Lại nói đến Phong Phi Vân mới chỉ lật xem vài tờ, căn bản là chưa có tìm hiểu nghiên cứu sâu sắc được, lúc này Phong Vạn Bằng hỏi nhất thời hắn
không trả lời ngay được.
Hức, sớm biết thế này thì nói một chữ cũng không biết đi, cần gì phải trả lời cái vấn đề chó chết này?
Nhưng lúc này khi thấy Lưu quản gia cùng Phong Vạn Bằng với ánh mắt rực lửa
lại làm cho trong lòng Phong Phi Vân dâng lên một cảm xúc thật khó tả,
một thứ cảm giác nói cho hắn biết rằng ngàn lần vạn vần không thể để
những người quan tâm mình thật sự mất đi sự hy vọng.
Chỉ có thể kiên trì và cố gắng !
Lúc này Phong Phi Vân nhẹ nhàng sửa sang tay áo, trầm ngâm suy tư trong chốc lát rồi từ từ nói :
- Sĩ tốt luận quả thật là bác đại tinh thâm, tư tưởng tinh diệu tuyệt
luân, rất là logic kín đáo nghiêm cẩn và đầy ảo diệu biến hóa khôn
lường. Binh pháp dạy về tính khái quát trong chiến tranh, sự quan trọng
của sĩ khí trong quân ngũ, nói đến tác dụng của yếu tố tinh thần, cũng
như việc tập trung binh lực cùng nhiều phương diện khác phối hợp nhịp
nhàng với nhau. Có thể nói quyển “Sĩ tốt luận” rất hữu dụng trong hành
quân đánh giặc mà còn thích hợp cho việc tu luyện trong khi giao đấu,
cuốn sách này chủ yếu nói đến thu phục nhân tâm là chính, hạ lũy công
thành là phụ.
Phong Phi Vân chậm rãi nói chuẩn xác, đã vậy còn
không ngừng khoa tay múa chân tựa hồ tình hình giao chiến thật sự giữa
hai quân.
- Hai quân đối chọi như thế nào, công thành thủ thành,
chiến đấu quyết liệt, khí thế quân sĩ hùng mạnh, tiếp theo là cách bày
bố binh trận. Nếu như là thống soái của một đội quân thần vũ muốn tấn
công một thành trì kiên cố thì trận pháp lại càng quan trọng hơn tất cả.
Phong Phi Vân với vẻ mặt cực kì nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ từng chi tiết một, rất có phong thái của một tướng soái tài ba.
Lúc này Phong Vạn Bằng cùng Lưu quản gia giờ phút này cũng đã mười phần
kinh sợ, miệng mồm há hốc, dụi dụi hai mắt sợ rằng mình nhận lầm người.
Ngay cả nha hoàn đang đứng ở cửa cũng cả kinh thiếu chút nữa là ngất xỉu
trên thềm nhà, đôi mắt to của nha hoàn này xinh đẹp này tràn đầy sự sùng bái, quả thật một lời khó nói hết.
Họ tự hỏi : “Đây không lẽ là
Phong thiếu gia, một kẻ bất học vô thuật ư ? Đây hẳn văn không phải văn, võ cũng chẳng phải võ hay hắn đã mất trí ? Đây mà là một nhị thiếu gia
miệng ăn núi lở ư ?”
Lưu lão quản gia lúc này kích động quá lớn hay tay run rẩy, nước mắt đầm đìa nói :
- Lão gia, người nhìn Phong thiếu gia kìa, hắn cũng là người có tiền đồ,
hắn càng không phải là một kẻ tầm thường vô vi dong nhân, còn đối với
hành quân phá địch mà nói thì lão nô tài đây cũng có phần bị xấu hổ. Đại Tiểu nếu mà biết chuyện này thì không biết có còn hứng thú hay không.
Phong Vạn Bằng mặc dù so với Lưu quản gia đang còn tỉnh táo, nhưng ông ta có phần không kìm chế được kích động liền vỗ bàn:
- Chẳng lẽ trời xanh chiếu cố cho Phong Vạn Bằng ta, tiểu tử này trông
thấy ta sợ đến nỗi nhũn cả người, nếu là có thể từ bỏ những thói quen
trước kia, không ngại gian khổ mà luyện công thì tương lai cũng có thể
vang danh thiên cổ.
