Phong Phi Vân con ngươi co rút, phát ra khí lạnh nói:
- Con đường này tuyệt đối không thể để người ngoài biết, nếu kẻ xấu xa
lợi dụng nó sẽ gây loạn thiên hạ. Vì đề phòng tin tức không bị truyền về yêu tộc, đành . . . Giết giao diệt khẩu!
Phong Phi Vân, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, thánh thực quả bao vây Huyết Giao, ánh mắt hăm dọa.
Huyết Giao sợ teo tim, người cứng ngắc.
Huyết Giao run rẩy nói:
- Ta . . . Ta chỉ nói đùa, thật . . . Thật sự không lừa các ngươi. Ta mù đường nhất, mới rồi đi con đường nào ta không nhớ. Chết tiệt, ta hoàn
toàn không đi! Các ngươi đừng làm thật, các ngươi đều là đại gia, ta nào dám nói lung tung? Hơn nữa ta không to mồm . . . Trừ lúc ăn.
Phong Phi Vân vẫn cười nhạt.
- Quy gia, người dễ nói chuyện nhất, hãy cứu ta đi. Ta không dám nói ra, thật sự không dám.
Hai vuốt Huyết Giao châu vào nhau, đáng thương nói:
- Lá gan người ta có chút xíu, làm sao dám làm chuyện đó?
Phong Phi Vân bật cười nói:
- Thôi chúng ta không đùa với nó nữa, đi tiếp đi, chắc sắp đến Đồng Lô sơn ngoài rìa Thập Vạn sơn hà.
Phong Phi Vân nhàn nhã bước đi, tâm tình rất tốt.
Huyết Giao ngây người tại chỗ.
Tây Môn Xuy Tiêu cười nói:
- Đi đi, yêu vương huynh, Phong huynh chỉ đùa với ngươi. Khu mộ vô biên, luân hồi lộ, khe nứt địa ngục, những nơi này là tuyệt địa sinh tử. Nếu
không có Thanh Đồng cổ thuyền thì chúng ta đã sớm chết bên trong, dù
ngươi có nói ra chỉ làm hại người mất mạng trên con đường này.
Tây Môn Xuy Tiêu đạp gió lướt đi.
Huyết Giao rống to:
- Ngươi đại gia, các ngươi đều là đại gia!
Huyết Giao biến thành đại giao đỏ máu bay lên cao, hậm hực đuổi theo.
Đoàn người lại đến Đồng Lô sơn.
Khác biệt làn lần trước bọn họ từ vòng ngoài vào Thập Vạn sơn hà, vừa đi vừa sợ. Lần này Phong Phi Vân từ sâu trong Thập Vạn sơn hà đi ra, thú
vương cảm nhận khí thế của đám người đều né tránh, không dám trêu vào.
Phong Phi Vân nhìn thấy bóng dáng một số tu sĩ, là tu sĩ của Thần Tấn vương triều, tu vi đa phần là Thiên Mệnh cảnh.
Phong Phi Vân không quen đám tu sĩ này, cũng không muốn bị bọn họ thấy.
Lối vào Đồng Lô sơn trôi nổi ba cung điện, một số tu sĩ đứng bên trên
cung điện canh gác. Tu sĩ trên ba cung điện mặc áo khác nhau, đến từ ba
thế lực phân chia tài nguyên trong Đồng Lô sơn.
Phong Phi Vân đứng gần đó, liếc sơ nhận ra ba thế lực thucọ về ai:
- Thế lực bên trái cung điện là Nhật Nguyệt tiên giáo, đám tăng nhân mặc áo phật đứng bên phải chắc là hòa thượng trong Đại Long Tự Thiên Long
vương triều. Cung điện chính giữa hơi giống thế lực hoàng tộc Thần Tấn
vương triều.
Huyết Giao phun nước miếng, khinh thường nói:
- Tu sĩ nhân loại yếu xìu, trọng địa như thế mà chỉ phái mấy tôm tép
trấn thủ. Theo ta thấy cường giả mạnh nhất trấn thủ trong ba linh thú
chỉ có tu vi Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, yếu quá.
Mao Ô Quy lườm Huyết Giao:
- Ngươi thì biết gì? Trong Thần Tấn vương triều, tu sĩ đến Thiên Mệnh
thất bát trọng đã là hiếm, đến cảnh giới niết bàn là rất lợi hại, đẳng
cấp cao nhân ẩn sĩ. Ngày xưa ta và Phong Phi Vân lăn lộn nổi danh từ
đây, ngươi định khiêu chiến với ta hay Phong Phi Vân?
Huyết Giao cười xòa:
- Cái này . . . Không khiêu chiến được không? Con người ta rất thân thiện.
- Cường giả đi ra từ đây có khá nhiều trở thành nhân vật đỉnh cao, danh
chấn tứ phương. Trong có cả nhân vật có thể đối kháng với Quỷ thị tôn
hoàng.
