Bentley Cotland và Joshua Brolin cùng ngồi trong chiếc Mustang, luồn lách giữa các làn xe trong đường cao tốc số 8 nối liền Beaverton và Portland. Họ không nói gì, cả hai cùng đang chịu đựng nỗi đau mà họ vừa chia sẻ. Họ đã gặp bố mẹ Anita Pasieka ở văn phòng cảnh sát trưởng và Brolin tỏ ra rất đồng cảm, nhưng cũng rất chuyên nghiệp, anh không quên đặt những câu hỏi cần thiết, dường như trong đầu anh luôn thường trực công việc điều tra, ngay cả khi anh thể hiện lòng dũng cảm và sự cảm thông. Bentley rất ngưỡng mộ điều này. Làm thế nào mà Brolin luôn có được ý thức như vậy, nói lời an ủi để đạt được một câu hỏi xác đáng? Ngay cả khi cách xử sự của Brolin không phải lúc nào cũng hợp ý anh, nhưng Bentley phải thừa nhận rằng có lẽ Brolin là một thanh tra cừ khôi.
Nếu có một chút khoảng lùi và một chút lương tri, hẳn Bentley sẽ không tỏ ra ngưỡng mộ mà sẽ tỏ ra khiếp sợ dấu hiệu vô liêm sỉ đó. Nhưng cái là điểm yếu trong mắt một số người lại được một số người khác coi như phẩm chất.
Viên trợ lý chưởng lý trẻ tuổi không thể kiềm chế lâu hơn nữa, và khi ý thức được rằng không phải lúc nào cũng có một người đồng hành dễ chịu, anh ta cảm thấy buộc phải khen ngợi Brolin:
- Anh… Cách anh tiếp xúc với bố mẹ nạn nhân vừa rồi khiến tôi rất ấn tượng. Anh làm rất tốt, khéo léo an ủi họ mà vẫn không quên lý do chúng ta đến đó. Thực sự là rất tốt. Rất chuyên nghiệp.
Brolin vừa lái xe, vừa liếc nhìn Bentley.
- Cám ơn.
Liệu có mỉa mai không? Brolin khéo léo tránh ngay vấn đề, anh không muốn nói nhiều về mình, về nhân cách của mình. Liệu anh chàng trợ lý chưởng lý trẻ tuổi có đủ khả năng hiểu thế nào là điều tra các vụ tội phạm tình dục trong suốt một quãng thời gian dài không? Liệu anh ta có thể hình dung được rằng sự tách biệt mà Brolin thể hiện là rào cản tinh thần duy nhất mà anh có thể chịu đựng được những sự tàn bạo mà nghề nghiệp buộc anh phải chịu đựng hết tháng này qua tháng khác không?
Anh vượt lên trước một chiếc xe hòm to với cửa kính màu nhạt sau khi bắt cỗ máy V8 của chiếc Mustang phải gầm lên.
Anh chọn cách làm dịu trò chơi, nếu Bentley chìa tay ra với anh, thì không có lý do gì để anh từ chối.
- Tôi đặc biệt đánh giá cao nhận xét của anh, Brolin nói thêm. Đừng nghĩ chuyện này là xấu, nhưng tôi và anh chưa hoàn toàn hiểu nhau…
- Chúng ta không có cái nhìn giống nhau về công việc, tôi nghĩ thế.
- Chúng ta không làm công việc giống nhau, Brolin khẳng định dứt khoát.
Ngay lập tức, anh hối hận vì đã tỏ ra quá cương quyết nên nói thêm bằng giọng ôn hòa hơn:
- Tôi nghĩ là phương pháp của chúng ta khác nhau, hai chúng ta đạt được mục đích của mình bằng những cách làm khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn đi tới đích chung, đúng không?
- Công lý.
Lần đầu tiên, một kiểu tình anh em trong nghề nghiệp nảy sinh giữa hai người, một nụ cười chia sẻ.
- Bước tiếp theo là gì vậy? Bentley tò mò hỏi.
- Tổng kết để lập kế hoạch điều tra tiếp.
- Có nghĩa là chúng ta chưa biết phải làm gì?
Đi thêm ba trăm mét nữa, một dãy đèn pha màu đỏ sáng rực trên đường, một đoạn tắc đường.
- Sao mà tôi thích đường cao tốc vào giờ cao điểm đến thế! Viên thanh tra trẻ thốt lên.
Họ đi chậm lại đến mức chỉ còn nhích được từng tí một.
