Linh Hồn Ác

Chương 57: Chương 57




Sáng thứ Ba đến sớm bất ngờ, Brolin ngồi ở bàn ăn trong bếp, uống nhiều ngụm to nước cam ép. Còn sớm, Juliette vẫn đang ngủ và anh không dám đánh thức cô dậy. Họ vừa có một đêm tuyệt vời, ăn bữa tối với những thứ còn lại từ một nỗ lực nấu nướng không mấy thành công, thưởng thức loại rượu vang California tuyệt hảo trước lò sưởi rồi biến mất cùng với tình yêu trong phòng ngủ.

Brolin khoác áo vest da rồi đi ra chỗ chiếc Mustang. Hai cảnh sát mặc thường phục vừa gác vừa gà gật trong xe của họ. Brolin chào nhanh rồi đi về hướng trụ sở cảnh sát trung tâm.

Anh vào phòng làm việc, vội vã kiểm tra tin nhắn, mail và fax. Không có gì trong số những thứ anh hy vọng.

Anh ngồi vào ghế bành và xoay người nhìn về phía chiếc bảng to, trên đó anh đã ghi tất cả các kết luận hay tóm tắt về mô tả tâm lý và nhân dạng của hung thủ cùng các yếu tố điều tra. Từ đó, ánh mắt anh lướt dọc theo các bức tường, xuống dưới sàn và dừng lại ở bộ trò chơi điện tử phủ đầy bụi. Cho tới trước thời gian gần đây, công việc của anh từng vừa là cuộc sống riêng tư, vừa là việc để kiếm sống. Khi không tham gia điều tra, anh có thể ở đây bấm điều khiển, mắt chăm chú hướng về màn hình chờ đợi một tình huống khẩn cấp mới. Ở nhà, anh cũng không có việc gì bận rộn cả. Cuộc sống như thế cuối cùng sẽ đưa anh tới chỗ trở thành một cảnh sát già cô đơn sống với chiếc ti vi và những ký ức vô liêm sỉ.

Giờ đây, đã có thêm Juliette. Juliette dịu dàng và xinh đẹp. Anh không biết liệu câu chuyện có tốt đẹp không nhưng nó đáng để thử. Anh muốn điều đó.

Chiếc cặp nhựa hiện ra trong tầm nhìn của anh khiến anh lại nghĩ tới mẫu nước bọt đang đặt ở một ngăn nhỏ trong tủ lạnh. Anh phải đưa nó cho Craig Nova hoặc Carl DiMestro để từ đó xác định gien. Nhưng giờ đây, khi đã gặp lại Milton Beaumont, Brolin không nghĩ rằng ông ta có thể gây tội lớn. Con người đó rất kỳ lạ, thậm chí nguy hại, nhưng từ đó đi đến chỗ giết phụ nữ ư? Ông ta đã có tuổi, và nhất là bị hạn chế về mặt trí tuệ. Vả lại, ông ta còn đồng ý cho thử nước bọt mà không gây khó dễ gì, trong khi ông ta không buộc phải làm thế.

Lúc nào có dịp, anh sẽ đưa mẫu cho Craig.

Tiếng kêu của máy fax kéo Brolin ra khỏi trạng thái nửa đờ đẫn.

Anh đứng phắt dậy và đọc luôn khi trang giấy còn chưa ra hết. Anh không tin nổi vào mắt mình. Bản fax được gửi đến từ văn phòng cảnh sát trưởng Beaverton, phía tây Portland.

"ĐÃ NHẬN DẠNG NẠN NHÂN TRONG RỪNG, KÈM THEO ĐÂY LÀ KẾT QUẢ NGHIÊN CỨU ĐƯA RA NGÀY 8 THÁNG MƯỜI."

Tức là cách đây bốn ngày. Thế nhưng nạn nhân bị giết trong đêm 29 rạng sáng ngày 30 tháng chín, khoảng mười ngày trước đó. Brolin không kịp đợi mực khô, anh vội vã cầm lấy tờ giấy đầu tiên và đọc ngấu nghiến.