Biểu tình Phong Phi Vân kỳ lạ, lòng bàn tay toát ra một đoàn khí thánh
linh. Nhưng giây sau khí thánh linh bị ức chế biến mất trong lòng bàn
tay của hắn.
- A?
Phong Phi Vân thầm ngạc nhiên.
Huyết Giao nghe Phong Phi Vân nói mà hết hồn, nó cảm thấy Quỷ thị tôn
hoàng siêu khủng, trên trời dưới đất hiếm gặp đối thủ vậy mà nơi này cho ra nhân vật có thể đối kháng với Quỷ thị tôn hoàng. Con rùa quái thai,
bán yêu nghịch thiên đều đến từ đây.
- Trời, thật là rừng sâu núi thẳm toàn ra điêu dân.
Mao Ô Quy nét mặt sa sầm hỏi:
- Ngươi nói gì?
Huyết Giao hèn:
- Ta . . . Ta nói nơi này thật là nhân kiệt địa linh, anh hùng lớp lớp mới xứng với thân phận cao quý của Quy gia.
Tây Môn Xuy Tiêu nhíu mày nói:
- Các ngươi có phát hiện không? Sau khi đến đây thì tu vi của chúng ta bị ức chế.
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Mới rồi ta đã trắc nghiệm, nơi này không cho phép lực lượng từ Vũ Hóa
trở lên, bất cứ ai đến đây sẽ bị áp chế dưới Vũ Hóa. Ta quen thuộc Thần
Tấn vương triều nhất, chỗ này không bài bố vẫn thiên linh thạch, cũng
không có thiên địa đại trận áp chế tu sĩ. Kỳ lạ, lạ thật.
Không phải Phong Phi Vân mới phát hiện ngay đây, lúc sắp ra khỏi sâu
trong Thập Vạn sơn hà thì hắn đã nhận ra. Không chỉ bên ngoài Đồng Lô
sơn, nguyên ngũ đại vương triều đều bị lực lượng bao trùm, rừng rậm đất
hoang mấy trăm vạn dặm cũng thế.
Trước kia tu vi của Phong Phi Vân thấp nên không phát hiện chuyện này.
Trong Thần Tấn vương triều không có ai tu luyện đến Vũ Hóa cảnh nên cũng không biết sự thật đó.
Giờ Phong Phi Vân vượt qua một cảnh giới thì Đương nhiên khác hẳn.
Mảnh đất Thần Tấn vương triều quả nhiên không tầm thường, dường như
chuyên môn chèn ép người có tu vi mạnh. Tu vi csàng cường đại csàng bị
đè chặt, ức chế dưới Vũ Hóa cảnh.
Phong Phi Vân thì rất vui, bởi hắn trải qua mười lần niết bàn, có thể
nói là vô địch trong cảnh giới niết bàn. Trên mảnh đất Thần Tấn vương
triều này có ai đánh lại Phong Phi Vân được?
Huyết Giao hưng phấn nói:
- Ta suy đoán trên mảnh đất này có thái cổ chiến binh, hoặc thứ gì đó
càng cường đại đánh rơi tại đây nên mới ảnh hưởng quy tắc thiên địa chỗ
này, áp chế tu vi của chúng ta.
- Ha ha ha ha ha ha! Giàu rồi, ta phải tìm ra khoáng thế kỳ binh kia!
Huyết Giao hoa tay múa chân, cảm nhiễm thánh thực quả cũng hưng phấn theo nó. Thánh thực quả chui xuống lòng đất tìm kho báu.
Chỉ giây lát thánh thực quả, Huyết Giao biến mất, không biết vào Đồng Lô sơn hay đã chạy đi Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân không tán đồng quan điểm của Huyết Giao:
- Ngẫm nghĩ lại xem. Chúng ta đi từ quỷ môn quan, khe hở luân hồi lộ,
tuy không phải luân hồi thật sự nhưng có hơi thở luân hồi. Nếu xem bản
thể luân hồi đạo là một sợi chỉ thô cỡ cổ tay, thì chúng ta đi luân hồi
lộ là phân nhánh nhỏ cỡ sợi tóc.
- Luân hồi đạo thông hướng nguyên dương gian giới, luân hồi lộ chúng ta đi thì hướng nơi này.
Tây Môn Xuy Tiêu rung mình, căng thẳng thần kinh như biết chuyện lớn kinh thiên động địa.
Tây Môn Xuy Tiêu kích động run cầm cập nói:
- Ý ngươi là người ra từ con đường này đều sẽ chuyển thế luân hồi trong
phạm vi mấy trăm vạn dặm? Chúng ta đi luân hồi đạo, ảnh hưởng khu vực
mấy trăm vạn dặm nên cũng ảnh hưởng quy tắc thiên đạo khu vực này, khiến cảnh giới bị ức chế?
Ba vương giới âm phủ bị chôn trong nghĩa địa vô biên sống lại chứng minh luân hồi lộ có một tia khí luân hồi. Người chết trên luân hồi lộ sẽ bị
khí luân hồi ảnh hưởng.