Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Tây An, đồn công an trạm xe lửa.

Trong trạm có một vị cảnh sát trẻ hơn hai mươi tuổi, bộ dáng thật tuấn tú, là cảnh thảo* của đồn công an nhà ga. [*ý nói anh này đẹp trai nhất đồn cảnh sát]

Triển Hành như một gốc cà héo, còn Lâm Cảnh Phong thì như chậu xương rồng bà chẳng chút biểu cảm.

Nhân viên cảnh sát: “Bao nhiêu tuổi?”

Triển Hành: “Mười bảy”

Nhân viên cảnh sát: “Giới tính”

Triển Hành: “…”

Nhân viên cảnh sát: “Trong ví tiền có cái gì?”

Triển Hành: “Có hai tấm thẻ, một tấm là thẻ vàng Vista, một tấm là thẻ thường Mastar, trong thẻ có…”

Nhân viên cảnh sát: “Ngừng. Còn gì nữa không?”

Triển Hành: “Có ảnh chụp chung của ba người đàn ông và một bé gái…”

Nhân viên cảnh sát: “Miêu tả cụ thể chút”

Triển Hành: “Ảnh chụp hai người đàn ông trưởng thành, tôi, và một bé gái, bé gái là em tôi, ví tiền rất lớn, trong ví còn có hộ chiếu của tôi, mấy trăm đồng nhân dân tệ, một ít dollar Mỹ…”

Triển Hành nháy mắt phát điên: “Trời ơi! Tôi phải làm sao bây giờ! Hộ chiếu của tôi mất rồi! Làm sao xuất cảnh? Tôi muốn về nhà!”

Nhân viên cảnh sát: “…”

Triển Hành: “…”

Triển Hành: “Con mẹ nó chứ sao lại gặp phải chuyện như vậy, cứ nhắm vào ông đây!”

Nhân viên cảnh sát: “Yo, nhóc con nói giọng Bắc Kinh xuôi tai thật nha! Quốc tịch Mỹ à? Sinh ra ở Mỹ, lớn lên ở Mỹ? Cha mẹ cậu đều là dân di cư hả?”

Triển Hành uể oải nói: “Cậu hai tôi là người Bắc Kinh, còn dì út ở Đông bắc Gada…Quên đi quên đi không nói nữa!”

“Đều tại anh ta!” Triển Hành nóng máu chỉ tay, ở bên bàn khác, Lâm Cảnh Phong ngồi im re như sét đánh cũng chả thèm động.

Lâm Cảnh Phong dường như có chút mất kiên nhẫn, nhưng nhân viên tàu là một bác gái nhiệt tình, căn cứ theo nguyên tắc tận trách đối với bạn bè quốc tế_____mặc dù Triển Hành nhìn cỡ nào cũng thấy không giống người Mỹ, nhưng cậu năm lần bảy lượt lặp đi lặp lại, ví tiền mất rồi hộ chiếu mất rồi, là muốn mời đại sứ quán nước Mỹ ra mặt giải quyết đây mà.

Cho nên bác gái phục vụ tàu liền một hơi tóm luôn Lâm Cảnh Phong đưa vào đồn cảnh sát nhà ga, mà Lâm Cảnh Phong là người đàn ông hoàn mỹ trong mắt phụ nữ, đương nhiên không dám động tay động chân với bác gái.

Hơn nữa, ai kêu lúc đầu vẻ mặt y đáng nghi làm chi (?), vừa vặn có người đưa đầu ra đội khạp.

Nhân viên cảnh sát hỏi Lâm Cảnh Phong vài vấn đề, Lâm Cảnh Phong dùng giọng Tây An đáp: “Nga* không biết” *[từ địa phương, nghĩa là ‘tôi’]

Nhân viên cảnh sát nghe thấy giọng Tây An, bèn đăng nhập thẻ căn cước của Lâm Cảnh Phong, làm một bản ghi chép, xong nói: “Được rồi”

Triển Hành: “…”

Triển Hành: “Cái gì được rồi?! Là sao?”

Nhân viên cảnh sát: “Nhóc à, chúng tôi đã lập hồ sơ rồi, có tin tức sẽ thông báo cho cậu biết, xin hãy giữ cho di động luôn mở máy mọi lúc mọi nơi”

Triển Hành gầm thét: “Vậy ví tiền của tôi thì sao? Ví tiền phải làm sao bây giờ?!”

