Nhưng cho dù là quá khứ hay hiện tại, Lạc Nhan Sơ cũng không định sẽ tha thứ cho sự cợt nhả mà Tiêu Bảo Quyển dành cho nàng.
Mặt mũi không dễ nhìn không phải lỗi của hắn, nhưng chân trong chân ngoài là không đúng.
Mà cho dù là đã chân trong chân ngoài thì ít nhất cũng phải xử lý cho công bằng, Phan Ngọc Nhi nói gì hắn nghe nấy, thế mà đối với nàng hắn lại uy hiếp áp bức, ai có thể hiểu được cảm giác của một đứa bé ngày ngày đều bị so sánh với người ta và đều bị thua như nàng chứ?
Tiêu Bảo Quyển không hiểu được.
Cho nên hắn định dùng sức mạnh với nàng.
Cảm giác đè nén sau bao ngày bị áp bức rốt cuộc cũng bùng nổ.
Bản thân nàng cũng không biết sức lực của mình là từ đâu mà ra, nàng tránh thoát được Tiêu Bảo Quyển, lao đầu đâm vào cây cột.
Ngày xưa, Lạc Nhan Sơ ngã từ trên xích đu xuống, vốn là muốn làm tay bị thương, nhưng kết quả lại là đầu bị thương.
Hiện tại, Lạc Nhan Sơ muốn đập đầu vào cột để chết, nhưng mà có lẽ là cánh tay chợt nhớ ra đầu đã từng cứu nó một kiếp, cho nên anh dũng lấy thân ra cản lại.
Nói như vậy có ý là, lúc nàng đâm đầu vào cây cột thì Tiêu Bảo Quyển hoảng hốt chạy tới kéo nàng một cái.
Cái kéo này làm cho người nàng bị nghiêng đi, khiến bả vai nàng bị đụng phải cây cột, đau đến mức nàng hét lên một tiếng vang tận trời xanh, sau đó theo cây cột trượt xuống, ôm lấy bả vai, mãi không đứng dậy nổi.
Mà Tiêu Bảo Quyển thì không biết là bị tiếng hét của nàng dọa cho sợ, hay là đang nghĩ xem một nữ nhân như nàng sao có thể phát ra tiếng tru vang dội như vậy, nói chung là hắn ngẩn ra tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, sai người đi gọi thái y.
Lúc đó Lạc Nhan Sơ có cảm giác cánh tay này chắc chắn bị tàn phế rồi, sau này không gảy được đàn nữa, không luyện được chữ nữa, thậm chí cũng không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình nữa.
Từ trước tới giờ nàng vẫn chẳng hề thích đánh đàn, nhưng vừa nghĩ tới chuyện sau này muốn đàn cũng đàn không được thì không khỏi nảy sinh chút tình cảm với nó, đau lòng tới mức có thể nói là vô cùng khổ sở.
Nhưng còn gay go hơn chính là, bị giày vò như vậy, nàng biết rõ chết cũng không đau bằng thế này, thế nhưng nàng vẫn không đủ can đảm để chết.
Tiêu Bảo Quyển ngạc nhiên nhìn nàng khóc đến rách hết ruột gan, đâu biết rằng trong tiếng khóc kia còn chứa đựng cả một bài tổng kết về đời người sâu sắc tới như vậy, chỉ cảm thấy kiểu liệt nữ thế này đúng là không dễ chọc chút nào, lại còn đi tới an ủi nàng: “Được rồi được rồi, bản vương chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi không thích thì bản vương không đùa ngươi nữa là được.”
Lạc Nhan Sơ vẫn còn đang khóc: “Từ nay ta đã bị phế mất rồi...”
Tiêu Bảo Quyển chớp mắt quan sát nàng: “Không đâu, không bị đụng vào mặt, chỉ là khóc dữ quá, nhìn có vẻ hơi sưng thôi.”
Hắn cố gắng an ủi nàng: “Ngươi cũng phải tập làm quen dần đi, bây giờ không còn như trước nữa, ngươi đã không còn là tài nữ khuynh thành được mọi người tung hô như trước kia, nước mất nhà tan, lại nương nhờ dưới nóc nhà kẻ khác, nếu không phải ta thương tiếc ngươi thì sao ngươi có thể sống sót tới bây giờ?”
Hắn loáng thoáng lộ ra chút đắc ý: “Cha ta bệnh nặng, chẳng bao lâu nữa ta sẽ là vua một nước, hẳn là ngươi hiểu rõ điều này.”