Hôm trước, Carl DiMestro đã gửi tới tất cả các cảnh sát trưởng của bang một bản fax và một e-mail đề nghị cung cấp thông tin liên quan đến "nạn nhân trong rừng", khuôn mặt nạn nhân đã được tái tạo một phần bằng silicon. Báo chí cũng nhận được một bản tương tự, một lời kêu gọi làm chứng kiểu như: "Nếu bạn biết cô gái này hoặc đã từng nhìn thấy cô gái này, hãy liên hệ với...."

Một cảnh sát Beaverton đã đọc được thông báo ngay khi nó được dán lên tường và liên tưởng tới tấm ảnh mà hai cô gái vừa mới cho anh xem.

Cô gái tên là Anita Pasieka, hai mươi sáu tuổi.

Những phút tiếp theo, Brolin biến thành cái máy: chạy, gọi điện, tập hợp thông tin. Khoảng chín giờ, Bentley Cotland đến gõ cửa hỏi xem có giúp được gì cho anh không, vì anh ta đến đây để học việc, thế là Brolin giao cho anh ta việc phân loại tài liệu, công việc không quá sức đối với một trợ lý chưởng lý tương lai.

Cuối buổi sáng, Brolin đề nghị Lloyd Meats và Salhindro đến gặp anh ở phòng làm việc. Bentley Cotland nhìn họ bước vào, một tay đặt trên chồng tài liệu đã phân loại, nét mặt lộ rõ vẻ tự hào. Brolin chăm chú nhìn Meats khi nhận thấy rằng phó phòng không còn bộ râu ngắn màu đen nữa.

- Lẽ nào cậu đã giảng hòa với lũ ma quỷ? Viên thanh tra trẻ ngạc nhiên hỏi. Đến mức không phải trốn sau tấm rèm bảo vệ nữa?

Giọng anh muốn tỏ ra thân mật và đùa vui, thực ra anh không chờ đợi câu trả lời, nhưng Meats cảm thấy mình có quyền bào chữa:

- Vợ tôi cứ kêu ca suốt từ mùa hè đòi tôi phải cắt nó đi. Thần kinh của tôi đã phải nhân nhượng!

- Chính vì thế mà tôi sống một mình! Salhindro thốt lên, tay vỗ vỗ vào chiếc bụng phệ.

Brolin đóng cửa lại.

- Thế này, chúng ta có tin mới. Nhưng trước tiên, cuộc điều tra về vụ đào mộ Leland Beaumont đến đâu rồi?

Meats thở dài, bẻ khớp tay răng rắc.

- Rất tiếc không tìm ra điều gì quan trọng. Cả ngày hôm qua, tôi đã hỏi tất cả các nhân viên làm việc ở nghĩa trang, tất cả những người làm việc ở đây từ năm ngoái, nhưng không ai khai báo được gì. Họ khẳng định rằng người ta có thể bí mật và vì một động cơ nào đó mà đào mộ lên và lấy xác ra, rồi lấp lại mà họ không hay biết, nhưng với điều kiện là mộ mới chôn, nếu không đất bị đào xới sẽ làm lộ vụ việc.

- Trừ khi bọn ăn cắp xác làm việc đó vào một đêm trời mưa, Bentley nhận xét.

- Chính xác, một người đào huyệt cũng nói với tôi như vậy, nhưng đào dưới trời mưa mất thời gian và công sức gấp đôi. Tôi biết một chuyện, anh định nói thêm khi nghĩ tới chuyện khai quật, nhưng lại thôi. - Và người ta không thể nghe thấy ai đang tới, kể từ người bảo vệ đi tuần tra trở đi. Thật là thuận lợi cho kẻ nào muốn hành động bí mật.

- Vậy thì có thể cho rằng ngôi mộ đã bị đào lên trong những tuần đầu tiên sau khi chôn cất, Brolin kết luận. Chúng đã lập kế hoạch từ lâu...

Anh nguệch ngoạc vội vài dòng vào cuốn sổ.

- Được, vậy anh có thể cho chúng tôi biết anh đã tìm thấy gì không? Meats đề nghị.

- Tôi chẳng làm được gì cả, đây là công lao của một cảnh sát trưởng trẻ có năng khiếu quan sát. Nạn nhân đầu tiên đã được nhận dạng.

Hai cảnh sát ngồi yên lặng.