Nhân viên cảnh sát: “Haizz, ngài Triển, bảng thông báo trên tàu nhắc nhở ngài những gì vậy? ‘Xin quý khách lưu ý tiền bạc của cải tùy thân’, ở Mỹ lâu quá nên ngay cả tiếng Trung cũng nhìn không hiểu hả? Sao tôi nhớ vấn đề trị an bên Mỹ cũng chặt chẽ lắm mà, không có thói quen che kín ví tiền khi ra ngoài ngồi tàu ngầm à? Nghe nói…”

Triển Hành vỗ bàn: “Nói thiệt cho anh biết, thiếu gia đây chưa từng ngồi tàu điện ngầm đấy, thì sao nào ~ ~?”

Cảnh sát viên vỗ bàn: “Ma ni ma ni đang đọc thần chú hả, băng Bắc Kinh chạy không nổi à*? Duỗi thẳng lưỡi ra mà nói chuyện! Có ngồi hay chưa cũng chả liên quan gì đến tôi, không hiểu cha mẹ cậu dạy dỗ con cái thế nào nữa?” [Kinh phiến tử: Kinh là giọng Bắc Kinh, phiến tử là cuộn phim; cụm từ này dùng để chỉ những người giọng Bắc Kinh, đặc điểm của giọng Bắc Kinh chính là hoàn toàn bỏ đi thanh nhập 入 (một trong bốn thanh trong tiếng phổ thông Trung Quốc, thanh thứ 4 của tiếng Hán cổ), nói chuyện đớt như trẻ con, uốn lưỡi hàng loạt ở cuối vần]

Triển Hành sợ hãi mềm nhũn cả người, gục trên bàn, gào khóc nói: “Vậy phải làm sao bây giờ nia~~?!”

Cảnh sát viên: “Liên hệ đại sứ quán cho cậu nhé?”

Triển Hành lắc đầu như trống bỏi: “Không không không! Vất vả lắm tôi mới tới được đây, liên hệ với đại sứ quán là coi như bị tống trở về! Tôi ngàn dặm xa xôi ngồi xe lửa tới đây mà!”

Cảnh sát viên: “Vậy quay về chờ tin tức đi…”

Triển Hành liên tục gào khóc: “Về đâu chứ! Anh kêu tôi phải về chỗ nào đây!”

Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng dậy, cầm hộp cơm inox ăn.

Triển Hành ôm eo anh ta khóc than inh ỏi: “Tôi vô cố vô thân, rời nhà ra ngoài, trên người không một xu dính túi, anh kêu tôi quay về đâu đây hảảảaaaaaa_____ít ra cũng cho tôi một bữa cơm đi aaaaa_____”

Lâm Cảnh Phong nói: “Hết chuyện của tôi rồi phải không?”

Viên cảnh sát: “Anh có thể đi”

Lâm Cảnh Phong vác ba lô dã ngoại, tiêu sái ra cửa cục cảnh sát, Triển Hành nghĩ ngợi, buông tha cho hộp cơm của cảnh sát, chạy theo Lâm Cảnh Phong.

Triển Hành bảo trì cự ly hai thước mà đi theo Lâm Cảnh Phong, đã tính toán kỹ càng hết rồi, lát nữa thừa cơ Lâm Cảnh Phong bắt xe, sẽ lập tức phóng dài tới trước, chui vào cửa xe giả bộ đáng thương.

Nhưng Lâm Cảnh Phong vốn không tính bắt xe, y nhìn nhìn bên đường cái, đi thẳng, Triển Hành cũng nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau y, lát sau, Lâm Cảnh Phong leo lên một chiếc xe buýt.

Triển Hành lập tức chen lên, Lâm Cảnh Phong rất lễ độ, nhường phái nữ lên trước, Triển Hành bám víu vào cái ba lô to của Lâm Cảnh Phong, bị kéo lên một hơi.

