Giáo sư Thompson gõ gõ bút vào tấm bảng đen.
- Có thể nói hội chứng Stockholm là 1 hành vi nghịch lý, ông vừa giải thích vừa chỉ vào sơ đồ vẽ bằng phấn. Đó là hiện tượng đảo ngược tình thế, trong đó một hoặc nhiều nạn nhân đứng về phía kẻ bắt cóc mình. Tên gọi của hội chứng này bắt nguồn từ 1 vụ bắt cóc con tin ở Thụy Điển năm 1973, khi cuối cùng các con tin lại có thiện cảm và thậm chí hoàn toàn tin tưởng vào những kẻ bắt cóc. Họ còn chạy vào giữa lực lượng trật tự và bọn bắt cóc khi họ được giải phóng và từ chối đưa đơn kiện và làm chứng. Cuối cùng, đây là 1 ví dụ đặc trưng, vài năm sau đó, 1 trong số các nạn nhân đã cưới kẻ bắt cóc mình.
Cả lớp bị lôi cuốn bởi câu chuyện khó tin này, nó dường như không thể xảy ra được và trở nên nực cười nếu được kể trong 1 bộ phim.
Juliette chăm chú nhìn lên bảng, nhưng không chú ý lắng nghe nữa. Cô đã theo khóa học này 1 năm trước và lời giảng của thầy Thompson không thay đổi nhiều so với hồi đó. Ánh mắt cô gái tan biến trong giấc mơ tuyệt đối, cảm xúc đã kiểm soát tâm trí. Cô không lắng nghe nữa. Cô lại chìm trong nỗi buồn từ khi có tin về 1 vụ án tương tự mà Đao phủ Portland đã từng gây ra.
Leland Beaumont.
Hắn đã chết, Julieete còn nhớ như in đã nhìn thấy xác hắn nằm yên, hộp sọ bị mất 1 góc to vì viên đạn của Joshua Brolin. Lại 1 lần nữa, báo chí đã chộp lấy 1 thảm kịch và lôi từ đó ra chi tiết giật gân nhất dù phải bóp méo sự thật. Chắc chắn trong vài ngày tới, người ta sẽ biết rằng cuối cùng vụ này không hẳn giống như người ta định nói. Rồi sự chú ý của dư luận sẽ ngay lập tức nhắm tới việc bắt giữ hung thủ, 1 kẻ không có gì giống với Leland Beaumont. "Cách này đã ăn vào thói quen của họ rồi", cô tự nhủ.
Camelia đã ngủ đêm cùng cô, động viên cô, mặc dù suốt hồi lâu, Juliette ngăn không cho mình bị tin này tác động tới. Có thật không? Liệu có phải cô cảm thấy quá xa cách đến mức ít hoặc không bị tác động không?
Chắc chắn là không. Máu của mày đông cứng lại khi vừa nghe đến tên Leland Beanmont. Hãy thú nhận đi, mày đang khiếp sợ, đúng thế!
Cô cảm thấy bàn tay mình run bắn lên, giống như 1 tiếng kêu rắc trong nhà lúc nửa đêm khiến cô tỉnh giấc trong khi Camelia ngủ. Gió thổi vào tiền sảnh phía Tây, chỉ thế thôi.
Giáo sư Thompson đang nói, Juliette chỉ mơ hồ nghe thấy thuật ngữ "trở thành nạn nhân trực tiếp hay gián tiếp" mà không cố nhớ lại đinh nghĩa chính xác về nó.
"Lẽ ra mình không nên đi học, cô tự nhủ. Mình chỉ ngây thộn ra thôi! Mình muốn lấy tấm bằng về tâm lý xã hội nhưng lại không thể tự chẩn đoán cho bản thân! Lẽ ra sáng nay mình nên ở nhà như Camelia đã khuyên."
Nhưng quy tắc cơ bản đầu tiên trong phân tích, cô hiểu rõ: người ta không thể phân tích những người thân và chính bản thân mình, vì trong trường hợp này, không còn tính khách quan nữa.
"Mình sẽ quay về, pha 1 ấm trà nóng, ngồi lì trước đống sách vở bài giảng để học đuổi lượng kiến thức trong thời gian vắng mặt, và tối nay uống 1 viên thuốc ngủ để ngủ cho say. Ngày mai, mọi chuyện sẽ khá hơn."
Có cái gì đó trống rỗng trong những lời cô tự nói cho riêng mình, nhưng cô không biết chính xác là gì.