- Thế này, ý kiến của tôi là: tổng kết. Anh có thể thấy phương pháp ấy thật dễ sợ, nhưng đó là điều quan trọng nhất trong một cuộc điều tra, tổng hợp đều đặn những gì chúng ta đã biết và từ đó vạch ra những hướng mới. Chúng ta biết gì cho đến lúc này?
Bentley Cotland gãi mạnh má.
- Rằng xác của Leland Beaumont đã bị đánh cắp, rằng kẻ giết người có mẫu ADN giống hệt với hắn và rằng đó là điều không thể. À, suýt nữa tôi quên mất: rằng Leland rất thích ma thuật và sự hồi sinh! Đây có thể trở thành một kịch bản tuyệt vời cho phim kinh dị, đúng không?
Theo cách liệt kê đó, các sự việc mang lại tầm quan trọng hoàn toàn khác, không thể có thực được và đe dọa sức khỏe tâm thần.
- OK, rất dễ liên tưởng như thế, nhưng chúng ta không phải đang trong một bộ phim, vậy thì cái gì có thể đây? Một là Leland Beaumont không chết, hai là chúng ta bị coi thường. Vả lại, tôi có đủ căn cứ để khẳng định với anh rằng Leland không còn ở thế giới này nữa, không ai có thể sống được sau phát đạn vào đầu, không một ai. Và “một khi đã loại trừ điều không thể xảy ra, thì điều còn lại, cho dù khó tin đến đâu, cũng là sự thực”, như Ngài Arthur Conan Doyle đã nói.
- Vậy điều gì còn lại, sự thật đó là thế nào, anh đã có lời giải thích chưa?
Tranh thủ lúc xe dừng ở chỗ tắc đường, Brolin nhìn thẳng vào mắt Bentley
- Anh tưởng tôi có thể ngủ được khi biết rằng một kẻ mà tôi đã hạ gục đang dạo chơi trong thành phố và giết người luôn tay, trong khi không có một lời giải thích hợp lý nào cho hiện tượng đó sao?
- Tôi không biết gì, nói thật là anh không…dễ đoán…
Brolin quan sát những đám mây to màu xám đang biến buổi chiều thành tà khúc khởi đầu của đêm.
- Tôi nghĩ rằng kẻ đã đánh cắp xác của Leland Beaumont chính là hung thủ giết người. Hắn có ADN của Leland, nước bọt của Leland mà chúng ta tìm thấy trên mẫu thuốc lá, ít nhất hắn cũng có vào lúc đầu, khi cái xác còn mới. Hắn chỉ cần giữ đông lạnh các mẫu.
- Anh thấy giả thiết này chấp nhận được sao?
- Dễ chấp nhận hơn ý tưởng về một âm binh trong thành phố.
Bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm trong xe.
- Chúng ta còn có hướng nào khác không nhỉ? Brolin nói tiếp. Chúng ta biết những gì?
Bentley nhún vai.
- Không nhiều, mới chỉ bắt đầu biết thêm một chút về các nạn nhân.
- Tôi không đồng ý. Chúng ta có những thông tin quan trọng. Chúng ta biết rằng có hai kẻ giết người, chứ không phải một.
- Có chắc chắn không?
- Theo tôi là chắc chắn, một kẻ quá tự tin, hiểu biết và tinh tường trong các bức thư, và ngược lại, rõ ràng còn có một kẻ khác thiếu độ chín trong các vụ giết người. Ít nhất có một kẻ giết người và một kẻ chủ mưu, kiểu như thầy và trò. Còn gì nữa không?
Nhớ lại ca khám nghiệm tử thi mà mình đã tham gia, Bentley vặn người trên ghế vì ghê sợ.
- Hung thủ có kiến thức về sinh học, anh nhớ lại.
- Chính xác. Lượng kiến thức tối thiểu giúp hắn cắt rời rất khéo các chi của nạn nhân. Ngoài ra, trong cả hai trường hợp, hắn đều cắt da gọn gàng, róc xương cẩn thận, nhưng lại cắt các cơ và thịt như một tên đồ tể. Hắn quan tâm đến da và xương, không để ý đến phần còn lại, tại sao vậy?
Bentley lắc đầu.
- Đó là một phần trong dấu ấn của hắn, một khía cạnh trong ảo tưởng của hắn mà chúng ta phải khám phá để hiểu rõ hơn, nhưng hiện tại, hãy gạt chuyện đó sang một bên, Brolin nói tiếp. Chúng ta cũng biết rằng hắn đã chọn hai nạn nhân trong cùng một cuốn catalogue, cũng chính trong catalogue này hắn đã thấy các chi mà hắn sẽ chặt. Hắn giở các trang và chọn bộ phận để trần trên cơ thể các cô gái. Mọi người chọn lựa quần áo, còn hắn chú ý đến người mẫu, hắn lựa chọn một cách bình thản. Có bao nhiêu cô gái chụp hình cho cuốn catalogue này nhỉ?