Đúng lúc tan ca giữa trưa, rất nhiều người chen chúc trên xe, hộp ném tiền vang leng keng, máy đọc thẻ kêu tít tít, Lâm Cảnh Phong tiện tay rút một cái từ sau vai, như làm ảo thuật mà lấy ra một cái bao thẻ quơ lên máy, tít một tiếng, cất về.

Người chen chúc ầm ĩ, cái khó ló cái khôn, Triển Hành tháo ba lô trên vai xuống, đưa đưa tới gần máy đọc thẻ, miệng bắt chước âm thanh cơ khí, kêu:

“Tít”

Tài xế: “…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong chỉ muốn một cước đạp Triển Hành văng xuống xe, nhưng trên xe buýt mà ôm chân kéo tay ầm ĩ thế này thì quê độ quá, nên đành phải quét thẻ cho Triển Hành.

Triển Hành vui vẻ ra mặt, cảm kích nói: “Tôi không quen anh, nhưng cảm ơn anh nha!”

Lâm Cảnh Phong suýt nữa đã không khống chế được biểu cảm của mình.

Xe buýt ghé trạm, xuống xe, lên xe, Triển Hành bị chen tới chen lui, cả người ngã lên mình Lâm Cảnh Phong.

“Rốt cuộc cậu định đi đâu, theo tôi làm gì?”

Lâm Cảnh Phong nói câu đầu tiên với Triển Hành kể từ lúc ra khỏi trạm xe lửa.

Triển Hành khổ sở nói: “Không biết a, tôi cái gì cũng mất hết rồi, tóm lại anh phải chịu trách nhiệm với tôi”

Lâm Cảnh Phong quyết định không bao giờ nói chuyện với Triển Hành ở những nơi công cộng nữa, ít nhất trước khi xuống xe buýt sẽ không chọc tới cậu.

Lần này Lâm Cảnh Phong không nhìn mui xe nữa, y nhìn cửa kính xe, người trong xe đã giảm bớt, y và Triển Hành sóng vai mà đứng. Trong cửa kính phản chiếu ra hai cái bóng.

Bộ dáng Triển Hành rất tuấn tú, làn da trắng nõn, mày rậm mắt to, vừa bĩ vừa hèn, nhưng không khiến người ta chén ghét, Lâm Cảnh Phong đã gặp không ít người, nhưng lại nhìn không thấu Triển Hành. Y phục của cậu rất đúng mực, không phô trương, sơ mi sọc caro, áo khoác quần tây, nhưng thật khéo khiến toàn thân toát lên sự lanh lợi hoạt bát.

So với Triển Hành, Lâm Cảnh Phong như một anh lính đào ngũ, may mà vóc dáng Lâm Cảnh Phong không tệ, ngũ quan cũng rất anh tuấn, là một anh lính đẹp trai.

Nhưng so với quân nhân, lại nhiều hơn một phần khí chất u ám.

Trạm cuối, xuống xe.

Triển Hành hấp ta hấp tấp đi theo phía sau Lâm Cảnh Phong, nhìn trái nhìn phải, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cậu gần như đã xui tận mạngrồi, dùng hành vi của mình để thuyết minh đi thuyết minh lại cho trường hợp pháp luật “Ra đường bị bán cũng không hay”.

Lâm Cảnh Phong đi qua vài con đường, mùa xuân khắp nơi đều là bụi, Triển Hành vẫn lẽo đẽo theo sau, một giờ rưỡi trưa, hương vị dê ngâm bánh bao* và mì thịt bò bên đường cám dỗ cậu đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng. [*đặc sản Thiễm Tây, xem hình minh họa bên dưới]

Bàn tính như ý của Triển Hành vỗ đôm đốp, chuyện tiếp theo đã được nghĩ một cách hoàn hảo: Lâm Cảnh Phong ngồi xuống trước cái tiệm kia, cậu sẽ lết qua ngồi xuống theo, Lâm Cảnh Phong ăn gì, cậu sẽ ăn chực cái đó.

Nhưng Lâm Cảnh Phong không có ăn, y quẹo vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh.

Từ trong hẻm nhỏ vòng ra ngoài là một khu buôn bán dài cả trăm mét.

“Yo!” Triển Hành rất kinh ngạc, cậu ló đầu ra nhìn mấy lần.