"Sáng nay, Brolin nói tiếp, một người ở hạt Washington đã chính thức nhận ra khuôn mặt của nạn nhân thứ nhất trên một tấm ảnh được gửi tới tất cả các cảnh sát trưởng trong vùng. Chính phó cảnh sát trưởng Hazelwood đã nhận dạng được. Trước đó bốn ngày, vào thứ sáu ngày 8 tháng 10, có hai cô gái tới trình báo về việc Anita Pasieka, cô gái cùng thuê nhà với họ, mất tích. Hai cô này vừa đi Mexico về và ngạc nhiên vì đến tối mà không thấy Anita đâu. Họ chờ qua hai mươi tư tiếng rồi mới đi trình báo về sự vắng mặt bất thường của bạn mình. Hazelwood đã ghi lại lời khai của họ và nhận tấm ảnh Anita mà họ mang tới. Sau đó, không có thêm gì nữa. Cảnh sát đã liên lạc với gia đình Anita ở bang Illinois, nhưng cô không ở đó. Sáng nay, Hazelwood đi qua trước bảng tin và bỗng nhận ra khi nhìn thấy tấm ảnh mà chúng ta gửi qua mail. Đều là một người.”

- Ở đâu trong hạt? Salhindro hỏi.

- Ở Beaverton.

- Ngay cạnh đây thôi, ông nói. Gia đình đã được thông báo chưa?

Giọng Brolin trở nên trầm hơn.

- Bố mẹ cô ấy đã tới và đang ở chỗ cảnh sát trưởng Beaverton.

Họ chia sẻ nỗi đau với gia đình nạn nhân trong im lặng.

- Tôi đã thu thập nhanh tối đa thông tin về Anita Pasieka, Brolin nói tiếp; giọng khô khan hơn trước. Có lẽ phải mất một thời gian dài mới xác định được chính xác địa điểm và thời gian cô gái gặp kẻ sát nhân, quá nhiều thời gian đã trôi qua, tôi sợ là như vậy.

- Chúng ta có gì để đối chiếu không? Meats hỏi nhưng không mấy hy vọng.

Lloyd Meats làm cảnh sát hình sự từ khá lâu, đủ để có kiến thức tối thiểu về những kẻ giết người hàng loạt. Anh đã tham gia điều tra vụ Green River Killer với tư cách là một trong nhiều thanh tra nhận nhiệm vụ này hồi đó. Những kẻ giết người hàng loạt cực kỳ khó bị bắt chỉ đơn giản vì cách chọn nạn nhân của chúng. Chúng không bao giờ chọn một người quen biết để giết như phần lớn những kẻ giết người khác, mà chúng giết một cách ngẫu nhiên. Một phụ nữ qua đường quá giống với sự lý tưởng hóa ảo tưởng của chúng, và thế là trở thành một con mồi mới, không có bất cứ mối liên hệ nào với kẻ giết người. Thế nhưng cũng có kẻ giết người hàng loạt hành động theo một sơ đồ, một dữ liệu cụ thể và nhất quyết làm theo vì đó là một phần không thể thiếu trong ảo tưởng của hắn. Trong trường hợp đó, hắn có thể luôn luôn giết người ở cùng một kiểu địa điểm, hay chọn cùng một kiểu phụ nữ, hay giết người vào cùng một thời điểm trong ngày, để lại cho các điều tra viên một hướng để bám theo và lột mặt nạ của hắn. Đó là một cách đối chiếu, tìm một chi tiết nối các nạn nhân với nhau bằng cách này hay cách khác.

Brolin cầm lấy một tập bìa cáctông trong đống trước mặt Cotland.

- Đây chính là thứ mà tôi muốn cho các anh xem. Có một mối đối chiếu, và không hề tầm thường, Elizabeth Stinger, nạn nhân thứ hai, làm việc cho một công ty người mẫu hơi đặc biệt. Công ty này bán hàng qua bưu điện và nhằm vào đối tượng phụ nữ thuộc mọi lứa tuổi, chủ yếu là phụ nữ làm nội trợ. Vì thế họ thực hiện một cuốn catalogue với các người mẫu thuộc mọi lứa tuổi, mọi vóc dáng, để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, từ bà nội trợ năm mươi tuổi đến cô con gái của bà ta, hay người hàng xóm nằm giữa hai lứa tuổi đó. Elizabeth còn làm vài việc lặt vặt khác để kiếm sống, nhưng cô kiếm tiền chủ yếu nhờ vào hợp đồng làm người mẫu cả năm với công ty này. Và Anita Pasieka cũng làm công việc như thế ở cùng công ty này.