Thấy Lạc Nhan Sơ vẫn còn chưa ngẩng đầu lên, hắn tiếp tục dẫn dắt suy nghĩ của nàng: “Chuyện cũ không thể truy cứu, ngươi nên nhìn vào tương lai thôi!”
Chuyện cũ là chỉ chuyện hắn cho rằng Lạc Nhan Sơ rất được Nam Hải Vương sủng ái.
Tương lai là chỉ chuyện sau này hắn sẽ trở thành người đứng đầu Nam Tề.
Mặc dù trên khía cạnh giá trị nghệ thuật và giá trị thưởng thức thì rõ ràng là trọng điểm của Lạc Nhan Sơ và hắn hoàn toàn khác nhau (một người nói cánh tay một người nói khuôn mặt), nhưng cũng phải thừa nhận một điều rằng, một tên óc heo như hắn mà cũng nói được mấy câu có đạo lý.
Ngẫm lại, mặc dù Lạc Nhan Sơ tìm chết không thành, nhưng cũng coi như không phụ sự kỳ vọng của người đời đối với “liệt nữ” như nàng, nếu như Tiêu Bảo Quyển chịu đối xử với nàng tốt hơn một chút thì chuyện nàng bị hắn “cảm hóa” rồi cuối cùng chịu quy thuận cũng không phải là điều gì đáng trách. Huống hồ xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, hắn cũng đã biết nàng không phải hạng dễ chọc, sau này sẽ tôn kính nàng vài phần cũng chưa chừng.
Thiên Tứ nghe đến đây thì vội vàng ra hiệu cho nàng dừng lại: “Suy nghĩ này của nàng rất là không có tầm nhìn xa! Nàng chờ chút đã... Vừa rồi nàng nói hắn còn chưa chết... Hắn quấy rối nàng như vậy, không phải là nàng đã bị hắn...”
Sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt, trong mắt hiện lên sát khí: “Vẫn còn chưa chết đúng không, được, vậy hôm nay chính là ngày chết của hắn.”
Lạc Nhan Sơ vội vàng đè hắn lại: “Thần tiên à đừng có kích động, sự tàn nhẫn của cả thiên hạ dành cho ta cộng lại với nhau cũng không bằng một phần vạn những gì ngươi đối với ta, nếu như ngươi muốn giúp ta xả giận thì chi bằng tự phạt mình trước đi.”
Sắc mặt Thiên Tứ nhanh chóng khôi phục lại: “Hử? Ta tàn nhẫn với nàng, sao ta lại có thể tàn nhẫn với nàng chứ?”
Lạc Nhan Sơ gằn từng chữ một: “Suýt chút nữa ngươi đã giết chết ta.”
Thiên Tứ chớp chớp mắt: “Việc đó... Nàng đừng có nói lảng sang chuyện khác, rốt cuộc Tiêu Bảo Quyển có làm như vậy với nàng hay không?”
Tiêu Bảo Quyển cho Lạc Nhan Sơ một ngày để suy xét.
Hắn nói nếu như nàng bằng lòng, từ nay về sau sẽ có thể hưởng thụ sự đãi ngộ giống như Phan Ngọc Nhi, còn nếu như nàng từ chối thì xuống chuồng ngựa mà phục dịch, đương nhiên, hắn còn cười lạnh, nói: “Làm nô tỳ cũng không có nghĩa là sau này sẽ không phải lo lắng gì nữa. Có thể thỉnh thoảng ta đột nhiên nhớ ra, sẽ đi tìm ngươi đấy.”
Đây quả thật là câu hỏi trắc nghiệm dễ nhất trên đời.
Điều đó có nghĩa là, cho dù nàng chọn cái nào thì kết cục cũng đều giống nhau, chỉ khác ở chỗ, một cái thì nàng có thể làm chủ tử, mà cái còn lại thì nàng phải làm nô tỳ.
Lạc Nhan Sơ gần như chẳng cần suy nghĩ đã có đáp án, chỉ là ngại mặt mũi nên định chờ tới khi hết thời gian suy nghĩ mới tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Thiên Tứ nghe tới đây thì nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có cản ta, ta phải đi giết tên khốn đó!”
Lạc Nhan Sơ lại lần nữa đè hắn xuống: “Thần tiên à!”
Trong mắt Thiên Tứ có ánh nước: “Nàng yên tâm, ta sẽ không chê bai nàng đâu...”
Ánh mắt Lạc Nhan Sơ hơi rung động.