Trên chợ đâu đâu cũng là đồ cổ, có đỏ có xanh, có hoa có vân, lớn có bình trấn môn Quan Diêu thiên thanh; nhỏ có ngọc bọc xương khắc hoa lung linh, tinh xảo có chùa hoa tam mã bằng gốm màu đời Đường, thô sơ có bình quái thú phi điểu hai đầu; cổ có chậu gốm người Homo erectus cầm sành, kim có…kim có loa phóng thanh công suất lớn được rao bán, rực rỡ muôn màu, cần gì có nấy, đi qua tạt qua, đều không thể bỏ lỡ.

Triển Hành mấy lần nhém lạc luôn trong đó, may nhờ ba lô của Lâm Cảnh Phong đủ nổi bật.

Triển Hành bỏ đồng tiền nhái đời Khai Nguyên gỉ xanh xuống, vội vàng đuổi theo.

Chợ đồ cổ này tên “Phố gốm xanh”, là nơi giao dịch đồ cổ khá nổi danh vùng này, mười dặm hàng rong một thật chín giả, lẫn lộn khó phân biệt, tay sành nghề chân chính đương nhiên sẽ không tới trước sạp này bán đồ, phần lớn đều là dùng lư hương đồng tiễn để dụ dỗ người ngoài nghề. Lâm Cảnh Phong lại quẹo vào một ngõ hẻm vắng lặng, ở nhà Triển Hành nghe ông già nói rằng, thường những loại địa phương thế này mới có bán cổ vật chân chính.

Nhìn bộ dáng Lâm Cảnh Phong, có vẻ rất quen thuộc với cửa tiệm này, vào cửa liền cởi ba lô, gọi: “Ông chủ”

Người làm thuê trong tiệm quay về mời ông chủ, mời hai người Lâm Cảnh Phong vào, ngồi ở phòng khách, có người bưng trà qua, Triển Hành đi theo ngồi trên một chiếc ghế khác, mắt liếc tứ phía, người làm thuê không biết lai lịch Triển Hành, nhưng cũng rót một tách trà.

Lần đầu Triển Hành tới loại địa phương này, không dám hé môi bậy bạ.

Chủ tiệm đi ra, là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, nghe giọng không giống người Bắc Kinh, mà như người phương Nam, mở miệng liền nói: “Em trai này là bằng hữu cùng nghề à?”

Lâm Cảnh Phong nói: “Không cần để ý tới cậu ta, xem hàng trước đi”

Lâm Cảnh Phong móc ra vài món đồ, đập lên bàn, tự nhiên uống trà.

“Tiệm của chú nhìn thật thú vị” Triển Hành vô lại cười hề hề nói: “Trà cũng ngon nữa”

Chủ tiệm không biết lai lịch Triển Hành, chỉ hắc hắc nói: “Nhờ bạn bè giúp thôi”

Đối với miếng ngọc bội phượng hoàng kia, chủ tiệm làm như không thấy, trước hết nhìn chiếc xích tay liên hoàn mà Lâm Cảnh Phong vừa móc ra, lấy mắt kính, tử tế quan sát bạch ngọc long văn bội, cũng không ngẩng đầu, hỏi: “Kế tiếp ngài Lâm muốn đi đâu?”

Lâm Cảnh Phong không trả lời, chỉ nói: “Đánh giá trước đi”

Ông chủ ra giá, xích liên hoàn không đáng bao nhiêu, ba trăm, bạch ngọc long văn bội giả hai ngàn.

Lâm Cảnh Phong nói: “Đúng giá không?”

Chủ tiệm gỡ mắt kính: “Không đúng cũng chẳng còn cách nào, lần trước mang tới bộ cờ lê…”

Lâm Cảnh Phong: “Không hỏi ông”

Triển Hành vẻ mặt mờ mịt, chống lại ánh mắt của Lâm Cảnh Phong.

