngoài nghe được, bằng không nàng khẳng định sẽ cực kỳ thất vọng về ta mất.

- Yêu Ma Chi Tử nếu xuất hiện, ta là người đầu tiến chém hắn!

Hồng Ma Phương bị mấy ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào xanh cả mặt, xanh đến giống như một khối sắt.

- Ta đang muốn chém ngươi đây!

Thanh âm lạnh lùng kia nương theo một đạo ánh mắt bạch sắc bay ra, giống như một thanh Tiên Kiếm xuyên trời vậy.

Trên đỉnh đầu Hồng Ma Phương lơ lửng "Xích Hà Thiên Hải", hai tay bàn tay giống như bàn ủi nung đỏ, bị gió thổi qua, hỏa tinh bay tán loạn bốn phía, một tòa thần t háp cao hai mươi trượng bị hắn dùng hỏa diễm ngưng tụ, tổng cộng có bảy tầng, tựa như xích làm bằng sắt tạo, nặng đạt trăm vạn cân.

Oanh!

Xích Hỏa Thần Tháp, nắm trên bàn tay hắn, ngang nhiên đánh ra, bắn nát tia ánh mắt kia.

- Nếu ngươi không hiện thân thì không thể nào là đối thủ của ta được.

Hồng Ma Phương rống lạnh một tiếng.

- Vậy tốt, ta hiện thân cũng chính là tử kỳ của ngươi.

Một thiếu niên mặc nho bào trắng từ trong rừng mai đi ra, trên đầu của hắn quấn lấy đạo kỵ, mang theo đạo quan vải xanh, cầm trong tay một cây phất trần Thanh Đồng, phất trần lưu tu kia quả thực giống như một mảnh tiên thác màu trắng, chính là từ lông đuôi Thiên Mã bện tành, có được linh khí có thể so với Linh Khí.

Khiến người kinh dị nhất là con mắt thứ ba trên mặt hắn, nơi mi tâm dài ra một cái Nguyệt Luân Thiên Nhãn, tuy rằng con mắt thứ ba đó nhắm lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bên trong thai nghén lấy lực lượng hủy thiên diệt địa.

Vừa rồi chính là thiếu niên này ra tay, chém liên tục mấy vị đệ tử Tà Tông.

- Là Kỷ Phong!

Có người đã nhận ra thiếu niên này.

- Kỷ Phong ở Thần Cơ đỉnh phong đã xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, thiên phú đuổi thẳng thiên tài cấp bậc sử thi!

- Nghe nói hắn được một vị đại nhân vật Đạo Tháp thu làm đệ tử, ở trên đỉnh Đạo Tháp bế quan, một đời nhân kiệt, rốt cục xuất quan.

Phong Phi Vân đã sớm đoán được là hắn, cũng chỉ có Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn mới có uy lực đáng sợ như vậy.

Phong Phi Vân tuy rằng từng đánh bại Kỷ Phong, nhưng cũng vô cùng cố hết sức, hơn nữa lúc ấy Nguyệt Luân Thiên Nhãn của Kỷ Phong vẫn chưa mở ra.

Hôm nay Tiên Thiên Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn đã có thể mở ra, tuy rằng không phải thiên tài cấp bậc sử thi, nhưng trong cùng cảnh giới, lại không hề yếu hơn so với thiên tài cấp bậc sử thi, đây chính là chỗ cường đại của Nguyệt Luân Thiên Nhãn.

Ngày đó xông Vô Lượng Tháp, Phong Phi Vân, Tiểu Tà Ma, Kỷ Phong, chính là tân sinh nhân kiệt cao cấp nhất.

Phong Phi Vân được Thần Vương thu làm đệ tử, Tiểu Tà Ma được lão tiều phu thu làm đệ tử, mà Kỷ Phong lại được một trong Tam đại tán nhân Đạo Môn "Phù Trần Tử" thu làm đệ tử.

Đạo Môn Tam đại tán nhân, đều là nhân vật siêu cấp khủng bố thế hệ trước, chính là ba người mạnh nhất trong Đạo Môn.

Kỷ Phong bái vào môn hạ Phù Trần Tử, tự nhiên là đã nhận được chân truyền Đạo Môn, tu vị tiến cảnh, nói không chừng còn nhanh hơn Phong Phi Vân.

Bất quá, hai người hiện giờ nếu tái chiến...

Phong Phi Vân bốn mươi đạo thần thức, còn đánh không lại Nguyệt Luân Thiên Nhãn của hắn sao?

Thắng bại rất khó nói!

- Ngươi là người phương nào?

Hồng Ma Phương tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đeo đạo quan vải xan, cười lạnh nói.

- Kỷ Phong.

Kỷ Phong áo trắng bồng bềnh, chân đạp một mảnh tường vân, cũng không dính mặt đất, có một cổ thần vận Đạo gia lánh đời.

Hồng Ma Phương cười lạnh một tiếng, cười nói:

- Chưa từng có nghe nói qua Vạn Tượng Tháp có nhân vật như ngươi a?

- Ngươi không nghe qua tên của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.