Xung quanh cô, mọi người đều đã đứng dậy, Juliette thậm chí không còn biết giờ học đã kết thúc. 1 sinh viên mà cô quen có tên Thomas Bloch hay Brock gì đó, cô không nhớ rõ lắm, lại gần cô với 1 nụ cười.
- Tớ nhìn cậu suốt cả giờ học, cậu không thích thầy Thompson lắm! Cậu bạn nói.
Juliette nhét cuốn vở còn trắng nguyên vào trong ba lô và cố cười với Thomas.
- Tớ có cảm tưởng là cậu không ghi những gì thầy Thompson nói, cậu ta nhận xét, nếu cậu muốn, chúng mình cùng tới quán café, mình sẽ đưa vở của mình cho cậu.
Thomas có vẻ chân thành đằng sau bề ngoài của 1 vận động viên lướt sóng với mái tóc dài được tẩy màu. Cậu có nước da sạm và màu da nâu vàng của những người suốt mùa hè có mặt trên những bãi biển California. Với ánh mắt thẳng thắn, nụ cười tự nhiên, ở cậu toát ra vẻ hiền hậu. Trong hoàn cảnh khác có thể Juliette đã chấp nhận lời đề nghị này.
- Không, cậu tốt quá, nhưng sẽ ổn thôi mà, cô vừa đáp vừa khoác cây đeo ba lô lên vai. Tớ đã theo khóa học này năm ngoái, đây chỉ là... nhắc lại thôi.
Cô đi về phía xa cửa, nơi các sinh viên đang chen nhau và đùa vui vẻ.
- Ok, tớ hiểu. Tớ làm luận văn về nghịch lý về hội chứng Stockholm, nếu cậu muốn tớ có thể giúp cậu nắm được tất cả các sắc thái…
Juliette dừng lại và nhìn thẳng vào Thomas.
- Này…Thomas. Tớ thực sự cảm kích trước lòng tốt của cậu nhưng bây giờ không phải lúc, làm ơn để tớ yên…cám ơn.
Cô định quay đi thì cậu ta đâm cô bằng 1 nhận xét mà cô không hề chờ đợi:
- Vì vụ giết người khủng khiếp tối qua phải không? Tớ biết chuyện đã xảy ra với cậu năm ngoái, mọi người đã kể với tớ và tớ…
Juliette sửng sốt trong giây lát, rồi cô nói tiếp ngay.
- Không, cậu chẳng biết gì cả! Cô bực tức đáp. Hãy để tớ yên.
Cô quay bước đi và bước trên hành lang tối tăm 1 cách nhanh nhất có thể. Cô cảm thấy nước mắt sắp trào ra, cô siết chặt nắm tay đến nỗi móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Chẳng lẽ mọi người không thể để cô yên được sao? Sau vụ bắt cóc, cô lại bị báo chí quấy rầy nên nhiều người ở trường biết mặt cô, may mà mối quan tâm của họ chìm xuống cũng nhanh như lúc nó xuất hiện. Nhưng nếu phải chịu đựng hậu quả suốt đời, cô cảm thấy không đủ dũng cảm. Mong muốn duy nhất của cô là được bình yên. Mong sao người ta quên cô đi. Juliette ra tới ngoài không khí thoáng đãng và hít thật sâu để bình tâm trở lại. Bầu trời xám xịt, mây dày đặc, tháng mười tới cùng dông và mưa, cũng giống như mọi năm. Cô cảm thấy hối hận vì đã quá thô bạo với cậu bạn đáng thương đó. Chắc chắn cậu ấy không muốn đụng chạm đến cô, chính cô là người đã hiểu sai. Có lẽ cậu ấy chỉ muốn giúp đỡ cô.
"Mình lại làm thêm 1 việc ngu ngốc rồi", cô tự trách mình.
Một nữ sinh phá lên cười trong cabin điện thoại ngay cạnh Juliette khiến cô giật nảy mình.
"Khốn kiếp, đúng là mình phải quay về và thư giãn thôi."
Nhưng ý nghĩ lại cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn không làm cô vui thích, cô biết rằng khi những cái bóng đầu tiên của hoàng hôn bắt đầu phủ xuống, cô sẽ khiếp sợ ngay cả những tiếng động nhỏ nhất. Cô sẽ không nhắm mắt nổi suốt đêm.
Lần đầu tiên kể từ lâu lắm rồi, cô cảm thấy tiếc vì bố mẹ vắng nhà, vì thiếu sự sống mà họ thổi vào đây. Nhưng mẹ cô hay quấy rầy cô bằng những câu hỏi để biết chắc rằng cô vẫn khỏe, lại còn luôn chăm chút cô nữa. Đó không phải là điều cô mong muốn.
