Linh Chu​

Chương 331: Chương 331: Vô Sát Tử Thành. (2)




Thần bí chủ nhân từ chối cho ý kiến nở nụ cười, trong lúc nhất thời gió lạnh lóe sáng, thanh âm nức nở nghẹn ngào tựa như Quỷ Hồn đang gào rú.

Xoạt!

Bỗng nhiên, lại một mặt Vô Lượng Cổ Kính chớp động ra hào quang!

Lại có người xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chỉ hơi chậm hơn Thích Dạ Lai một bước.

Trong Vô Lượng Cổ Kính hiện ra ảnh tượng một tiểu nữ hài mặc áo đỏ, nàng ôm một con mèo con màu trắng, chầm chập đi trog Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, không hề giống như đang đi trong Vô Lượng Tháp hung hiểm vạn phần mà ngược lại như đang du ngoạn vậy.

Mà ngay cả Thích Dạ Lai đã nhiều lần xông vào Vô Lượng Tháp cũng không được thong dong như nàng.

- Là Tiểu Tà Ma của Nam Thái Phủ Phong gia, lão tổ Phong gia vậy lại thả nàng ra, ông trời ơi, Tiểu Tà Ma này rõ ràng cũng tới Vạn Tượng Tháp.

Đệ tử canh giữ bên ngoài Vô Lượng Tháp chính là người thừa kế một đại gia tộc ở Nam Thái Phủ, ba năm trước đây đã từng niếm nhiều thiệt thòi trong tay Tiểu Tà Ma, thiếu chút nữa đã bỏ mạng trong tay Tiểu Tà Ma mới chỉ chín tuổi

Giờ phút này, hắn nhận ra Tiểu Tà Ma, trong lòng thập phần khiếp sợ.

Trong vòng một ngày, vậy mà xuất hiện hai thiên tài xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, loại chuyện này xác suất tương đối nhỏ, nhưn bây giờ lại xảy ra.

Trên tấm bia đá kia lóe ra hai mặt Vô Lượng Cổ Kính, một mặt hiện ra hình ảnh Tiểu Tà Ma, một mặt hiện ra hình ảnh Thích Dạ Lai, hai mặt cổ kính, đại biểu cho hai vị nhân kiệt sáng ngời như Hằng Tinh.

- Hôm nay trong Vô Lượng Tháp thật sự náo nhiệt, ta lúc trước trông thấy Kỷ Phong và Phong Phi Vân cũng tiến nhập Vô Lượng Tháp, hai người này đều là đỉnh tiêm thiên tài của Nam Thái Phủ, hai người bọn họ nếu cũng xông vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, đoán chừng sẽ kinh động cả mấy lão gia hỏa cấp bậc tháp chủ đến cũng nên.

Lão đạo ngồi xếp bằng dưới tấm bia đá kia trong lòng cũng có chút rung động, trong tay áo bay ra tám đạo ngọc phù, hóa thành tám đạo Bạch Hồng biến mất ngoài Thiên Mạc, truyền tin tức ở Vô Lượng Tháp cho mấy tên cao tầng Vạn Tượng Tháp

Trong vòng một ngày đồng thời xuất hiện hai thiên tài xông vào tầng thứ sáu, đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu còn có thể phát sinh thêm kỳ tích vậy thì càng thêm rung động nhân tâm rồi.

Tất cả mọi người đều đang chờ mong lấy kỳ tích phát sinh, tốt nhất là king động một ít lão bất tử bế quan từ lâu của Vạn Tượng Tháp ra thì mới náo nhiệt.

Kỳ tích này nói không chừng thật sự sẽ xảy ra, có người cảm thấy sáng tạo kỳ tích chính là Thích Dạ Lai, dù sao Thích Dạ Lai có thể dùng Thần Cơ Đại viên mãn, trọng thương cao thủ cảnh giới Thiên Mệnh, càng là anh tài bài danh thứ mười trên 《 Bách Tháp Bảng 》.

Có người cảm thấy sáng tạo kỳ tích chính là Tiểu Tà Ma, dù sao tiểu cô nương này rất nghịch thiên, không ai nhìn thấu nàng đã đạt đến cảnh giới gì.

Đương nhiên cũng có người cảm thấy là Phong Phi Vân và Kỷ Phong, một người là Yêu Ma Chi Tử, một người có được Nguyệt Luân Thiên Nhãn, bất quá đều chỉ nói vậy thôi, không hề ôm nhiều hi vọng đối với họ.

Vô Lượng Tháp, tầng thứ ba!

Giờ phút này, Phong Phi Vân vẫn còn xếp bằng trong thang đá thông đạo đen kịt kia, thân thể hoàn toàn bị thần thức bao lấy.

