Linh Chu​

Chương 924: Chương 924: Vậy rốt cuộc nên có hồn đi? (2)




Người bị Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận luyện chết đừng nói hồn, dấu ấn sinh mệnh cũng bị luyện hóa sạch, hoàn toàn chết trong thiên địa này.

Đông Phương Kinh Nguyệt im lặng.

- Cũng nên có hồn đi?

Phong Phi Vân xoay người bấu đôi vai Đông Phương Kinh Nguyệt, lắc mạnh, năm ngón tay muốn bóp nát vai nàng.

Vai Đông Phương Kinh Nguyệt vừa bị Phong Phi Vân đánh nát bây giờ hắn lại bấu chặt, nàng đau đớn cắn chặt răng.

- Cũng nên có hồn đi?

- Cũng nên có hồn đi?

Phong Phi Vân liên tục lầm bầm có một câu. Chỉ cần mọi người hồn là có thể chuyển tu quỷ đạo, 1 sẽ dốc hết sức giúp Nam Cung Hồng Nhan tu luyện. Dù Nam Cung Hồng Nhan biến thành lệ quỷ khát máu thì Phong Phi Vân không quan tâm, nhưng Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận rất vô tình, không để lại chut tàn hồn nào, không có cơ hội chuyển tu quỷ đạo. Ấn ký sinh mệnh hoàn toàn bị xóa bỏ.

Bùm!

Phong Phi Vân nhảy vào biển dung nham.

Tô Quân, Yến Tử Vũ hết hồn, định nhảy xuống theo nhưng bị Thiên Toán Thư Sinh ngăn lại.

Thiên Toán Thư Sinh nói:

- Không sao, cứ mặc kệ hắn.

Một canh giờ sau, Phong Phi Vân trồi lên từ dung nham, người như khúc gỗ mất đi sự sống. Người Phong Phi Vân bị phỏng nhiều chỗc nhưng hắn không quan tâm.

Phong Phi Vân vớt hai thứ từ biển dung nham lên, một là xương phượng hoàng, một bộ Ẩn Tàm Sa La.

Ẩn Tàm Sa La bện bằng ẩn tàm ti, chỉ có Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn mới trông thấy nó. Cho nên Long Thần Nhai lấy cửu ngũ long bào, Hồng Liên Hỏa Thường đi nhưng Ẩn Tàm Sa La còn ở lại.

Xương phượng hoàng đã chìm dưới đáy dung nham, thần thức như Long Thần Nhai không thăm dò được. Long Thần Nhai không ngờ trong người Bắc Minh Mặc Thủ có một khối xương phượng.

Đây là thứ Phong Phi Vân tự tay bỏ vào người Nam Cung Hồng Nhan, giờ hắn tìm được nó nhưng không để lại chút hơi thở của nàng. Đây chỉ là một khối xương phượng như bằng chứng Nam Cung Hồng Nhan đã chết, không thể quay về.

Sinh ly tử biệt là đau đớn nhất đời người.

Trong đầu Phong Phi Vân nhớ lần đầu tiên gặp Nam Cung Hồng Nhan thật kinh diễm, bị hút hồn.

Lần đầu tiên nghe tiếng ca của Nam Cung Hồng Nhan như tiếng trời, thanh âm vẫn còn quanh quẩn trong lòng Phong Phi Vân.

- Hồng Nhan cười vì ai? Phong hoa khi nào bỏ đi? Trong hồng trần lòng không già. Quân không ở, người như cỏ. Chờ khi Hồng Nhan già, ai vẽ mày cho Hồng Nhan?

Sáng sớm trên vũ tháp, Nam Cung Hồng Nhan đánh đàn.

Hiện giờ tiếng cá không còn trên đời nữa, đàn cổ của Nam Cung Hồng Nhan cũng bị luyện hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất, như chưa từng xuất hiện trên đời.

Ngoài trời có tiếng tiêu nức nở vọng đến, không biết là ai đang thổi. Tiếng tiêu thê lương da diết, làm người nghe rơi lệ.

Đông Phương Kinh Nguyệt nói:

- Nam Cung Hồng Nhan đã chết, đây là sự thực không thể chối cãi. Điều bây giờ ngươi cần làm là phấn chấn lên, trả thù cho nàng chứ không phải ôm khúc xương truy điệu.

Những người khác không dám lên tiếng, chỉ có Đông Phương Kinh Nguyệt là nói chuyện.

- Không, không, không đúng! Chắc chắn nàng chưa chết, chúng ta đã hẹn nhau sẽ gặp ở Thiết Lĩnh trọng trấn, chắc nàng chờ ta tại đó. Nàng thích gạt người nhất.

- Ha ha ha ha ha ha! Chúng ta bị nàng lừa, ta đi Thiết Lĩnh trọng trấn tìm nàng ngay. Chắc chắn nàng ở đó, nhất định có ở đó!

Phong Phi Vân cười tươi rói nói:

- Các ngươi nhăn nhó cái gì? Ta không sao, ta đi Thiết Lĩnh trọng trấn tìm nàng, các ngươi bận việc thì cứ đi làm đi.

Phong Phi Vân nói xong phấn chấn chạy nhanh hướng Thiết Lĩnh trọng trấn.

