Linh Chu​

Chương 1793: Chương 1793: Vẫn Thánh Tiễn. (1)




Ý chí của ta bất diệt, cốt thể trọng sinh!

Cự Mỗ thánh tôn ngưng tụ những bụi tro thành thân xương khổng lồ, muốn bò ra khỏi thế giới kiếm ý.

Thủy Nguyệt Đình càng mạnh mẽ hơn:

- Không diệt cũng phải diệt.

Ánh mắt Thủy Nguyệt Đình sắc bén vươn bàn tay thuô ndài đè xuống, bàn tay đè nát Cự Mỗ thánh tôn. Tất cả ý chí, thân xương bị kiếm ý cấp chém chết.

Cự Mỗ thánh tôn chết.

Lòng Vu Ô thánh tổ chìm xuống đáy cốc. Tu vi của Thủy Nguyệt thánh thần qua khủng bố, mới thành thánh có vạn năm đã đến trình độ như vậy.

Một ngày chết hai thánh linh, Thủy Nguyệt Đình định tranh phong với thái cổ đại thánh sao?

Đánh bại thánh linh và giết chết thánh linh là hai khái niệm khác nhau. Chỉ khi tu vi cách biệt rất lớn thì thánh linh này mới giết được thánh linh kia.

Vu Ô thánh tổ hiểu ra:

- Ta hiểu rồi, từ đầu đến cuói là cái bẫy. Ngươi không hề độ tâm kiếp, Thiên Linh Lung không bị trộm. Ngươi đặt cái bẫy này là muốn dụ chúng ta ra!

Thủy Nguyệt Đình nói:

- Hội luận đạo vạn tộc sắp bắt đầu, nên thanh lý bọn trộm trước. Đặc biệt mấy khối ung nhọt núp trong bóng tối như các ngươi. Nếu không cho các ngươi cơ hội tuyệt vời thì sao các ngươi người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy ra?

Vu Ô thánh tổ biến hình người, là một lão nhân mặc áo vàng.

Biểu tình Vu Ô thánh tổ độc ác hỏi:

- Nên ngươi đặt cái bẫy này? Ngươi tự tin có thể giết hết chúng ta sao?

Thủy Nguyệt Đình lạnh nhạt nói:

- Ta cũng hết cách. Nếu không dụ các ngươi ra trước hội luận đạo vạn tộc ai biết các ngươi sẽ bài bố, đâm thọc thế nào trong hội luận đạo vạn tộc?

- Nếu gây ra vạn tộc chí tôn đại chiến, vậy bên chịu tai họa lớn nhất là nhân tộc. Linh chu lại xuất hiện, đại kiếp nạn không xa, Tây Ngưu Hạ Châu không chịu nổi tiêu hao như thế. Không thể để các ngươi làm xằng làm bậy nữa.

Vu Ô thánh tổ nói:

- Thật không cam lòng, không ngờ gục ngã trong tay ngươi.

Thủy Nguyệt Đình nói:

- Đám người không thuộc về thế giới này như các ngươi sớm nên chết vào trận chiến cuối thái cổ. Để các ngươi truyền thừa, ẩn nấp đến hiện tại, không biết các ngươi gây ra tai kiếp bao nhiêu lần, có bao nhiêu chủng tộc bị các ngươi hại thành tro. Nếu ta không đoán sai thì hội luận đạo vạn tộc lần này mục tiêu của các ngươi là nhân tộc đúng không?

Long Kiệt, Cự Mỗ thánh tôn, những cường giả yêu tộc công kích Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, tổ tiên toàn là diệt thế giả vực ngoại may mắn sống sót qua trận chiến thái cổ, ẩn núp vào các tộc.

Chúng nó truyền thừa từ thái cổ đến bây giờ đã dung hợp vào các tộc, khó phân chia đặc điểm. Hơn nữa chúng nó đã phát triển lớn mạnh, một số sinh linh thành chí tôn một tộc, tu vi đến cảnh giới thánh linh.

Linh chu lần lượt xuất thế, hậu nhân của những diệt thế giả vực ngoại ẩn núp trong bóng tối cũng rục rịch, lại bày mưu lên kế hoạch muốn giảm thấp thực lực tổng thể của Tây Ngưu Hạ Châu trước khi đại kiếp nạn đến.

Mục tiêu của bọn họ là nhân tộc, muốn dùng hội luận đạo vạn tộc làm ngòi nổ khiến nhân tộc biến mất khỏi đại lục này.

Vu Ô thánh tổ nói:

- Đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc, không ngờ ngươi biết quá nhiều, còn chủ động làm khó dễ bố cục của chúng ta. Là chúng ta xem thường nhân tộc các ngươi.

Thủy Nguyệt Đình nói:

- Trên thiên hà có ba thánh linh, còn một người nữa là ai? Có phải Thiên Đạo không?

Mặt Vu Ô thánh tổ nhăn nheo cười nói:

- Ngươi biết cả Thiên Đạo? Ngươi biết đã rất nhiều, hôm nay tuyệt đối không tha cho ngươi được!