- Phá cho ta!

Phong Phi Vân bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thần thức vô tận từ trong thân thể lao ra, chấn vỡ tất cả thang đá, cũng chấn thạch bích thành tro tàn.

Đây thật là một tòa trận pháp, nhưng dựa vào lực lượng lại không cách nào phá vỡ trận pháp được, phải sử dụng thần thức mới có thể phá trận.

Cho nên nói xông Vô Lượng Tháp, đa phần là dựa vào tâm trí và thiên phú một người, cũng không nhất định là tu vị cao liền có thể xông đến cấp độ càng sâu.

Hắc ám biến mất, thang đá thông đạo cũng không thấy đâu nữa, thân thể Phong Phi Vân phiêu nhiên nhi lạc, cảnh tượng trước mắt bỗng dưng thay đổi

Hắn vậy mà xuất hiện ở trên đỉnh một tòa cung điện màu son

- Hoan nghênh tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ ba, Vô Sát Tử Thành.

Thang đá thông đạo vừa rồi chỉ là khảo nghiệm tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ ba, muốn xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ ba, hiện giờ mới là lúc bắt đầu.

Đây là một cái không gian độc lập, một khỏa linh thạch màu trắng hình tròn cực lớn lơ lửng ở trên không, hào quang hạo miểu, tựa như một vòng ánh trăng trên bầu trời đêm vậy.

Chỉ là đứng trên cung điện, nhìn vòng "Ánh trăng" này còn lớn hơn trong thế giới thật gấp bốn lần, càng thêm sáng ngời, ánh trăng càng thêm sáng tỏ, càng thêm yên tĩnh mà duy mỹ.

Nhìn xuống phía dưới, liếc nhìn lại, kiến trúc cổ xưa tràn đầy màu nâu xanh một mảnh tĩnh mịch, không nhìn thấy một vật còn sống nào cả, tựa như một tòa thành cổ bị chôn trong lòng đất mấy vạn năm rồi vậy.

Vô Sát Tử Thành, thật sự vô sát sao?

Vô Sát Tử Thành, yên tĩnh và bao la.

Toàn bộ tầng thứ ba Vô Lượng Tháp giống như đều là trong Vô Sát Tử Thành, kiến trúc phong cách cổ xưa, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, cổ phố thạch bích đều vỡ ra, mà cung điện hai bên đều đóng chặt đại môn, có một cổ khí tức nguy hiểm từ bên trong truyền ra, khiến người không dám tới gần.

Tòa cổ thành dưới mặt đất này thật sự rộng lớn, liếc nhìn lại không thấy biên giới, Phong Phi Vân đi thật lâu bên trog cũng chỉ bồi hồi ở một góc thành cổ.

Không có người nào nói cho hắn biết phải làm sao mới coi như thông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ ba, mà ngay cả cửa vào tầng thứ tư cũng cần tự hắn tìm tòi.

Mà những thiên tài tiến vào Vô Lượng Tháp khác ngay cả một người cũng không thấy mặt, cũng không biết những người này đã tới Vô Sát Tử Thành chưa, bất quá cho dù bọn hắn đã ở trong Vô Sát Cổ Thành này thì chỉ sợ cũng rất khó gặp nhau, dù sao Vô Sát Cổ Thành thật sự quá lớn, quá bao la, giống như một thế giới cỡ nhỏ vậy.

- Rõ ràng có thể hình thành một cái không gian thế giới độc lập, Thần Tấn vương triều tuyệt đối không ai có thể kiến tạo ra Vô Lượng Tháp, coi như là đại thần thông giả cảnh giới Vũ Hóa cũng khó có khả năng có thủ đoạn như thế.

Trong thân thể Phong Phi Vân có được Phượng Hoàng linh hồn, có thể mơ hồ cảm nhận được sâu trong lòng đất có một cổ khí tức như có như không, cổ khí tức này mang đến cho hắn cảm giác tương đối cổ quái, tựa hồ toàn bộ trung tâm Vô Lượng Tháp đều tập trung ở đó vậy.

Tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng loại cảm giác này lại tồn tại chân thật, khiến Phong Phi Vân càng thêm kỳ vọng có thể vọt vào sâu trong Vô Lượng Tháp xem thử đoàn khí tức kia rốt cục là gì.

Phong Phi Vân trố mắt nhìn, dừng bước lại, đứng ở một góc thành cổ

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm chấn động nổ vang, cuồn cuộn đung đưa, đại khí khiếp người. Một tòa cung điện khổng lồ từ đỉnh đầu trấn áp xuống, cổ thanh âm xé gió kia đặc biệt rõ ràng, giống như một tòa núi lớn bị người đẩy xuống vậy.

Rốt cục xuất thủ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.