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì là hơn tám mươi người.
- Ừ… Không thể giám sát tất cả họ. Sẽ phải cần đến hơn hai trăm cảnh sát, không thể tưởng tượng nổi. Chúng ta còn biết gì nữa?
Bentley nhíu mày, lục lọi trí não để nhớ lại nhiều phán đoán được đưa ra trong những ngày gần đây.
- Anh đã kết luận được gì về hung thủ?
- Người da trắng, từ hai mươi đến ba mươi tuổi, độc thân, có nơi ở tách biệt và một công việc bán thời gian, thậm chí không có việc làm, đấy là những nét chính.
- Bây giờ, chúng ta biết thêm rằng hắn xem catalogue của Fairy’s Wear, Bentley bình luận.
- Đúng, tôi đã yêu cầu xem danh sách những người đặt mua catalogue nhưng không chắc có được điều gì đáng kể, ngay cả khi hạn chế trong số nam giới. Hắn có thể mua cuốn catalogue ở bất cứ đâu, catalogue thường được phân phát miễn phí ngoài phố. Đây cũng là một hướng đi không có điểm kết thúc. Nhưng điều thú vị là những gì Philip Bennet nói ngay trước khi chúng ta rời khỏi đó.
- Gì cơ? Về vụ trộm năm ngoái ư?
Brolin đã cố hỏi về những sự việc bất thường xảy ra trong những tháng gần đây, khiến người quản lý phải kể ra rằng họ bị viếng thăm năm ngoái. Một buổi sáng, người ta nhận thấy nhiều ổ khóa bị phá, nhưng thật lạ lùng, không hề mất gì cả. Philip Bennet và cảnh sát kết luận rằng đây là cuộc viếng thăm của những tên trộm trẻ con và chúng hẳn đã thất vọng vì không tìm thấy gì để ăn trộm.
- Chính xác. Cậu có thấy bọn trộm nào đột nhập vào những văn phòng kiểu này không, nơi chẳng có gì ăn trộm ngoại trừ vài thiết bị tin học?
- Bọn trẻ con, một trò đùa…
- Không, tôi không nghĩ thế. Tôi sẵn sàng cá cược rằng chính là kẻ chúng ta đang tìm đã làm chuyện này.
- Thế thì ngớ ngẩn quá! Tại sao hắn lại làm thế bất chấp nguy hiểm bị tóm một cách ngu ngốc, hắn có mục đích gì?
- Không hiếm những kẻ giết người hàng loạt thích đột nhập vào nhà người khác, chúng đi khắp nhà vào ban đêm, ăn trộm những vật dụng cá nhân, trang phục chẳng hạn, đó là bước đầu tiên để tiến tới lấy mạng nạn nhân tương lai của hắn.
- Ở đó chẳng có gì thuộc về các nạn nhân cả!
- Nghĩ thêm một chút đi. Bennet nói là không bị mất gì. Nhưng có thể hắn đã sao chép cái gì đó.
Bentley thấy nhận xét này khá buồn cười.
- Sao chép ư? Chẳng có gì để sao chép ở đó cả, đây đâu phải là một vụ tình báo công nghiệp!
- Trừ khi đó là một kẻ tâm thần nguy hiểm đang trên đường gây tội ác. Ở trụ sở công ty có một file chứa tất cả thông tin về các nhân viên, trong đó có các người mẫu. Họ, tên, địa chỉ, ảnh, tất cả.
Bentley chăm chú nhìn Brolin. Rất lô gíc, như vậy kẻ giết người nắm được đầy đủ thông tin cần thiết để bắt đầu cuộc săn đuổi, hắn biết tất cả những gì hắn có thể cần đến về các nạn nhân, kể từ địa chỉ trở đi.
- Còn một việc khác, Brolin nói tiếp. Nếu kẻ đó chấp nhận rủi ro để đột nhập vào một công ty với mục đích lấy được file dữ liệu ấy, thì chúng ta có thể giả thiết rằng hắn sẽ tiếp tục săn lùng trên mảnh đất này, trong số những người phụ nữ ở đây. Nhưng ban đầu, sao hắn lại chọn công ty này, chứ không phải một công ty khác?