Phong Phi Vân càng cười tươi bọn họ càng lo lắng.

- Giao hắn cho ta đi.

Đông Phương Kinh Nguyệt đuổi theo Phong Phi Vân, không rời một bước. Phong Phi Vân nhiều lần phát hiện Đông Phương Kinh Nguyệt, mạnh mẽ đuổi nàng đi nhưng nàng vẫn bám sát sau lưng hắn mãi khi đến Thiết Lĩnh trọng trấn.

Nụ cười trên mặt Phong Phi Vân không tươi chút nào, rất nhanh hắn không cười nữa. Biểu tình Phong Phi Vân không mếu, nhưng còn khó xem hơn cả khóc.

Thiết Lĩnh trọng trấn không có Nam Cung Hồng Nhan, Phong Phi Vân ngồi trên tảng đá to đầu trấn chờ đợi. Tay Phong Phi Vân ôm xương phượng dần lạnh lẽo, ngồi im không nhúc nhích. Phong Phi Vân nhìn từng người từ xa đến, đôi mắt có khi sáng rỡ, có khi tối tăm, cuối cùng hoàn toàn mất ánh sáng. Phong Phi Vân không chớp mắt cái nào, hắn như tượng đá hòa cùng tảng đá dưới thân.

Phong Phi Vân đợi bảy ngày tám đêm.

Màn đêm lại buông xuống, mưa rơi lât phất, mưa xuân miên man, sấm xuân ầm ầm. Mưa rơi trên người Phong Phi Vân làm ướt tóc hắn, ướt rèm mi, ướt toàn thân. Mưa lạnh lẽo, lạnh thấu xương.

Đông Phương Kinh Nguyệt đứng bên tảng đá to, hứng nước mưa, cùng Phong Phi Vân hóa đá.

Sấm mùa xuân đầy trời, mưa phun giăng khắp Thiết Lĩnh trọng trấn.

Rào rào!

Bốn phía tối đen, chỉ có trong Thiết Lĩnh trọng trấn gần đó thấp thoáng mấy ngọn đèn nhưng dần vụt tắt trong mưa lạnh.

Thiên địa bị hắc ám bao phủ, chân trời lóe tia chớp chiếu sáng bóng dáng Phong Phi Vân. Giờ phút này, Phong Phi Vân lạc lõng, người ướt đẫm nước, tóc ướt sũng. Hai tay Phong Phi Vân nâng xương phượng, che kín như đang che chở người mình yêu.

Tia chớp biến mất, thiên địa lại tối đen.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ngay sau đó, tiếng sấm chấn màng tai đau rát.

Bảy ngày tám đêm Phong Phi Vân không nhúc nhích, đôi mắt không còn tia sáng. Thời gian dài không chớp mắt, Phong Phi Vân nhìn đăm đăm phương xa, đôi mắt đục ngầu làm người ta nghi ngờ cứ tiếp tục thế này có khi nào hắn sẽ bị mù mắt?

Đông Phương Kinh Nguyệt đứng lặng bên cạnh Phong Phi Vân, đôi mắt không nháy, mắt sáng dần mông lung.

Thật lâu sau môi Phong Phi Vân mấp máy:

- Có lẽ . . . Nàng là kẻ lừa gạt . . . Kẻ lừa đảo thường không giữ lời hứa . . .

Thanh âm khào khào không vui không buồn, khô khốc như rách cổ họng.

Đông Phương Kinh Nguyệt đứng lặng, không trả lời, vì nàng biết Phong Phi Vân không nói chuyện với nàng.

Phong Phi Vân nhúc nhích, thời gian dài không cử động nên cơ thể cứng ngắc. Phong Phi Vân lấy xương phượng dán chặt trong ngực ra, cầm trong tay xem xét kỹ.

Xương phượng tỏa ánh sáng đỏ nhàn nhạt, mặt trên khắc một bóng người yểu điệu, một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.

Phong Phi Vân ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm nữ nhân trên xương phượng. Áo trắng thon gầy, hình dáng hoàn mỹ, tay ôm đàn tranh cổ, không phải Nam Cung Hồng Nhan thì là ai?

Nhưng Nam Cung Hồng Nhan trên xương phượng không đeo khăn che mặt, khuôn mặt đẹp không thể tả, ngôn ngữ đẹp nhất thế gian miêu tả nàng là nhục nhã nàng.

Mọi người đều cho rằng trước khi chết Nam Cung Hồng Nhan rất kinh hoàng, sợ hãi. Nhưng thật ra trước khi chết Nam Cung Hồng Nhan rất bình tĩnh, nàng đào xương phượng ra khỏi thân thể, khắc khuôn mặt mình lên xương phượng.

Nam Cung Hồng Nhan biết mình chết chắc, chỉ có khối xương phượng này có lẽ không bị luyện hóa.

Nam Cung Hồng Nhan không muốn mãi đến lúc chết Phong Phi Vân không biết khuôn mặt nàng thế nào, đó là chuyện khó chịu hơn cái chết.

Vì vậy Nam Cung Hồng Nhan khắc mặt mình lên xương phượng, nếu trăm ngàn năm sau Phong Phi Vân còn nhớ mặt nàng là quá đủ.

Nếu chết rồi không để lại chút dấu ấn là chuyện không cam lòng biết bao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.