Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 53: Chương 53




Khai trương nhà mới, vắng như chùa bà Đanh (๑◕︵◕๑)

CHƯƠNG 51

“Cổ quốc Ba Thục chẳng phải đã diệt vong vào hơn hai ngàn năm trước rồi sao?” Lâm Cảnh Phong vỗ tay ra hiệu cho Triển Hành.

Triển Hành lập tức đọc thuộc lòng như người máy: “Văn minh Ba Thục là một trong những nền văn minh cổ thần bí sáng lạn nhất ở vùng Xuyên, Du Trung Quốc. Nguyên nhân hình thành không đáng tin, dựa theo báo cáo nghiên cứu phỏng đoán mới nhất, là do người ngoài hành tinh và người địa cầu kết hợp…”

Lâm Cảnh Phong: “Chắc không cần phải nói nữa”

Triển Hành: “Hẳn nền văn minh này lấy dụng cụ thanh đồng và nghề tạc đá làm văn hóa tiêu biểu, dẫn đầu thời ấy về thuật luyện kim gần trăm năm, thịnh vượng nhất vào thời kỳ Ân Thương, qua đời Chu được tám trăm năm thì trì trệ không phát triển nữa, đến thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc bắt đầu cùng các vùng Trung Nguyên bổ khuyết cho nhau, totem tượng trưng là mặt nạ đầu tù trưởng…”

Trương Huy: “Đúng vậy! Cậu cũng biết nữa à?”

Triển Hành: “Bức điêu khắc khai quật được trong cổ mộ Tam Tinh Đôi đã tái hiện rõ nét nhất về toàn cảnh nền văn minh đương thời, từ sau giai đoạn Xuân Thu cho đến khi nước Tần thống nhất thiên hạ, các nước Triệu, Tần khi ấy đều từng dụng binh với Ba Thục, trong đó có hai lần nổi danh nhất, lần thứ nhất do Lý Mục dẫn quân, lần thứ hai do Vương Tiễn. Cuối cùng Doanh Chính thống nhất Lục quốc, lệnh thiên hạ thư đồng văn, hành đồng quỹ, năm Tần Thủy Hoàng thứ 11, Mông Điềm dẫn binh tới khu Ba Thục, đây là lần hành động quân sự mang tính hủy diệt đối với Ba Thục, triệt để kết thúc nền văn minh cổ quốc trải dài gần ngàn năm lịch sử”

Mọi người im lặng lắng nghe, Trương Huy nói: “Sau đó thế nào?”

Triển Hành: “Sau đó? Hết rồi, trên sách không có viết lại”

Trương Huy nói: “Còn đấy, chẳng qua nó không được ghi chép lại trên sách vở của các cậu thôi”

“Ba Thục là một đất nước vô ‘Thần’, thậm chí không có bao nhiêu totem” Trương Huy nói: “Cả tộc chia làm tộc trưởng và Tư tế, cũng chính là hai thế lực ‘Vương’ và ‘Vu’. Vương luôn luôn là phụ nữ, gọi là ‘Bặc mẫu’, còn vị trí của Vu thì dành cho đàn ông, gọi là ‘Tư tế’.”

Triển Hành nói: “Cái này em biết, bởi vì nền văn minh bắt đầu từ thời đại Ân Thương, nên không có thói quen bái tế thần linh thiên địa, bất kể là người Trung Nguyên hay người Ba Thục, năng lực tế tự và bói toán đều có cùng một điểm xuất phát_____quỷ. Họ không bái thiên địa, mà bái linh hồn tổ tiên và người chết, tin rằng tổ tiên sẽ che chở cho tất cả mọi người. Cho nên tế quỷ trở thành hoạt động vu chúc và tế tự chủ yếu tiến hành hàng ngày, tỷ như muốn gieo giống, họ sẽ lắc lắc mai rùa, hỏi quỷ hồn của tổ tiên xem hôm nay phải làm gì mới thích hợp”

Trương Huy gật gật đầu, tự nhấp ngụm rượu: “Sau khi Ba Thục diệt vong, tộc nhân bắt đầu đào vong, một bộ phận trong đó tản vào vùng Vân Quý, trở thành kẻ ngoại lai, còn một bộ phận khác thì tiến sâu vào Thập Đại Vạn Sơn. Phương pháp tế tự cũ dần dần bị dân tộc thiểu số Tây Nam đồng hóa, họ bắt đầu bái tế totem tự nhiên. Trong đó có một chi hậu duệ kêu là ‘Bặc’, các cậu nghe qua chưa?”

Lâm Cảnh Phong lập tức nói: “Nghe rồi, ở huyện Củng tỉnh Tứ Xuyên”

Trương Huy: “Đó chính là nơi dừng chân đầu tiên của bọn họ. Người Bặc định cư ở Xuyên Nam, Xuyên Tây, lần nữa phát triển thịnh vượng, năng lực của họ vô cùng mạnh…”

Lâm Cảnh Phong mỉm cười nói: “Mạnh cỡ nào?”