Salhindro rút từ túi ngực ra một bao thuốc lá.

- Mẹ kiếp... Ông vừa nói vừa đặt một điếu Newport vào giữa hai môi. Khó có thể là một sự trùng hợp.

Lloyd Meats chìa tay về phía Salhindro, ông đặt một điếu thuốc vào giữa hai ngón tay Meats. Mặc dù rất thèm, nhưng Brolin chỉ có thể hít những làn khói nicotin, và mong muốn sâu sắc được hít căng hai lá phổi những điếu thuốc chết người kia chợt xâm chiếm anh. Nếu ở bên họ quá lâu, thì hẳn cuối cùng anh cũng sẽ phải lùi bước. Đột nhiên, anh thấy hăng hái với ý nghĩ phải sớm tổ chức một cuộc họp quan trọng để thúc đẩy cuộc điều tra vì anh không chịu nổi mùi thuốc lá. Anh là loại người gì mà yếu đuối đến thế? Anh lấy lại tinh thần ngay lập tức và ý chí của anh lại trở nên vững chắc.

- Có nghi ngờ, nhưng đó thực sự là một điều ngẫu nhiên đặc biệt, anh đáp. Công ty này khá lớn, họ có khoảng một trăm nhân viên. Tôi đã gọi đến đó và sắp tới giờ hẹn gặp rồi.

- Hung thủ có thể là một trong số các nhân viên, anh có nghĩ thế không? Meats hỏi.

- Quan hệ gần gũi khá dễ xảy ra và có thể lý giải được. Hắn lựa chọn trong số những người mà ngày nào hắn cũng nhìn thấy. Hắn hoặc Quạ. Nhưng trí thông minh của Quạ cao hơn sự giản đơn đó nhiều, hắn biết sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ đối chiếu. Nếu như hắn không bận tâm về điều ấy, thì đó là do hắn cho rằng chúng ta không thể mò ra hắn bằng hướng đi này, vì vậy rất ít khả năng hắn có mối quan hệ trực tiếp với doanh nghiệp nói trên. Dù thế nào, cũng vẫn phải khai thác. Tôi chạy đi gặp người quản lý của Fairy's Wear, để biết thêm thông tin về các nạn nhân, sau đó tôi sẽ qua văn phòng của cảnh sát trưởng Beaverton để gặp gia đình Anita Pasieka.

Mặc dù nghề nghiệp của ông rất căng thẳng, nhưng Salhindro đã tự tạo cho mình một lớp vỏ ngoài giúp ông luôn tìm đuợc một chút hài hước - cho dù nhỏ nhất - trong những lúc khó khăn. Đây chính là cách của ông - cũng giống như rất nhiều cảnh sát ở khắp nơi trên thế giới - để tự giảm áp lực.

- Fairy's Wear (trang phục dành cho tiên nữ; nhưng fairy trong tiếng lóng còn có nghĩa là "kẻ loạn dâm" hoặc "kẻ đồng tính")? Nếu là anh, tôi sẽ dè chừng khi tới gặp người quản lý một nơi như thế!

Brolin không đứng dậy mà cúi người về phía Cotland.

- Anh đi cùng tôi không? Chúng ta sẽ bới tung lên để tìm kiếm mối liên hệ giữa Elizabeth Stinger và Anita Pasieka.

Bentley Cotland gật đầu mà không tin chắc lắm.

***

Philip Bennet quản lý công ty Fairy's Wear từ mười bảy năm nay. Ông chưa bao giờ thấy cảnh sát tới văn phòng mình. Ông luôn nộp đầy đủ tiền phạt, hoàn thành các nghĩa vụ công dân và không có lý do gì để lo lắng về bất cứ một động cơ bất hợp pháp nào. Khi thanh tra Brolin ở Phòng điều tra tội phạm tới gặp ông cùng với trợ lý chưởng lý, Philip biết ngay rằng chuyện đó không liên quan đến ông ít nhất là không trực tiếp. Họ đến vì chuyện của Elizabeth Stinger, và trống ngực ông lại đập mạnh liên hồi.

