Linh Chu​

Chương 230: Chương 230: Yêu cơ. (1)




Hồng y như cánh ve, mỏng đến có thể mơ hồ thấy được làn da như ngọc ở trong hồng y, còn có đạm tử cừu y ở trước ngực bạo mãn mà cao vút.

Trên người mang theo một cỗ u hương, liền như mùi thơm lúc hoa quỳnh nở rộ lúc nửa đêm, làm cho trong đầu người ta tràn đầy mơ màng đối với dục vọng.

Huyết Vũ lộ nửa vai, xương trước vai trơn bóng giống như bạch ngọc, đường cong vẽ ra mê người, toàn bộ đều triển lộ ở trước mắt của Phong Phi Vân, một đôi mị nhãn như tơ nhưng mà lại không thấp kém giống như nữ tử mại lộng phong tình bình thường, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác cao nhã.

Một loại cảm giác tiên nữ thoát y, thánh nữ cầu ái!

Nàng liền chỉ là đứng ở chỗ đó cũng đã để cho rất nhiều tu tiên giả dục hỏa phần thân, nếu không phải mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy tu vi kinh khủng của nàng, sợ rằng đã có ngoan nhân hung ác đánh tới, đem nàng ôm vào ngực điên cuồng mà hôn, vuốt ve.

Mấu chốt là ai dám?

Một chưởng nhẹ nhàng đánh bay cả năm đại chiến tướng, đây ít nhất cũng là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, thậm chí đã đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Cả Tuyệt Sắc lâu, người có thực lực ở trên lực lượng chinh phục được nàng chỉ sợ cũng chỉ có Vô Hà công tử.

Nhưng mà Vô Hà công tử lại là một người cần phong độ, tự nhân là hoàn mỹ vô khuyết, chính là thiên hạ đệ nhất đa tình chủng tử, tự nhiên không thể nào làm ra loại người thấp kém này, cho dù muốn nhận được Huyết Vũ, hắn cũng sẽ dùng thực lực tuyệt đối chinh phục nàng, hoặc là dùng mị lực tuyệt đối để cho nàng ngoan ngoãn trầm phù ở trong ngực của mình.

Vu Cửu cùng Vương Mãnh vội chạy tới, hai đại hán này một bên nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ, một bên lau máu ở trên mũi, thực sự là để cho Huyết Vũ cười đến xinh đẹp, cười đến diêu phong bãi liễu, thật quá mê người.

Nàng không cười còn tốt, một khi cười lên quả thật có thể muốn mạng người, có bảy, tám tu sĩ trong Tuyệt Sắc lâu đều trực tiếp bị ngất đi, thiếu chút nữa bị nàng mê chết.

Máu nơi đầu mũi của Vu Cửu cùng Vương Mãnh chảy ra càng thêm hung mãnh.

Phong Phi Vân cách nàng gần nhất, thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể từ trên thân thể nàng tản mát ra, nếu như là tu tiên giả khác đứng ở vị trí này của hắn sợ rằng cũng đã không cách nào kiềm chế được, làm ra một chút chuyện xấu hổ rồi.

Nhưng mà tâm chí của Phong Phi Vân là kiên định bậc nào, vẫn như cũ lộ ra vẻ lạnh nhạt, cười nói:

- Huyết Vũ cô nương quả nhiên không hổ là yêu cơ của nhân gian, nếu như ngươi lại triêu chọc hai bằng hữu của ta như vậy, ta cũng không dám đảm bảo bọn họ sẽ trực tiếp nhào đầu về phía ngươi đâu.

- Không đưa tiền mà đã muốn nhào lên người của ta, nam nhân như vậy từng có, bất quá hiện tại đều đã thành người chết rồi.

Huyết Vũ như cũ mang theo nụ cười mê người, ngón tay ngọc nhẹ nhàng che môi son óng ánh, mị thái không giảm chút nào.

Bộ ngực to lớn mà đầy đặn bởi vì tiếng cười của nàng mà theo đó phập phồng, quả thực ba đào mãnh liệt, người xem đến hoa mắt mê loạn, hận không thể đem hai cái tiểu bạch thỏ vượt quá mức kia nắm lấy, nắm ở trong lòng bàn tay hảo hảo vuốt ve một phen.

Mà eo ngọc của nàng lại đặc biệt nhỏ, có lồi có lõm, dáng người còn bùng nổ hơn tất cả những nữ tử mà trước kia Phong Phi Vân gặp qua, hơn nữa ngọc thể mị hoặc ngàn vạn kia lại càng câu động tà hỏa của người khác.

Phong Phi Vân không lại hoài nghi nàng có thể đem người mê chết!