“Tôi…Tôi không biết giá cả” Triển Hành nói: “Tôi chỉ nhìn ra được hàng thật hay giả thôi, không biết nó bán được bao nhiêu…”

Lâm Cảnh Phong nói: “Làm một chuyến tay không rồi, ông chủ Vương, mấy thứ này để tạm ở đây, giải quyết dứt nợ xong sẽ quay về lấy”

Ông chủ nhận trà, hớt mớ lá nổi, thong thả nói: “Ngài Lâm, thứ cho tôi nói thẳng, Tây Bắc đầu xuân chính là thời vụ tốt, mấy tay xẻng đất tới tiệm tôi tuyển người, ngài cũng đã trắng tay vài lần rồi, chi bằng…”

Lâm Cảnh Phong uống trà, xua tay ý bảo không cần nói nữa, người làm thuê lấy một bì thư đặt lên bàn, Triển Hành đại khái đoán được chút ít, nhưng không mở miệng hỏi.

Lâm Cảnh Phong lật bì thư, bên trong là một xấp nhỏ nhân dân tệ, y dùng ngón tay dài ngoằng thấm chút trà, cẩn thận đếm lại.

Lần này tới lượt Triển Hành mặt vô biểu cảm ngồi nhìn, thầm nghĩ đầu ngón tay dài như vậy, đương nhiên đếm tiền ngon lành rồi.

“Đổi tờ này” Lâm Cảnh Phong phát hiện một tờ bị rách, nhón lấy quơ quơ, ông chủ Vương đành lấy ví ra đổi tiền, Triển Hành nói: “Cho tôi mượn vài trăm”

Lâm Cảnh Phong đem toàn bộ tiền cất kỹ, hai tay giấu trong túi quần đứng dậy bỏ đi.

Triển Hành đành phải rượt theo.

“Cửa hàng đó mua bán tang vật, đúng không?”

“Sao anh vóc dáng Muộn Du Bình, làm việc cũng giống Muộn Du Bình luôn vậy hả?”

“Ông chủ rất quen thuộc với anh sao? Các người biết nhau thế nào?”

“ ‘Xẻng đất’ mà ông chủ nói, chính là đội trộm mộ sao?”

“Bạch ngọc long văn bội giả chỉ bán được có hai ngàn? Tôi thấy chiếc xích liên hoàn kia bán lỗ rồi!”

“Anh trộm được từ chỗ nào vậy?”

“Một bát mì sợi”

Lâm Cảnh Phong gọi món, Triển Hành nháy mắt thức thời im miệng.

Triển Hành: “Hai bát, tôi không hỏi nữa”

Ngón tay của Lâm Cảnh Phong gõ gõ trên bàn: “Thêm bát nữa”

Lát sau, mì bưng lên, Triển Hành nước mắt lưng tròng, thân thương quá!

Triển Hành ăn sạch mì, chùi miệng: “Kế tiếp làm gì đây?”

Lâm Cảnh Phong nói: “Có muốn ăn cơm chiều không, bớt hỏi ‘cái gì’ rồi ‘tại sao’ đi”

Triển Hành nghĩ còn có cơm chiều nữa, cho nên đành im miệng.

“Hay tôi dẫn anh đi Bắc Kinh chơi nha…? Tôi dẫn anh tới Bắc Kinh chơi, tôi có thân thích ở đó” Triển Hành ý thức được rằng không thể đặt nghi vấn, cho nên cấp tốc sửa thành câu trần thuật. [ẻm sợ bị bỏ đói =))]

Lâm Cảnh Phong không thèm để ý tới Triển Hành, y đi tới đâu, Triển Hành liền lải nhải lép nhép theo tới đó, Lâm Cảnh Phong dừng lại trước đường cái, nói: “Vừa nãy trong tiệm kia, tôi thấy cậu nhìn tứ phía, nhìn thấy những thứ gì, nói một lượt”

Triển Hành nghĩ nghĩ: “Mấy cái khác thì quên rồi, giá đặt chậu hoa trong gian nhà giữa có tên Thu đến hương muộn, là gỗ lim Đại Minh; mỗi gian bố trí một cái bình Thính phong, trên tường treo tranh Hổ gọi sơn lâm…”

Lâm Cảnh Phong: “Tất cả có lai lịch ra sao, nói một lượt”

Triển Hành vò đầu: “Chỉ có Thu đến hương muộn là thật, còn lại đều là cựu phảng…Lai lịch cũng chẳng rõ lắm, đúng rồi, chỗ góc tủ có một miếng ngọc dựa vào.

Lâm Cảnh Phong: “Miếng ngọc?”

