Linh Chu​

Chương 1535: Chương 1535: Vẫn thạch. (2)






Giống như những tu sĩ ở cảnh giới Niết Bàn đệ tứ trognj đã đột phá Vũ Hóa cảnh kia, tuyệt đại đa số đều chỉ có thể đạt tới cảnh giới Vũ Hóa đệ nhất trọng, sau này liền không có khả năng lại đột phá nữa.

Cho ên ở trong Vũ Hóa hiền giả, tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng chiếm số lượng 90 phần trăm, có thể đạt đến hiền giả Vũ Hóa đệ nhị trọng đã ít lại càng ít, thuộc về phượng mao lân giác (quý hiếm).

Chiến lực của tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng cũng không giống nhau, có tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng, chiến lực cũng là ngang với những thiên chi kiêu tử Niết Bàn đệ lục trọng, đệ thất trọng, mà có tu sĩ Vũ Hóa đệ nhất trọng lại có thể lực địch siêu cấp bá chủ Vũ Hóa đệ tam trọng.

Hết thảy những nguyên nhân này cũng là bởi vì Niết Bàn bao nhiêu lần mà quyết định, số lần Niết Bàn càng nhiều, đạt tới Vũ Hóa cảnh cũng là càng cường đại.

Giống như những thiên chi kiêu tử Niết Bàn sáu lần, bảy lần kia, một khi đột phá đến Vũ Hóa cảnh liền trực tiếp đạt tới trình độ ngang hàng với bá chủ thế hệ trước, uy hiếp tứ phương, trực tiếp trở thành một đời chủ nhân mới của một phương đại thế lực.

Hiện tại Phong Phi Vân mới chỉ Niết Bàn năm lần mà thôi, hắn cũng đã nghĩ tới thử trùng kích vào Vũ Hóa cảnh, xem một chút bán yêu có phải là không cách nào đạt tới Vũ Hóa cảnh hay không, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là nhịn được, Niết Bàn năm lần thật sự quá thấp, xa xa không đạt tới cảnh giới mà hắn muốn.

Ít nhất phải đợi sau khi Niết Bàn bảy lần mới sẽ xem xét trùng kích Vũ Hóa.

Cách trung tâm của Cửu Uyên tiên thành càng lúc càng gần, Phong Phi Vân cảm giác yêu ma chi huyết trong thân thể mình cũng càng lúc càng sôi trào, mà áp lực trên người cũng càng lúc càng khổng lồ, cơ hồ là ngay cả di chuyển cước bộ cũng lộ ra vẻ rất khó khăn.

- Ba!

Chân của Phong Phi Vân giơ lên cũng có thể rõ ràng cảm giác được lực áp bách, một cước hạ xuống là có thể đem mặt đất dẫm vỡ ra, xuất hiện một đạo khe hở.

Lúc này đừng nói là bay lên, coi như là đơn giản nhảy một cái đều sẽ rất khó khăn, da đầu tựa hồ cũng bị áp đến nứt ra, có thể duy trì đi lại bình thường đã lộ ra vẻ không dễ dàng rồi.

- Một khối vẫn thạch thật to!

Mao Ô Quy lộ ra vẻ rất nhẹ nhàng, liền đứng ở trên vai của Phong Phi Vân hướng nơi xa nhìn tới, thấy một khối vẫn thạch huyền phù ở không trung.

Vẫn thạch này phảng phất trầm ở giữa biển mây, phải dài đến mấy ngàn thước, không có chút quy tắc nào, đang chuyển động chậm rãi trên hư không, phát ra thanh âm "ong ong".

Đây là một khối vẫn thạch hoàn toàn do Vẫn Thiên linh thạch tạo thành, khổng lồ đến quá phận, lực áp chế có thể phát huy ra cũng cực lớn.

Không biết có bao nhiêu lần trọng lực từ trên vẫn thạch bộc phát ra, phàm là có tu sĩ đến gần vẫn thạch đều sẽ bị cỗ lực lượng kia bóp nát, xương cũng muốn hóa thành phấn vụn.

Phong Phi Vân cách khối Vẫn Thiên linh thạch kia còn có sáu, bảy dặm, nhưng mà lại cảm giác được trọng lực trên người đã ép tới hắn thở không nổi, mỗi khi bước ra một bước, trọng lực trên người đều gia tăng trên biên độ lớn.

Căn bản không thể nào có người có thể tới gần khối vẫn thạch kia.

Mao Ô QUy muốn thử trọng lực kia đến cùng mạnh như thế nào, đem một thanh ngũ phẩm linh khí ném tới, nhưng mà thanh ngũ phẩm linh khí này vừa mới bay đến địa phương cách vẫn thạch vài trăm thước liền bạo liệt ra.

