Linh Chu​

Chương 335: Chương 335: Yêu Ma Chi Tử. (1)




Không Sơn mưa phùn, giọt giọt tuôn rơi!

Đứng trong màn mưa, chung quanh yên lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiến, quay đầu nhìn lại, mưa bụi mịt mờ, chỉ có cái kia một đầu hiểm tiễu sạn đạo để ngang trước mắt.

Căn bản không có bất luận một nữ tử nào cả.

Càng không có thanh âm nữ tử.

- Chẳng lẽ là ảo giác?

Phong Phi Vân nhắm mắt lại, năm đạo thần thức tán phát ra, dùng thần thức dò xét thế giới vô biên này, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào, chung quanh đừng nói là người, mà ngay cả những chim chóc kia cũng đã bay đi xa. a

Mở to mắt, Phong Phi Vân không dám dừng lại quá lâu chỗ này, hắn giẫm lên trên con đường nhỏ lầy lội, tiến nhập cổ sạn đạo nơi vách đá, hướng lên trên đỉnh núi.

Đây là Vô Lượng Tháp tầng thứ năm, 99% mọi người đều bại lui ở ải này, hung hiểm nơi này khẳng định đã đủ để trí mạng, bất luận chút sai lâm nhỏ nhặ nào cũng có thể khiến người xông tháp phải lập tức thất bại ngay.

Thế giới này tựa hồ như một thế giới chân thật thật sự vậy, nói không chừng còn tồn tại một ít di tích Viễn Cổ, có thể nhìn thấy một ít ký hiệu từ Viễn Cổ lưu lại cũng nên.

Cũng như đầu sạn đạo trước mắt này, chính là do tu vân thạch cứng rắn nhất tạo thành, nhưng hôm nay cũng đã rách mướp, rất nhiều chỗ đều đã đứt gãy, Phong Phi Vân chỉ có thể dẫm lên trên vết nứt, bay vọt tới vách đá dựng tiến về trước.

Xuyên qua sạn đạo, đã đến giữa sườn núi.

Ở giữa sườn núi có một thạch nhân cao đến tám mét đứng đó, chính là dùng cả khối đá trắng điêu khắc mà thành, người mặc chiến giáp, tay cầm một thanh thạch đao cực lớn, hai tay trượng kiếm, đứng ở trên sườn núi, hằng cổ bất động.

Cỗ thạch nhân này cũng không thể thoát khỏi tuế nguyệt bào mòn, đỉnh đầu, bả vai đều chất đầy bùn đất, trong đất bùn càng mọc ra cỏ xanh rờn, bùn đất dưới thân càng chồng chất đến vị trí đầu gối, bao phủ lấy cả nửa người hắn

Dù vậy nhưng vẫn không thể lất át được cổ chiến ý hằng cổ vĩnh hằng trên người nó, tựa như một vị thần tướng đã từng xung phong liều chết trên sa trường, hôm nay cũng đã chôn xương đất vàng, chỉ còn một cỗ tượng thần thạch điêu.

Ầm ầm!

Trên bầu trời một mảnh mây đen phiêu qua, tầng tầng lớp lớp, dày đặc áp áp, bên trong đan xen điện mang, phát ra từng đợt tiếng sấm đinh tai nhức óc, phá vỡ sự yên lặng của Không Sơn.

Tiếng sấm ầm vang, nổ vang chấn trời cao.

Rầm Ào Ào!

Một đạo tia chớp to như cánh tay từ bên trong mây đen đánh xuống, vạch phá Thiên Mạc, bổ vào tượng đá bên người Phong Phi Vân.

Một cổ hàn khí từ lòng bàn chân chạy lên, khiến Phong Phi Vân cảm giác được không ổn, không khí cũng khẽ chấn động, thạch nhân kia tựa hồ khẽ nhúc nhích lấy.

Oanh!

Phong Phi Vân một cước đạp nát mặt đất, thân thể bắn ra như thiểm địa, mà cùng lúc đó một thanh thạch đao cực lớn cũng giơ lên cao, chém xuống ngay chỗ hắn vừa đứng ban nãy, khiến mặt đất phân thành hai, một gốc cổ phong lớn bằng thùng nước cách đó không xa cũng bị chém thành hai khúc, vỡ vụn ra.

Đây là do người đang kia huy kiếm, nó rõ ràng động, lực lượng một kiếm kia, quả thực có thể chém nát cả thạch bích dày đến 10m .

Oanh!

thạch nhân cao tám mét chợt rút hai chân ra khỏi bùn đất, mặt đất lộ ra hai cái hố to, mà thạch nhân cũng đã bay lên, tay nâng thạch đao lần nữa bổ tới Phong Phi Vân.

Thạch đao dài chừng sáu thước, rộng một mét, sống dao dầy như bàn tay người, cũng không biết nặng bao nhiêu cân, một đao chém xuống, đao lãng cũng rộng đến hơn 10m.