Triển Hành: “Là ván quan tài”

Lâm Cảnh Phong: “Triều nào”

Triển Hành: “Minh”

Lâm Cảnh Phong: “Sao nhìn ra được?”

Triển Hành: “Đinh tra bên ngoài quan tài đời Minh là đinh nghiêng, cho nên mặt bên của miếng quách sẽ có một vết đinh đóng. Trên miếng ván kia lồi ra…”

Lâm Cảnh Phong: “Ngoại trừ nhìn đồ cổ, cậu còn biết gì nữa?”

Triển Hành cao hứng phấn khởi: “Tôi biết ném bóng rổ”

Triển Hành: “Tôi còn là pitcher bóng chày đạt huy chương vàng liên trường, quán quân đội phi tiêu trường học! Thiếu gia ta bắn phi tiêu bách phát bách trúng, sưu sưu sưu_____”

Lâm Cảnh Phong: “Cậu có thể ngậm miệng rồi”

Ban đêm, phòng tắm.

Trong nhà tắm có cung cấp phòng nghỉ cho khách hàng, tiện nghi lại thiết thực, hai mươi lăm đồng/người, có thể qua đêm, chỉ là có rất nhiều giường, như một thông gian* lớn. [*căn phòng chưa được phân cách]

Bất quá hôm nay người không nhiều, chỉ có vài ông cụ tán gẫu, hút thuốc trên mấy chiếc giường trong góc.

Lâm Cảnh Phong nhường Triển Hành vào phòng tắm, còn mình đi ra ngoài một chuyến, Triển Hành tắm rửa xong, hít hít mũi, nằm lên chiếc giường hẹp, cầm di động, do dự trước nút khởi động máy.

Lâm Cảnh Phong tắm xong đi qua, nặng nề ngã xuống, mỏi mệt thở dài, lật quyển vở nhỏ ra ghi ghi tính tính, sau đó lấy điện thoại bật chế độ tính toán.

Triển Hành: “Anh hành nghề này bao lâu rồi?”

Lâm Cảnh Phong: “Lúc lớn cỡ cậu vậy”

Triển Hành nghiêng người qua, trong mắt tràn trề hào quang mộng tưởng: “Anh sùng bái Muộn Du Bình lắm hả! Tôi hiểu mà!”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Ai cũng có ước mơ cả, điểm này tôi rất rõ, chính vì vậy tôi mới rời khỏi nhà, trở về Trung Quốc, tôi biết làm nghề này không thể tùy tiện nói cho người ngoài…Tôi…”

Lâm Cảnh Phong bấm điện thoại: “Cậu trốn nhà?”

Triển Hành đáng thương nói: “Trong nhà không có ai hiểu tôi hết, tôi rất cô đơn!”

Lâm Cảnh Phong không đáp trả, Triển Hành bắt đầu ai oán: “Trắc a mã còn đỡ, Đích a mã suốt ngày phát hỏa la hét người ta, không cho tôi học cái này, bắt tôi học cái kia, kêu tôi học kinh doanh, không cho tôi ném phi tiêu…”

Lâm Cảnh Phong căn bản nghe không lọt “Đích a mã” “Trắc a mã” mà Triển Hành nói nghĩa là gì, thờ ơ bảo: “Nghe lời cha mẹ vốn không sai, họ cũng muốn tốt cho cậu thôi, muốn cậu đỡ phải đi lòng vòng”

Triển Hành: “Không thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ giỏi phán bừa, anh làm nghề này có nói cho ba mẹ biết chưa?”

Lâm Cảnh Phong bó tay cậu, Triển Hành lại nặng nề thở dài: “Cứ ru rú trong nhà, tôi thật sự chịu không nổi, mỗi ngày trừ đi học thì phải về nhà, sau này tốt nghiệp, Triển Dương cũng sẽ bắt tôi kinh doanh…”

Lâm Cảnh Phong nói lấy lệ: “Ờ, ba cậu tên Triển Dương”

Triển Hành nói: “Ừm, tôi và ông ấy đối nghịch, tôi bỏ học”

Lâm Cảnh Phong: “Cậu không biết xã hội này rất hỗn loạn sao”

Triển Hành: “Giống như Thiếu Dung nói, người tốt trên thế giới còn rất nhiều, anh chính là người tốt, ví tiền của tôi mất rồi, anh mời tôi ăn cơm, còn…”

Lâm Cảnh Phong giễu cợt nói: “Cha mẹ cậu nuôi cậu, ba bữa không thiếu, cho cậu nơi ở, đầy đủ mười bảy năm, tôi chỉ mời cậu một bữa cơm, tắm một lần, mà đã cảm kích như vậy?”