Thủy Nguyệt Đình, Vu Ô thánh tổ đứng trong hư không xa xôi, thánh quang bao bọc. Đám người Phong Phi Vân chỉ thấy hai người đang nói chuyện nhưng không nghe rõ nội dung.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào Thủy Nguyệt Đình, nắm tay siết chặt:

- Tu vi của nàng đã mạnh như thế này, một ngày giết hai thánh. Ta và nàng chênh lệch quá lớn.

Phong Phi Vân rõ ràng ký ức trong lòng chưa chắc là thật, nhưng hắn không kiềm được tình yêu và nỗi hận. Khi thấy Thủy Nguyệt Đình, Phong Phi Vân nghĩ ngay đến đoạn thời gian tuyệt vời ở biển bắc, nghĩ đến nhát kiếm vô tình của nàng.

Tình yêu và nỗi hận đan xen trong lòng Phong Phi Vân. Nếu không yêu thật lòng thì cần gì hận khắc cốt?

- Bây giờ ta nên làm sao đối diện với nàng đây? Trực tiếp hỏi tại sao năm xưa nàng đâm nhát kiếm kia? Hay hỏi nàng có nhận ra ta không?

Phong Phi Vân rất muốn tìm một chỗ trốn, chờ mình suy nghĩ rõ ràng vấn đề trong đầu rồi mới đến gặp Thủy Nguyệt Đình.

Không sợ mãnh thú nước lũ, không sợ thiên quân vạn mã, chỉ sợ nữ nhân mình từng êu bây giờ là người mình hận nhận.

Đây là so sánh mãnh liệt nhất, đối lập hơn hẳn băng và lửa.

Lửa đốt đỏ khối gắt rồi bỏ vào băng giá, sắt còn nứt chứ nói chi lòng người?

Nhưng Phong Phi Vân sẽ không trốn tránh nữa, hắn sẽ đón khó vượt lên. Phong Phi Vân muốn đứng đối diện Thủy Nguyệt Đình, hỏi rõ ràng chuyện năm xưa.

* * *

Thủy Nguyệt Đình và Vu Ô thánh tổ lại đánh nhau, hư không bị đánh nát hết. Lửa trong luyện tiên thạch rực cháy không ngừng, như sao băng không ngừng bay lên.

- Nhất kiếm nhất hư vô!

Thủy Nguyệt Đình đứng trong thế giới kiếm ý trắng xóa, duỗi tay ra, vô hình trung sinh ra thanh kiếm đạo tắc. Một kiếm chém vào người Vu Ô thánh tổ, kiếm khí chém Vu Ô thánh tổ thành hai nửa.

Người Vu Ô thánh tổ chảy máu, lông chim bay tán loạn, cơ thể tách ra hai bên, máu rơi ồ ạt.

- Ngưng đạo!

hai nửa thân thể Vu Ô thánh tổ tỏa ánh sáng rực rỡ ngưng tụ thành hai co nkim ô ba chân. Lông chim vàng rực, mắt thần tuấn, khí thánh linh như các thần mãng bay quanh người nó.

Thủy Nguyệt Đình nói:

- Đây là hóa đạo chiến thân của Kim Ô yêu tộc.

Vu Ô thánh tổ lên tiếng:

- Ngươi chém ta rơi một giọt máu là có thể ngưng tụ một phân thân. Ngươi chém nửa người của ta là có thể ngưng tụ một phân thân.

- Vậy để xem ngươi có thể ngưng tụ phân tân bao nhiêu lần?

Thủy Nguyệt Đình lại vung tay, thánh linh kiếm ý bay ra hóa thành kiếm hà ngàn dặm lại chém đạo thể của Vu Ô thánh tổ.

Phập!

Vu Ô thánh tổ một lần nữa ngưng tụ phân thân, như bất tử bất diệt

Nguyên hư không hỗn loạn, vô số kiếm khí và ánh lửa chớp lóe, từng tia chớp như thiên đao xuyên toa giữa các kiếm khí, từ đầu bên này chém tới đầu bên kia thế giới.

Khi hỗn loạn kết thúc, mười con kim ô bay trong không trung như mười mặt trời.

Thủy Nguyệt Đình đứng ngay chính giữa, có dòng thiên hà quay quanh người nàng.

Tu sĩ nhân loại trợn tròn mắt, chẳng lẽ Vu Ô thánh tổ bất tử bất diệt? Kiếm chém không chết, đao chặt không nát, thần thông như thế thật kinh khủng.

Thanh âm mênh mông vang lên trên thiên hà:

- Thủy Nguyệt thánh thần, ngươi nghĩ chúng ta đến giết ngươi mà không lên kế hoạch đầy đủ sao? Bây giờ cho ngươi thấy vũ khí không hiểu chúng ta chém ngươi!

Một thần tiễn màu vàng bay ra từ hắc ám.

Thần tiễn xuyên qua trời sao khiến các tinh cầu lắc lư. Thần tiễn qua thiên hà, xuyên qua hư không, xuất hiện trong không gian này.

Đây là thần tiễn dài mấy trăm thước, kéo cái đuô idài, dẫn đến tất cả đạo tắc trong thiên địa tụ tập vào nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.