Phong Vạn Bằng cố gắng kìm nén sự kích động,
tuyệt nhiên không để lộ ra bên ngoài, vẻ mặt vẫn thản nhiên tiếp tục
cuộc khảo nghiệm nói :
- Con nói thu phục nhân tâm là chính, công hạ thành trì là phụ, những lời này con tự mình lý giải cho ta nghe xem nào ?
- Tư tưởng chiến đấu là chính, người chiến đấu chỉ là phụ, không chiến mà thu phục được lòng người, đó mới là binh pháp.
Phong Phi Vân đáp.
Phong Vạn Bằng tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy trong chiến tranh yếu tố nào là quan trọng nhất ?
Phong Phi Vân không có kinh nghiệm thực chiến ở môi trường quân đội, nhất
thời vấn đề này hắn không biết phải trả lời sao cho thỏa, hắn suy tư một lúc lâu rồi đáp :
- Vận khí !
“Vận khí” Phong Vạn Bằng nhíu mày trầm tư trong chốc lát rồi bật cười to nói:
- Hay cho cái gọi là Vận khí, nói không sai, khi hành quân đánh giặc, nếu vận khí không tốt dù cho trong tay có ngàn vạn đại quân cũng tất bại
trận. Vận khí ! Thời vận! Số mệnh !
Từ đầu đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân thấy Phong Vạn Bằng cười.
Mặc dù đáp án này nói đúng cũng chưa hẳn đúng mà sai cũng chưa hẵn là sai,
Phong Vạn Bằng cảm thấy mình có thể xem xét hắn kỹ hơn một lần nữa.
Bất quá thì cũng chỉ là khảo vấn thêm một lần nữa cho kỹ hơn thôi. Biết đâu hắn chỉ là một kẻ lãng tử mà thôi, nhưng hắn muốn làm nên sự nghiệp thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hơn nữa chỉ có trời mới
biết người này không phải là nhất thời phấn khởi, nói không chừng dăm ba ngày nữa lại chạy ra ngoài chơi đùa cùng đám a hoàn cung nữ.
Phong Vạn Bằng liền nói :
- Mặc dù ngươi đối với việc quân cũng có chút kiến thức, nhưng mà chưa đâu ra đâu cả, ngươi so với đại ca thì còn kém xa.
Phong Vạn Bằng lại nói :
- Lưu lão gia, ngươi ra ngoài mời Cát quân sư về đây cho ta, bắt đầu từ
ngày mai Cát quân sư sẽ chỉ dạy cho hắn học tập binh pháp !
Lưu
quản gia mừng rỡ nói, Cát quân sư ở Linh Châu thành được xem là binh
pháp tiên sinh đại tài. Lão gia mời hắn tới để chỉ bảo cho thiếu công
tử, như vậy cho thấy rằng Phong lão gia rất coi trọng tài năng của Phong thiếu gia.
Vương triều Thần Tấn trước nay đều dùng võ để trị
quốc, hằng năm không ít cuộc binh biến nội loạn xảy ra từ quy mô nhỏ đến lớn không kém phần hung hiểm, nếu giỏi binh pháp, tiến vào quân doanh
Thần Vũ thì tương lai tiền đồ không thể nào lường trước được.
Bạch Y quân sư là một vị có trăm trận trăm thắng, chiến công vô cùng hiển hách tuyệt đối có thể dương danh thiên hạ.
Lưu quản gia hớn hở làm theo mệnh lệnh, mặc dù trông ông ta tuổi già sức
yếu nhưng tốc độ mau lẹ lạ thường chẳng khác nào một hồi gió thoảng qua, chân như chưa hề chạm đất, từ từ bóng người trong hành lang biến mất.
Phong Phi Vân đi theo ra ngoài, từ trong hành lang đi thẳng tới trong đình
viện, trong lòng không ngừng nghĩ về tương lai được tu luyện và nhất
định phải xếp hạng đệ nhất, hắn nghĩ muốn được như vậy thì chỉ có tự
thân vận động thì khả năng mới tăng lên được.
“Sống ở đâu thì ổn định ở đó, trước tiên là phải tạo ra được danh tiếng ở vương triều Thần Tấn.”
“Tu luyện lại lần nữa, cũng có thể đúng là rèn luyện tâm tình thêm lần nữa, cũng không hẳn là chuyện không tốt, biết đâu chừng khả năng của ta có
thể tăng lên cao hơn so với trình độ trước đây”
Phong Phi Vân trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn một chút tàn ảnh của Linh Chu trong lòng bàn tay tựa hồ như mong đợi cái gì đó!
Tương lai nắm giữ ở trong tay của mình.