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong cất điện thoại và vở, đi ngủ, Triển Hành trằn trọc trở mình, dường như bị câu nói đó kích động, chốc lát sau, hạ quyết tâm, dứt khoát mở điện thoại.

Bốn mươi bảy cuộc gọi nhỡ.

Cậu cân nhắc hồi lâu, định nhắn một tin ngắn cho nhà thì điện thoại lại reo, màn hình chớp tắt chớp tắt.

Triển Hành cắn răng tiếp điện thoại.

Đầu bên kia, giọng của lão ba Triển Hành gần như muốn hét nổ điện thoại, Lâm Cảnh Phong trên chiếc giường khác cũng có thể nghe rõ mồn một tiếng gầm thét điên cuồng đó.

“Triển . Tiểu . Tiện! Tại sao khóa điện thoại? Còn tắt liên tục ba ngày? Mầy giải thích rõ ràng cho tao, ở trường học xảy ra chuyện gì, đều tìm đến tận chỗ ông già tao – ông nội mầy kìa, nếu mầy còn không trở về, khuya nay cứ việc ăn ngủ đầu đường xó chợ đi! Sau mười hai giờ tao khóa cửa! Ừm hưm [tiếng tằng hắng]? Mầy đừng tưởng rằng tiểu Mao sẽ thả cho mầy vào, tao mua chó mới rồi! Ừm hưm? Chó nghiệp vụ Đức…”

Triển Hành: “Ông già mắc dịch! Tôi nói cho ông biết, ông không cách nào bắt tôi về được đâu, tôi đã ở…”

Đầu điện thoại bên kia lại hét: “Rốt cuộc mầy đang ở đâu? Mầy muốn tao xài ứng dụng định vị điện thoại lần theo dấu vết hả? Lục Diêu cảm phiền con đừng đàn khúc giao hưởng Định mệnh vào lúc này…”

Triển Hành nhanh chóng cúp điện thoại.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Hắc hắc hắc”

Điện thoại lại reo, Triển Hành trầm mặc nhìn màn hình một hồi, mới nhấn nút trò chuyện: “Này, há há há! Cậu hai, ừm, đoán xem con ở đâu?”

Đầu điện thoại bên kia cũng bắt đầu kêu to, một câu “Ta ***” vô cùng rõ ràng, chỉ có điều lực xuyên thấu không mạnh bằng Triển Dương lúc trước, Triển Hành kể khổ nói: “Con chỉ ra ngoài giải sầu thôi mà…Được rồi được rồi, nhất định trở về”

Lâm Cảnh Phong được nghe một đoạn băng Bắc Kinh của đối phương, sau cùng loáng thoáng nghe thấy: “Gọi điện thoại cho ba nhóc, có gì thì cứ liên với cậu bất cứ lúc nào, đ*t Trắc a mã nhà mi, giữ máy mở a! Tiểu Tiện!”

Triển Hành cúp máy, nhếch miệng cười, nhấn vài nút, trò chuyện lần nữa.

“Này, Lục Thiếu Dung” Triển Hành nhỏ giọng nói: “Con đang ở Trung Quốc”

Đầu điện thoại bên kia không có tiếng rống, giọng nói rất bình thường.

Lâm Cảnh Phong: “???”

Lâm Cảnh Phong có chút mê mang, sao lại mọc thêm một ông ba nữa rồi?

Triển Hành: “Đúng, con ở Trung Quốc, Tây An, qua đây tham quan tượng chiến binh và viện bảo tàng, con…Ừm, không vấn đề gì, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình! Không cần tiền, con muốn tiền sẽ tìm cậu hai…Được! Được!”