Hình ảnh Joshua Brolin hiện lên trong tâm trí cô. Niềm an ủi tinh thần mà anh mang tới bằng sự có mặt của người, cùng với tính hài hước của anh khiến cô an tâm và tìm lại được nụ cười. Không cần phải nói về chuyện mà cô từng trải qua, anh đã biết tất cả, đây chính là điều cô thích ở anh. Lại 1 lần nữa, cô nhớ đến anh.
Không tự đặt thêm câu hỏi cho mình nữa, Juliette băng qua bãi cỏ trong trường đến cabin điện thoại rỗi đầu tiên mà cô thấy. Cô hỏi tổng đài giải đáp những thông tin về số điện thoại của Phòng điều tra tội phạm Portland ở trụ sở cảnh sát trung tâm, rồi đợi chuyển điện thoại trực tiếp.
- Phòng điều tra tội phạm nghe đây, 1 giọng phụ nữ vô cảm vang lên.
- Làm ơn cho tôi nói chuyện điện thoại với thanh tra Brolin.
- Người gọi là ai?
- Juliette Lafayette.
- Xin cô giữ máy chờ 1 lát.
Juliette dựa vào vách kính và kiên nhẫn chờ đợi, vài giây sau, người phụ nữ ở tổng đài nói với cô:
- Hiện giờ anh ấy không có ở đây, cô có nhắn lại gì không?
- À…không, không sao, cảm ơn.
Cô gác máy và thử gọi về nhà anh, nhưng chỉ có tiếng máy trả lời tự động. Cô cố nén mong muốn nghe hết lời nhắn và đầu hàng. Thất vọng, cô gục đầu xuống.
"Dù sao đi nữa, mình cũng không thể quấy rầy anh ấy như thế được. Phải cứng rắn lên, chỉ là chuyện quá khứ, đã qua rồi, minh không được mất tinh thần vì bất cứ vụ án nào. Mình phải tỏ ra mạnh mẽ. Mình đã khóc đủ rồi, bây giờ là lúc ngẩng cao đầu và nghĩ đến chuyện khác, đến 1 cuộc sống mới."
Cô thở dài rất lâu.
"Đây là 1 thử thách, một bài thi phải vượt qua để chữa lành hẳn vết thương. Nếu vượt qua thử thách này 1 mình, mình sẽ xóa hẳn được câu chuyện đó và không bao giờ phải lo lắng về nó nữa."
Cô chỉnh lại ba lô trên vai rồi đi về phía xe của mình.
Chiếc Coccinelle màu xanh nước biển khởi hành về hướng Shenandoah Terrace, âm nhạc tràn đầy trong khoang xe, Juliette đang hát theo 1 giai điệu của nhóm The Beatles thì nhìn thấy 1 chiếc Van đậu trước cửa nhà mình. Cô đi chậm lại.
Bó ăng ten và parabol đâm ra từ nóc xe giống như 1 bụi bồ công anh bằng kim loại. Chiếc xe Van mang logo của KFL Portland, 1 kênh truyền hình địa phương.
Các nhà báo đang đợi cô. Chắc chắn họ đang kiên nhẫn chờ trong xe, chỉ đợi cô về là nhảy xổ ra và quấy rầy cô bằng vô số câu hỏi. Họ muốn biết cô cảm thấy thế nào khi có 1 kẻ tự cho mình là đao phủ Portland. Có lẽ họ hy vọng thấy được 1 ít nước mắt hay 1 vài phản ứng đau đớn. Điều gì đó tạo nên chuyện giật gân cho kênh truyền hình của họ.
Juliette chú ý quan sát chiếc Van, mô tơ của nó chạy ở chế độ không tải. Có khói bay ra từ phía người lái, cô thấy 1 cánh tay vứt đầu mẩu thuốc lá ra giữa phố.
- Bọn họ chẳng kiếm được gì từ mình đâu, cô rít lên giữa các kẽ răng.
Xe của cô lùi lại đến đường Cumberland rồi đi về hướng quận Tây Bắc. Vài phút sau, xe dừng lại trên đỉnh đồi, từ đây có thể bao quát toàn bộ thành phố. Cách đó 500m về bên phải cánh rừng là biệt thự nhà Juliette, nhưng chắc chắn chiếc Van vẫn còn chờ đợi. Cô quay người để bước lên những bậc thang dẫn tới nhà Camelia.
Nếu các nhà báo muốn nghe cô nói, họ phải trang bị tính kiên nhẫn và ngủ 1 đêm ngoài trời.