Ngay cả linh khí cũng không chịu nổi cỗ lực lượng kia bóp nát.

- Phụ cận còn có cường giả khác!

Phong Phi Vân thấy được một lão nhân đầu đội kim quan từ trong bóng tối đi ra, lão giả này ăn mặc hết sức cao quý, áo bào trên người chính là từ một loại da thú tế luyện thành, vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm, thắt lưng ngang hông hiện ra mặc lục sắc, phát ra từng tia tinh mang, chính là Thánh Điền Ngọc trong truyền thuyết.

Lão nhân này vẻn vẹn chỉ là nhìn qua Phong Phi Vân một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, từng bước hướng về khối vẫn thạch kia đi tới.

Bộ pháp của lão rất kỳ dị, không giống như là đang hành tẩu ở trong thế giới hiện thực, thân thể thỉnh thoảng trôi sang bên trái, thỉnh thoảng di động sang phải, một lần di động lớn nhất đạt đến vài chục trượng.

- Tu vi của lão gia hỏa này tương đối khó lường, hắn đây là đang tìm đến nhược điểm ở trong không gian, đi ở trong khe hở không gian, muốn lấy phương thức này đến gần khối vẫn thạch kia.

Mao Ô Quy nấp ở trong vạt áo của Phong Phi Vân, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Phong Phi Vân tự nhiên cũng biết lão giả này là một vị cường giả, tuyệt đối so với những Vũ Hóa hiền giả mà hắn vừa gặp phải kia thì cường đại hơn nhiều, không phải là tồn tại cùng một cấp bậc.

Phong Phi Vân lại thấy được người thứ hai, đây là một tăng nhân khoác đại hồng bào, trên đàu mọc ra từng sợi tóc mỏng, trên cằm giữ lại râu mép, mà râu lại tương đối dài, đã kéo tới vị trí bả vai.

Lão tăng này một tay nắm một thanh kim sắc thiền trượng, một tay nắm một chuỗi hạt châu, sải bước đi tới như lưu tinh, đến bên người Phong Phi Vân, khẽ dừng bước lại, khom người xá một cái:

- A di đà phật, tiểu thí chủ, nơi này không phải là chỗ ở lâu, vẫn là mau mau rời đi đi.

Nói xong lời này lão liền tiếp tục hướng về khối vẫn thạch kia đi tới, như cũ sải bước lưu tinh, không có thả chậm cước bộ, lộ ra vẻ hết sức thoải mái, giống như căn bản không bị Vẫn Thiên linh thạch áp chế.

Nhưng mà lão đi dộng, Phong Phi Vân lại phát hiện lão đột nhiên đã không thấy tăm hơi.

Thật là kỳ quái, chẳng lẽ hoa mắt.

- Lão lừa ngốc này cũng là một gia hỏa không chọc nổi, đoán chừng đến từ Thái Cổ thánh phật miếu, đã tu luyện tới cảnh giới Đại Tự Tại, thân thể đi ở trong Đại tự Tại hư không cảnh, muốn đi đường tắt hư không tới gần khối vẫn thạch kia.

Đại tự tại hư không cảnh là một địa phương được ghi lại ở trong phật môn cổ kinh, truyền thuyết là ở giữa thế giới chân thực cùng thế giới hư huyễn, chỉ có phật tu đạt tới cảnh giới Đại tự tại mới có thể cảm nhận được tồn tại của thế giới kia.

Phong Phi Vân không tùy tiện đi lên, dù sao cường giả đi đến thật sự không ít, từng người đều là hiền giả của thế hệ trước, không phải là hắn hiện tại có thể chống lại.

Xem ra di chỉ Cửu Uyên tiên thành mở ra, tác động đến tâm tư của rất nhiều cường giả, nơi này rốt cuộc cất giấu bí ẩn gì.

- Ông ông!

Trên khối vẫn thạch kia truyền ra một đoàn thanh sắc quang mang hết sức chói mắt, không thấy rõ là vật gì dang sáng lên nhưng mà quang mang kia lại đặc biệt cường thịnh, đem rất nhiều cường giả đi tới phiến địa vực này đều bức lui.

- Oanh!

Lão nhân đầu đội kim quan, thắt lưng đeo Thánh Điền Ngọc kia bị cỗ thanh sắc quang mang này đánh lui, bộ ngực có một lỗ máu khổng lồ, thân thể già nua bị ném về phía sau.

- Trứ!

Vị lão giả này phun ra một chữ đó, lỗ thủng nơi ngực liền khép lại bằng mắt thường có thể thấy được, một khối ngọc bích lớn nhỏ bằng chậu nước xuất hiện ở trong tay của lão, bộc phát ra quang mang mờ mịt đen tối, muốn dùng một khối thần thuẫn này đem lực lượng của thanh sắc quang mang ngăn cản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.