Oanh!

Một đao kia đánh khiến mặt đất cũng run lên.

Phong Phi Vân vọt đến sau lưng thạch nhân, trên ngón tay ngưng tụ ra ngàn vạn hơi nước, ngưng tụ tất cả mưa trên bầu trời vào đầu ngón tay, khiến cho không khí ướt át cũng trở nên khô ráo hơn.

- Hắc Thủy Thuât!

Trên ngón tay điểm ra một cột sáng đen kịt, đánh lên trên lưng thạch nhân khiến nó bay ra ngoài, đụng vào lòng núi, lộ ra một cái hố to màu đen.

Phong Phi Vân cũng không hề buông lỏng, thạch nhân này chiến lực cũng tương đương với cô gái mặc áo đen kia, đều là mới vào cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, nhưng lực phòng ngự lại đặc biệt biến thái, Hắc Thủy Thuât tuy rằng đánh trúng nó, nhưng lại không thể làm suy giảm gì đến nó cả.

Oanh!

Quả nhiên, thạch nhân từ trong lòng núi bay ra, hai tay huy lấy đại đao, nén giận chém xuống.

Phong Phi Vân lần nữa né qua, nhưng cũng bị đao khí chấn đến phải lui về sau hơn trăm trượng

Lực phòng ngự của thạch nhân này không phải cường đại bình thường, nếu Phong Phi Vân tu luyện thành công chiêu thứ năm "Hoàng Thổ Thuật" thì vừa vặn có thể khắc chế nó, nhưng Phong Phi Vân hiện giờ chỉ vừa mới tu luyện đến chiêu thứ ba "Thanh Mộc thuật", cách chiêu thứ năm vẫn còn một khoảng cách.

Ở trong Vô Lượng Tháp, lực lượng của Linh Khí bị tiêu giảm đến mức thấp nhất, Miểu Quỷ Ban Chỉ không cách nào phát huy ra uy lực chân chính, căn bản không thể công phá được lực phòng ngự của thạch nhân này, bị bắn ngược trở về.

Oanh, oanh, oanh!

thạch nhân tuy rằng thân thể khổng lồ, nhưng động tác lại thập phần linh mẫn, bổ một phát, một chém, quét ngang, từng bước một bức lui Phong Phi Vân về phía sau.

Tảng đá kia cũng không biết là làm từ gì, quả thực còn cứng rắn hơn cả tinh thiết, Phong Phi Vân mỗi một lần cứng rắn đánh tới, không chỉ không cách nào đánh nát thạch nhân, mà ngược lại còn khiến cánh tay bị chấn đến đau nhức.

Lực lượng một chưởng của Phong Phi Vân hiện giờ chính là sáu mươi bốn vạn cân, nhưng lại không cách nào tổn thương được thạch nhân một chút nào cả.

- Chẳng lẽ căn bản không thể công phá thân thể nó sao?

thạch nhân lại xông giết tới đây, thạch đao trong tay chém mặt đất dưới chân Phong Phi Vân ra một khe hở lớn, toàn bộ thạch đao cả 7m đều lâm vào lòng đất.

Cho dù Phong Phi Vân trốn đi nhanh, nhưng vẫn bị thạch đao chém rớt một mảnh góc áo, nếu lại chậm thêm chút nữa thì bị chém rớt đã không phải là một mảnh góc áo, mà là chặt đứt ngang cả người Phong Phi Vân rồi.

- Có cách rồi!

Phong Phi Vân con mắt sáng ngời, hắn nhìn chăm chú vào thạch đao trên tay thạch nhân.

Chất liệu của thạch đao này so với thạch nhân còn cứng rắn hơn nhiều, hơn nữa vô cùng sắc bén, vô kiên bất phá, nếu muốn phá thạch nhân, cũng chỉ có thể dùng thạch đao.

Nghĩ đến đây, Phong Phi Vân cũng không tránh nữa, hắn xung phong liều chết tới thạch nhân, trên bàn tay ngưng tụ bảy ngưu chi lực, đợi đến lúc thạch nhân đề đao mà chém xuống thì hắn liền ra tay công trước, tất cả lực lượng đều đánh vào chỗ khuỷa tay thạch nhân.

Một cổ là lực hướng xuống dưới, một cổ là lực hướng lên, cánh tay cực lớn của thạch đầu chấn động mạnh, khiến thạch đao dài đến 7m kia bị văng ra ngoài.

Bá!

Phong Phi Vân xuyên thẳng qua trong không khí, hai tay nắm chặt lấy chuôi đao thạch đao, giơ đao lên cao chém xuống, lưỡi đao so với thân thể Phong Phi Vân còn dài hơn gấp ba lần, người và đao hoàn toàn kém xa.

Hai tay Phong Phi Vân cầm đao, tự vấn thân mà chém, lôi ra một đạo đao khí hình bán nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.