Đầu điện thoại bên kia nói rất lâu, Triển Hành chỉ im lặng nghe, sau cùng nói: “Được được, biết rồi”

Trong điện thoại loáng thoáng truyền tới tiếng gầm gừ, Triển Hành nghiến răng nghiến lợi: “Ba kêu ông già đừng la lối nữa được không, trời ạ! Cậu hai bảo con gọi điện thoại cho ba, vừa rồi ổng làm ồn tới bạn con luôn…Ngủ . đi!”

“Được rồi, cứ vậy nhé” Triển Hành nói: “Biết rồi, con sẽ cẩn thận”

Lâm Cảnh Phong không nhịn được nghi hoặc tràn đầy mà quan sát Triển Hành, hồi lâu sau mở miệng nói: “Cậu có mấy ông ba?”

Triển Hành thành thật nói: “Hai”

Khóe miệng Lâm Cảnh Phong co giật, shock rồi, sau đó hiểu thông gật gật đầu.

Triển Hành vội khoát tay nói: “Không không, không phải như anh nghĩ đâu, không phải kiểu quan hệ cha ghẻ cha ruột, bọn họ…Ưm, bọn họ là đôi vợ chồng đồng tính, không, chồng chồng”

Vào khắc đó, vẻ mặt của Lâm Cảnh Phong hết sức đặc sắc.

Triển Hành: “Chuyện này, về sau sẽ từ từ nói cho anh biết”

Lâm Cảnh Phong dùng ánh mắt sợ hãi quan sát Triển Hành: “Không phải cậu cũng…”

Triển Hành nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên không phải! Đồng tính luyến ái đâu có di truyền!”

Lâm Cảnh Phong bán tín bán nghi gật gật đầu.

Cùng lúc đó, bên kia bờ đại dương, nước Mỹ, New York, mười giờ sáng.

Triển Dương mặt mày hậm hực, ngồi trước bàn ăn, quả thật muốn vừa phun lửa vừa đuổi qua Thái Bình dương, vọt tới Thiểm Tây san bằng toàn bộ công trình kiến trúc, tóm thằng con trốn nhà về.

Lục Thiếu Dung chột dạ cười nói: “Để nó ra ngoài chơi chút, nói không chừng sẽ hiểu chuyện, năm em mười bảy tuổi…đã đi làm công rồi”

Triển Dương: “Còn không phải bị em chiều hư sao!”

Lục Thiếu Dung: “Thật ra nó rất thông minh, nếu mười sáu tuổi đã có thể thi lên đại học, em tin nó về nước cũng sẽ hòa đồng nhanh thôi…Anh cả và anh hai đều ở trong nước, có gì bảo họ trông nom nó là…”

Chuông cửa reo, người giúp việc ra mở, để một thiếu niên da trắng choai choai mười tám mười chín tuổi bước vào.

Triển Dương quan sát người nọ: “Tìm ai?”

Thiếu niên lễ phép hỏi: “Xin hỏi là nhà Vikko phải không? A ha! Cháu đã từng nghe nhắc đến ngài, ngài là Mr. Triển”

Lục Thiếu Dung nói: “Nó về Trung Quốc thăm người cậu rồi, sir, ngài là bạn học của nó sao?”

Thiếu niên đáp: “Cháu là bạn trai cậu ấy, định theo cậu ấy đi du lịch Trung Quốc”

Lục Thiếu Dung: “…”

Sắc mặt Triển Dương lập tức tái mét.

Lục Thiếu Dung suýt nữa đứng không vững: “Cậu cậu cậu…Sao tôi chưa từng nghe tiểu Tiện nói qua? Hai đứa từ khi nào…cậu là bạn, bạn trai nó?!”

Thiếu niên mỉm cười nói: “Hiện giờ vẫn chưa phải, bất quá chẳng bao lâu nữa sẽ đúng vậy, xin cho cháu một cơ hội, ở tập đoàn Mick Lofe cha cháu là…”

Triển Dương rốt cuộc nhịn hết nổi.

“Tao trước giờ không con không cái, cũng chẳng quen biết Vikko nào hết!”

Triển Dương gầm thét sập cửa, gần như muốn xuất huyết não.

Dậy thì gặp phải mãn kinh, đúng là đại bi kịch.

————————————–

Chú giải:

_ Thịt dê ngâm bánh bao:

P200809241345041027354802

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.