Sau khi Vu Cửu cùng Vương Mãnh nghe được lời của nàng, trong nháy mắt rùng mình một cái, thanh tỉnh lại, trong lòng đều là chấn động mạnh, vội vàng kéo ra khoảng cách với yêu cơ này, từng bước lui vào trong nhã gian.

Quá dọa người rồi, nếu như mới vừa rồi nàng ra tay giết người, đạo tặc tung hoành thiên hạ như bọn họ nhất định ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.

- Vậy nếu như trả tiền, chẳng phải là có thể nhào lên trên người của ngươi sao?

Một tay của Phong Phi Vân vuốt ve trên khuôn mặt thủy nhuận của Ngọc Thiền, nhưng mà lại bắt đầu trêu chọc Huyết Vũ.

Ở trong lòng rất nhiều người đều đang thầm mắng Phong Phi Vân lòng tham không đáy.

Trong lòng Huyết Vũ cũng bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ thiếu niên trước mắt này, lại có thể ở trước mặt của mình thong dong vấn đáp như thế, nàng còn là lần đầu tiên gặp phải nam nhân có tâm chí kiên định như vậy.

Căn bản là không giống như một thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, càng giống với một lão nhân có tu vi tâm cảnh cao thâm.

- Ngươi cũng thật xấu, đều đã ôm được Ngọc Thiền muội muội, cư nhiên còn nghĩ tới nhân gia, một mình ngươi ứng phó được sao?

Huyết Vũ cố ý trêu chọc Phong Phi Vân.

- Con người của ta luôn luôn đều rất tham lam, thấy được mỹ nhân... Liền một người cũng không muốn bỏ qua. Vô Hà công tử, ngươi nói chúng ta có phải là có chút tương tự hay không?

Phong Phi Vân mở miệng hỏi.

Trên mặt Vô Hà công tử mang theo nụ cười, ngón tay vuốt một cái tử kim trạc tử ở trên cổ tay, thản nhiên nói:

- Nam nhân nhìn thấy mỹ nhân nên là lòng tham một chút, mặc dù mỹ nhân luôn là mắng chửi loại nam nhân này nhưng mà cuối cùng trong xương cốt các nàng lại thích nam nhân như vậy.

- Lời lẽ chí lý, Vô Hà công tử quả nhiên là hoa tùng tiền bói. một người đàn ông nếu không phải đủ xấu xa, không đủ tham, đúng là sẽ không được nữ hài tử thích.

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi cũng là hoa tùng tinh anh!

Vô Hà công tử lại nghĩ tới tuyệt thế ngọc dung của Đông Phương Kính Nguyệt, cho nên mới nói ra một câu mới vừa rồi, nhưng mà ngay sau đó lời nói hắn xoay chuyển, lại nói:

- Bất quá thời điểm ta vừa mới tới Tuyệt Sắc lâu, gặp được một vị người quen của ngươi, tối nay nếu như ngươi quá tham lam sợ rằng nàng sẽ rất không cao hứng, hậu quả sẽ rất nghiêm tọng, ngươi nên nghĩ lại a! Nam nhân có thể tham, nhưng mà lại nhất định phải có lực lượng để tham, kiêng kỵ nhất chính là... Chết ở trong tay nữ nhân của chính mình. Loại nam nhân như chúng ta đối với nữ nhân có lòng tham rất nhiều người cuối cùng đều sẽ rơi vào kết cục như vậy. Hắc hắc!

Vô Hà công tử ở trong lúc vô tình chọt trúng chỗ đau của Phong Phi Vân!

Phong Phi Vân hơi trầm mặc, ánh mắt ở trong từng cái nhã gian quét nhìn, vị người quen kia rốt cuộc là người nào, chẳng lẽ là tử bà nương Đông Phương Kính Nguyệt kia, không đúng, nếu như nàng tới Phong Hỏa liên thành, Trịnh Đông Lưu khẳng định đã nói với chính mình rồi.

Vậy còn lại là ai?

Phong Phi Vân nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, Nạp Lan Tuyết Tiên cùng Tửu Nhục hòa thượng ẩn thân ở Tuyệt Sắc lâu, chỉ bất quá Nạp Lan Tuyết Tiên giờ phút này cũng không nhận ra Phong Phi Vân, dù sao nàng không có từ trong nhã gian đi ra, Phong Phi Vân cũng thay đổi thanh âm.

Bằng không lấy tính cách của Nạp Lan Tuyết Tiên, thấy Phong Phi Vân ôm Ngọc Thiền khanh khanh ta ta, lại cùng Huyết Vũ câu kết làm bậy, chỉ sợ sớm đã nổi đóa rồi.

Phong Phi Vân cũng sẽ không cười thong dong giống như hiện tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.