Với lượng cân dư thừa quá mức, ông khó chịu đựng được những cảm xúc mạnh, và càng khó chịu đựng hơn từ khi ông hút thuốc trở lại, điều vốn chẳng có lợi cho bệnh rối loạn nhịp tim của ông. Lòng tốt quá mức là điểm yếu nơi ông, sớm hay muộn nó cũng sẽ làm ông thua lỗ, đây chính là tình cảnh nước đôi của những người có lòng nhân từ trong xã hội tiêu thụ. Và tình cảnh ấy sắp tiến đến gần một cách vô cùng nhanh chóng khi viên thanh tra báo cho ông biết về cái chết của cô bé Pasieka.

Ông có nhiều nhân viên, nhưng ông nhớ được cô vì cô làm việc cho ông từ ba năm nay. Fairy's Wear đều đặn mời cô chụp ảnh, và bây giờ nghĩ lại, ông thấy cô không được gọi đã nhiều tuần nay. Kiểm tra lại kế hoạch, Philip khẳng định với viên thanh tra rằng cô phải làm việc vào thứ bảy tuần sau. Rất bình thường khi không một ai ở đây lo lắng vì không có tin tức gì của cô.

Anita Pasieka với những lọn tóc vàng.

Sao lại là cô ấy? Cô ấy rất tốt bụng, rất dễ thương.

Ba ngày trước, khi biết tin Elizabeth Stinger bị sát hại, Philip đã không nhắm mắt nổi suốt đêm. Ngay hôm sau, trong cả ngày Chủ Nhật, ông cố gắng liên lạc với gia đình Stinger, ông biết Elizabeth có một cô con gái nhỏ, và ông muốn chắc chắn rằng con bé được chăm sóc tốt.

Quả là một cú sốc khi biết tin hai nhân viên bị sát hại trong vòng chưa đầy một tuần.

Ngồi đối diện với ông, Brolin chìa cho ông tấm ảnh chụp một khuôn mặt có thể nói được tạc bằng nhựa đục và sơn màu thịt.

- Vâng, đúng là cô ấy, ông khẳng định. Nhưng khuôn mặt cô ấy... cứ như làm bằng nhựa tổng hợp trên tấm ảnh này...

- Ông Bennet, các nhân viên nữ của ông làm việc theo chế độ nào? Họ có hợp đồng cả năm hay chỉ được gọi theo vụ việc?

Vẫn còn bị sốc, Philip Bennet phải dùng khăn mùi soa lau trán để lấy lại minh mẫn.

- À... Những người là hạt nhân cứng có hợp đồng cả năm. Họ gồm ba mươi hai người. Họ làm mẫu cho catalogue của từng tháng, tham gia vài cuộc trình diễn trong các buổi dạ hội của các thành viên và có mặt trong hai cuốn catalogue hàng năm của chúng tôi. Ngoài ra còn có một số người mẫu được tuyển theo thời hạn, và khoảng năm chục người thỉnh thoảng được gọi làm việc, chủ yếu cho catalogue mùa hè và mùa đông.

- Anita Pasieka và Elizabeth Stinger có thuộc nhóm “hạt nhân” không?

Philip xác nhận, chiếc cằm nảy lên dưới tác động của cảm xúc.

- Vâng... Ồ họ còn làm những việc lặt vặt khác nữa, chúng tôi không thể đảm bảo cho họ cả một gia sản vì chỉ thỉnh thoảng mới mời họ làm việc, nhưng tính đến nay họ đã làm việc trong công ty qua nhiều mùa rồi.

Bennet mở chiếc ngăn kéo nặng bằng thép và lấy ra một cuốn catalogue. Ông giở nhiều trang và dừng lại khi đến chỗ cần tìm.

- Đây, anh nhìn đi, Anita ở đây. Đây là cuốn catalogue mới nhất của chúng tôi, catalogue mùa hè. Elizabeth ở trước trang này ba trang.

Ông đưa cuốn catalogue cho Brolin. Anh ngắm nhìn nụ cười không tự nhiên của Anita Pasieka. Mặt giấy láng bóng làm mất vẻ hoạt bát của cô gái trẻ, nhưng lại khiến Brolin như thấy lại bên trong ngôi nhà hoang. Vết mốc, bóng tối đen kịt mà chỉ những bó đuốc lớn mới xuyên thủng được, và khuôn mặt bị bỏng axít của cô gái tóc vàng trên tấm ảnh.