- Ngẫu nhiên thôi, một hôm hắn bắt gặp cuốn catalogue và thấy các cô gái trong đó đặc biệt hấp dẫn…
- Những kẻ giết người hàng loạt hiếm khi hành động một cách ngẫu nhiên trong việc lựa chọn nạn nhân khi đã có sự nghi thức hóa như thế này, đây không phải là những hành động bốc đồng, tất cả đều được tính toán tỉ mỉ. Cả việc lựa chọn nạn nhân. Nếu hắn quyết định tấn công các cô gái ở Fairy’s Wear, thì tức là nhất định phải có một điểm xuất phát. Thế nhưng trang phục ở đây chỉ dành cho phụ nữ. Tôi nghĩ rằng hắn theo dõi công ty này từ lâu, có thể mẹ hắn, hoặc một cô bạn gái mà kẻ chúng ta vẫn gọi là Quạ có quan hệ lâu dài, đặt mua hàng ở đây. Một mối liên hệ cá nhân với công ty này, cái gì đó trực tiếp nằm trong cuộc sống của hắn, ít nhất là trong chính mắt hắn. Rất có thể hắn nuôi ảo tưởng với những cuốn catalogue này được một thời gian rồi và chuẩn bị chuyển sang hành động. Vụ trộm xảy ra năm ngoái, hắn đã có nhiều tháng để chuẩn bị.
- Nhưng một cách cụ thể, điều này không cho chúng ta biết gì đáng kể, Bentley nhận xét, tôi muốn nói rằng chúng ta không thể xin được lệnh khám xét tất cả các thành viên của Fairy’s Wear.
- Đúng vậy, nhưng hoàn toàn có thể kẻ đó đã đặt mua vài món hàng ở đây. Đó chính là ảo tưởng của kẻ giết người loại này, có thể hắn ngủ với những món hàng ấy, hoặc mặc chúng một cách giấu giếm. Anh thấy tấm bảng không… Bennet sẽ gửi cho tôi danh sách tất cả các khách hàng trong hai năm gần đây.
- Sẽ có hàng đống những cái tên! Cotland thốt lên.
- Chúng ta sẽ sàng lọc và nhặt ra những người đàn ông độc thân, chắc là số này không nhiều, vì công ty không bán đồ dành cho đàn ông, chúng ta sẽ có vài kẻ không bình thường và những anh chàng đặt mua đồ cho mẹ hoặc người tình. Tôi cũng định tách riêng tất cả những khách hàng mua đồ mà Anita Pasieka mặc trên ảnh và đồ của Elizabeth Stinger, cũng sẽ không có quá nhiều tên đâu. Cần phải sàng lọc. Sẽ mất nhiều trang dữ liệu và vài ngày làm việc, nhưng có thể đem lại kết quả tốt đấy.
Bentley cảm thấy mắt Brolin đang nhìn vào mình.
- Này, tại sao lại là tôi phải gánh vác công việc khổ sai đó?
- Bentley, đừng giận, nhưng tôi tin chắc là trong việc phân loại giấy tờ, không ai hơn anh được.
Bentley không chống đối, về mặt nào đó, anh tự hào cảm thấy mình có vẻ được Brolin đánh giá cao, nhưng điều này khiến anh bỗng nhiên căng thẳng. Nếu anh hài lòng vì được viên thanh tra đề cao, thì đó là bởi chính anh đánh giá Brolin cao hơn nhiều so với việc anh tự thừa nhận với mình. Sau đó thì sao? Anh tự biết mình dễ cáu giận bột phát, nhưng không phải là con người hay thù vặt như nhiều người nghĩ. Ít nhất anh cho là thế.
- Nhưng chúng ta không biết điều cốt yếu, Bentley nói thêm khi giao thông trên đường trở nên thoáng hơn một chút.
- Nghĩa là thế nào?
- Ngoài những ảo tưởng về cái chết, thì mục đích của việc mà kẻ giết người và tên Quạ tìm cách làm bằng được là gì? Dường như anh nói rằng ảo tưởng dẫn tới giết người không dính dáng gì đến sự ngẫu nhiên cả, vậy thì tại sao lại chọn Thần khúc, chứ không phải là Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn?
- Anh học nhanh thật đấy, Brolin ngạc nhiên. Quả thực, chúng sử dụng “Địa ngục” của Dante vì nó thuộc kế hoạch gây dựng ảo tưởng của chúng, lý do thì tôi không biết. Nhưng có một mục đích, một chung cục. Chúng ta phải tìm thấy nó trước khi quá muộn. Chúng ta phải hiểu chúng muốn gì, chúng làm gì.
Tay Brolin nổi da gà, Bentley vừa nhắc đến điều mà anh sợ nhất. Chung cục hành động của chúng.