Người này... thế mà lại không hề ngại...
Thiên Tứ lại nói tiếp: “Cùng lắm thì ta đợi tới kiếp sau của nàng...”
Lạc Nhan Sơ: “...”
Lạc Nhan Sơ không đợi được tới khi hết thời gian suy nghĩ, bởi vì Phan Ngọc Nhi đã quay lại.
Hình như là nghe được phong thanh gì đó, nàng ta vừa về tới nhà, còn chưa kịp ngồi ấm mông thì đã vội vã quay trở lại.
Trở lại phủ thái tử, nàng ta lập tức đi tìm Tiêu Bảo Quyển, sau khi trong phòng vang lên một loạt tiếng “choang”, “đoàng” thì Tiêu Bảo Quyển quỳ trên mặt đất cầu xin nàng ta tha thứ.
Không hề có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong phòng, chỉ biết là ngay ngày hôm sau Tiêu Bảo Quyển đã ra ngoài mua cho Phan Ngọc Nhi một tòa nhà lớn rồi đón người nhà của nàng ta tới sống cạnh phủ thái tử, sau đó cúi đầu nghe lời nàng ta răm rắp, chỉ thiếu nước xách dép cho nàng ta mà thôi.
Lạc Nhan Sơ xoa bả vai thở dài, cảm thấy mình không lập tức đồng ý với Tiêu Bảo Quyển quả thật là một quyết định sáng suốt.
Đây có lẽ là lợi ích duy nhất mà lòng tự ái mang lại cho nàng từ xưa tới giờ.
Mà sở dĩ nàng có thể yên tâm dưỡng thương như vậy chứ không phải bị Phan Ngọc Nhi bán tới thanh lâu là bởi vì trước đó Tiêu Loan từng nói một câu có lương tâm nhất trong suốt đời này của hắn: “Lạc Nhan Sơ đánh đàn không tệ, để nàng ta có thời gian rảnh thì vào cung dạy mấy công chúa của trẫm một chút đi.”
Đại khái thì đây là lợi ích duy nhất mà tuổi thơ tàn khốc mang lại cho nàng.
May mà cánh tay của Lạc Nhan Sơ không bị tàn phế.
Trong vòng hai tháng tĩnh dưỡng -- thật sự là tĩnh dưỡng, phòng của nàng yên tĩnh tới mức ngoài hai bữa cơm một ngày được đưa tới thì hoàn toàn không nghe được âm thanh của bất cứ sinh vật nào khác, ngay cả chim chóc trên cây cũng lười chẳng muốn tới trước cửa sổ phòng nàng hót vài tiếng.
Từ cõi trần thế ồn ào bị vứt tới đây, nàng chỉ còn biết ngày ngày mơ tưởng có một vị anh hùng cái thế từ trên trời giáng xuống cứu vớt nàng khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, còn về phần tại sao càng mơ tưởng thì vị anh hùng kia càng giống Lục Thùy -- có lẽ là bởi vì nàng chưa gặp được mấy nam nhân đẹp mắt, cho nên sức tưởng tượng thật sự có hạn.
Thiên Tứ nghe tới đó thì xen ngang vào: “Ý nghĩa này khá là đúng đấy.”
Lạc Nhan Sơ liếc hắn một cái: “Sắp đến phiên ngươi lên sân khấu rồi đấy, ngươi chắc chắn là muốn cắt ngang lời ta chứ?”
Thiên Tứ vẫn kiên trì nói: “Có một vị anh hùng cái thế từ trên trời giáng xuống cứu vớt nàng khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, ta thích cách hình dung này.”
Lạc Nhan Sơ nói: “Nếu ta nói sự thật là ngươi đẩy ta vào cảnh nước sôi lửa bỏng thì sao?”
Thiên Tứ nói chắc nịch: “Vậy thì đó nhất định là ảo giác của nàng.”
Lời còn chưa dứt thì bên ngoài cửa đã truyền tới giọng nam nhân đầy thận trọng: “Lục thí chủ, đã dùng hết số linh phù mà lão nạp đưa cho ngươi để bắt yêu vật kia chưa?”
Sắc mặt Thiên Tứ hơi thay đổi, hắn quay đầu hỏi Lạc Nhan Sơ: “Đây chính là tên hòa thượng vây khốn nàng?”
Lạc Nhan Sơ gật đầu: “Đây chính là tên hòa thượng do ngươi mời tới, suýt chút nữa đã hại chết ta.”