Anh đưa catalogue cho Bentley, anh ta cũng quan sát kỹ càng bức ảnh.

- Thời gian gần đây, hai cô gái này có nói với ông về nỗi lo sợ hay nghi ngờ gì không? Thanh tra Brolin hỏi.

- Sao lại thế được? Họ không kể chuyện đời tư với tôi. Thực ra, tôi không gặp gỡ họ, tất nhiên là tôi rất quý nhân viên, nhưng tôi chỉ như một con chó canh đàn cừu thôi. Tôi... Tôi hơi gia trưởng, nhưng không đến mức can dự vào cuộc sống của họ.

- Họ có nói với ông về một người nào đó đang theo dõi họ, hay một cú điện thoại nặc danh, hay một chuyện gì đó tương tự như thế không?

- Không, hoàn toàn không. Một lần nữa, tôi khẳng định với các anh: chúng tôi chỉ hơi quen biết nhau thôi.

Brolin gật đầu, tỏ ý đồng tình.

Anh chỉ những phòng khác ở bên kia hành lang.

- Toàn bộ Fairy's Wear đều ở đây phải không? Tất cả xuất phát từ đây phải không?

- Không, đây chỉ là trụ sở. Ở đây chúng tôi quản lý hành chính, đơn đặt hàng, hồ sơ khách hàng... Nhưng chúng tôi còn có một nhà kho ở Vancouver để chứa hàng hóa, và một phòng chụp ảnh ở phía bắc Portland.

- Nơi Elizabeth Stinger đã làm việc trong ngày cô mất tích.

Ông quản lý gật đầu, vẻ mặt rầu rĩ.

- Ông Bennet, có phải ông biết tất cả các nhân viên, tôi muốn nói là có phải ông tham gia tuyển chọn họ không?

- Phần lớn. Nhất là ở đây, ở trụ sở, nhưng sao vậy?

- Có thể cho tôi xem danh sách toàn bộ nhân viên được không?

- Vâng, tôi sẽ cho mang tới thật nhanh. Ô... (Miệng người quản lý tròn lại thành hình chữ O, đôi lông mày chau lại, thể hiện thái độ của một người chợt nhận ra rằng mình vừa phát ngôn điều gì đó trầm trọng.) Anh nghĩ là kẻ sát nhân nằm trong số chúng tôi hay sao?

- Tôi không biết. Rất có thể.

Một cơn rùng mình mạnh làm rung lớp mỡ của Philip Bennet.

Brolin đang định nói thêm rằng không nên coi nhận xét này là quá nghiêm túc, rằng khó có thể có chuyện đó, thì Bentley Cotland bật lên khỏi ghế.

- Chờ một phút! Anh ta kêu to. Hãy nhìn đây, Joshua.

Anh ta đặt cuốn catalogue lên mặt bàn làm việc và lần lượt giở trang ảnh của Anita Pasieka, rồi đến trang có ảnh của Elizabeth Stinger.

- Anh không nhận thấy điều gì sao?

Brolin chăm chú nhìn cả hai trang. Anita trẻ hơn, ít hơn khoảng mười tuổi. Với nét mặt khá dễ thương, cô thể hiện một cách hoàn hảo hình ảnh một cô gái trẻ năng động vừa tốt nghiệp. Elizabeth cũng thể hiện sự năng động đó, nhưng với kiểu khác. Kiểu một người mẹ trẻ trong trang phục nhã nhặn, mặc dù chiếc váy khá ngắn.

Váy ngắn.

Brolin lật đến trang có ảnh Anita.

Áo không tay.

Sao anh lại không nhận ra nhỉ? Anita để lộ đôi tay trần trước mắt khách hàng, còn Elizabeth để lộ đôi chân.

Đây chính là những bộ phận bị chặt mất.

- Thấy rồi, Bentley ạ. Quá rõ rồi...

Kẻ sát nhân đã thấy những tấm ảnh này. Và hắn đã chặt đi những bộ phận để trần trước ánh đèn flash.

Hắn chọn các nạn nhân của mình qua một cuốn catalogue, giống như người ta chọn đồ ăn trong tủ kính của siêu thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.