Họ về đến trụ sở cảnh sát trung tâm và tới gặp Lloyd Meats vào lúc Lloyd đang kết thúc bản báo cáo về các thông tin mà anh thu thập được liên quan đến Elizabeth Stinger. Nhìn thấy anh, Brolin không thể nhịn được cười, anh không quen nhìn anh bạn đồng nghiệp bị thiếu mất bộ râu.
- Có kết luận gì về Elizabeth không? Anh hỏi.
Meats giơ tay lên trần nhà khiến xương sống kêu răng rắc, mặt nhăn nhó.
- Không có gì đáng kể. Cô ấy không có kẻ thù, không bị đe dọa, không có bạn trai mới quen gần đây, bạn trai mới nhất là một người môi giới bảo hiểm sống ở bang Arkansas. Về vụ bắt cóc cô ấy, Salhindro đã cử hai người đi hỏi tất cả những người bán hàng ở đó, không ai thấy kẻ tình nghi tối hôm ấy. Về phần cô con gái nhỏ, hình như mẹ của Elizabeth sẽ chăm sóc nó. Còn các anh?
Brolin kể lại việc làm chiều nay và các hướng điều tra. Họ ở đó một giờ đồng hồ để hoàn thành bản báo cáo đầy đủ về các dữ liệu thu được. Sau đó, họ gọi món ăn Tàu giao hàng tận nơi. Brolin tranh thủ gửi đến phòng xét nghiệm mẫu nước bọt mà anh lấy của Milton Beaumont cùng vài lời cho Carl DiMestro và Craig Nova.
Ba người tập trung trong phòng làm việc của Brolin và bắt đầu sàng lọc hàng tấn tài liệu mà họ thu được ở nhà hai nạn nhân. Bản sao kê điện thoại, ngân hàng, thư từ mới, hóa đơn… mọi thứ đều được kiểm tra để chắc chắn rằng không có bất cứ chi tiết bất thường nào, yếu tố then chốt giúp họ biết được đường đi của kẻ giết người. Brolin biết rất rõ một điều, trong các vụ giết người hàng loạt, kiểu công việc chán ngắt này không đi đến đâu cả, vì kẻ giết người không có bất cứ liên hệ gì với nạn nhân trước khi hành động, thế nhưng vẫn cần phải làm. Cuối cùng, anh phải thừa nhận rằng sự có mặt của Bentley Cotland chỉ là một gánh nặng không có đối trọng, dù anh ta có thể tỏ ra dễ chịu như hôm nay, thậm chí là tỏ ra có ích, dạo này anh ta hay thể hiện điều đó khi nghề cảnh sát hiện ra trước mắt anh ta với tất cả thực tế của nó, chứ không phải như anh ta từng tưởng tượng khi còn ngồi trên ghế đại học. Về phía mình, Brolin không thể chê trách Bentley Cotland được gì, rốt cuộc, chính anh đã sai lầm về sự khác biệt có thể có giữa công việc hàng ngày của một nghề và cái mà người ta tưởng tượng, thời gian ngắn ngủi của anh ở FBI là một minh họa rõ nét.
Ánh sáng yếu ớt của mặt trời dần tắt, Portland sáng lên sau những ô cửa sổ rộng của văn phòng.
Brolin nhiều lần định gọi cho Juliette để nghe tiếng nói của cô, và có thể để được mời tới qua đêm ở nhà cô, nhưng anh xua ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Họ chỉ vừa bắt đầu mối quan hệ, vì thế tốt nhất là không nên làm cô quá bất ngờ, anh có thể gửi hoa tặng cô vào ngày mai.
Ý nghĩ này khiến anh yên tâm để rồi anh lại chìm đắm vào hàng loạt dãy số dài mà anh đang có.
Khi cửa mở, cả ba người tưởng đã tới giờ ăn tối, nhưng không phải người đưa đồ ăn mà là Fletcher Lee với cái trán đầy nếp nhăn vì lo lắng.
- Josh, có một vấn đề với Juliette Lafayette. Seddon và O’Donner, hai cảnh sát đang làm nhiệm vụ bảo vệ cô ấy, đã phát đi tín hiệu 10-49.
10-49 là mật mã mà cảnh sát Portland sử dụng để thông báo về vụ giết người.
Thấy Brolin gần như rụng rời, Fletcher vội nói thêm:
- Cô ấy không sao, không trực tiếp bị sao cả. Hình như một cô bạn gái bị…
Anh nhìn vào mẩu giấy đang cầm trên tay.
- Một cô gái tên là Camelia McCoy. Cô ấy đã bị giết chết.
Brolin nhắm mắt và không hề nhận ra rằng chiếc bút chì vừa bị gãy giữa những ngón tay anh.