Trương Huy nói: “Phương pháp nuôi cổ và thả cổ đều do người Bặc mang đến, rồi truyền lại cho ba mươi sáu tộc gồm Miêu, Di, Đồng…cậu không biết à? Lúc cháu Hậu Nghệ đi đến sông Diêm, đã quen biết với Diêm nữ, chân thân của bà ta là một bầy phi trùng, bà ta bắt ông ấy phải định cư ở bên bờ sông Diêm, thiết lập nên quốc gia của riêng mình, hứa rằng sẽ che chở bọn họ”

Triển Hành hít vào một hơi: “Hình như có nghe về truyền thuyết này”

Trương Huy nói: “Bà ta chính là cổ thần đời thứ nhất, lẫm quân đương thời – cháu của Hậu Nghệ – trở thành Tư tế, Diêm nữ trở thành Bặc mẫu, bảo vệ cho cả cổ quốc Ba Thục, đồng thời lưu truyền năng lực Vu cổ và thỉnh quỷ thần cho đời sau. Nguồn gốc của chữ ‘Bặc’ các cậu không phát hiện ra sao? Phía trên chữ ‘Nhân’ (人) chính là ký hiệu tượng hình của hai con phi trùng đấy” [*chữ ‘Bặc’ được viết là 僰]

Mọi người rối rít gật đầu, Trương Huy lại nói: “Giai đoạn cuối Tần có rất nhiều người không dám dùng cụm từ di dân Ba Thục để tự xưng nữa, họ gọi mình là tộc Bặc, họ hận người Hán rất sâu nặng, trải qua ngàn năm, mãi đến thời Đại Minh, Chu Lệ mới phát động lần tiễu trừ quy mô lớn đối với tộc Bặc”

“Toàn bộ người Bặc đương thời đều rút đi, chạy vào khu Vân Quý, dung hợp cùng ba mươi sáu tộc khác, gần như bị diệt toàn tộc”

Lâm Cảnh Phong: “Cho nên?”

Họ dần dần đoán được trọng tâm của vấn đề, Trương Huy nhất định là thoát không khỏi quan hệ với người Bặc.

Trương Huy nói: “Chuyện cuối cùng phát sinh là vào hơn bốn trăm năm trước, Bặc mẫu đời nọ chết, nhưng bà không lưu lại cổ Thần quang”

Triển Hành: “Cổ Thần quang là gì?”

Trương Huy: “Cổ Thần quang và cổ Tinh tú là hai loại thần trùng đảm nhận việc chọn lựa đời Tư tế và Bặc mẫu tiếp theo, trên thi thể bọn họ đều có một con cổ vương bay ra, cổ vương sẽ đáp lên mình một người nào đó trong tộc, đại biểu rằng người đó sẽ là thủ lĩnh mới. Đa phần là con nối dõi của Tư tế và Bặc mẫu, chỉ khi nào họ không có con nối dõi nó mới chọn bé trai hoặc bé gái từ mười tuổi trở xuống, hoàn thành nghi thức kế tục”

Lâm Cảnh Phong chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, y hỏi: “Bị cổ vương nhập thân là có thể làm Tư tế ư? Vậy người nọ là do cổ vương thao túng hay vẫn là bản thân ông ta?”

Trương Huy ngạc nhiên nói: “Đương nhiên vẫn là bản thân ông ta, cổ vương gần như không có ý thức, cậu không hiểu à?”

Hoắc Hổ xen vào: “Vụ này giống giống việc luân hồi bên Mật tông, đều phong tỏa một phần ký ức lại cất giữ, để giao cho đời tiếp theo, các Lạt Ma chuyển thế cũng dùng phương pháp tương tự, bất quá họ là linh hồn thác sinh, rồi dùng phương pháp Bổng hát và ‘Quán chú thiên tâm’ để hồi tưởng lại chú pháp bổn phái”

Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, chẳng đưa ra bình luận gì.

Trương Huy nói: “Rất khó tin, đúng không, truyền thuyết chính là như vậy. Nguyên nhân chết của đời Bặc mẫu cuối cùng rất rối rắm, đương thời cả tộc di dời đến nơi này, vị trí mà chúng ta đang đứng kêu là rừng Thiên Sơn”

Đường Du: “Anh chính là một trong những hậu duệ của họ hả?”

Lâm Cảnh Phong ra hiệu: “Nghe anh ấy nói xong đã”

Trương Huy lấy ngón tay thấm chút rượu, vẽ ra một cái bản đồ sơ lược trên bàn: “Nơi này là rìa ngoài cùng của Thập Vạn Đại Sơn, cũng chính là đầu rồng của dãy núi, sau khi dời tới ngụ lại, người Bặc phát hiện nơi này không hoan nghênh bọn họ”

“Ba trăm năm trước, trong thôn làng bên hông núi, hằng ngày cứ tới nửa đêm đều có người chết, trấn cổ bao quanh hông núi gồm Cẩm Bình, Khải Lý, Lôi Sơn, Dung Giang, Ba Sa, có chừng mười mấy tộc trú ngụ, họ đều có trại của riêng mình, bất kể tộc nào, cứ tới nửa đêm đều sẽ chết một người”

“Đầu của người này bị tách ra, toàn bộ phần não bị móc sạch, không ai biết tung tích con ác quỷ, nó tới vô ảnh, đi vô tung…”

Sắc mặt Hoắc Hổ thoắt cái xanh mét, không ngừng phát run.

“Anh biết hả?” Lâm Cảnh Phong cau mày hỏi: “Hổ ca? Anh biết nó là gì hả?”

Phải mất một lúc lâu Hoắc Hổ mới bình thường trở lại: “Anh chỉ bị nghẹn cơm thôi…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Trương Huy nói tiếp: “Đại tư tế dắt không tới năm trăm tộc nhân còn lại xin quẻ trước quỷ linh tổ tiên, đáp án nhận được là chỗ đầu rồng của Thập Vạn Đại Sơn có một con sơn tà, cũng chính là con quỷ ẩn náu trong núi. Tình hình khi đó đã không còn trốn đi đâu được nữa, xác của tổ tiên cũng chẳng còn nơi nào để chôn cất, ngoại trừ trốn vào trong núi, thì họ không còn nơi nào để đi. Quỷ hồn của vị tổ tiên cuối cùng nói cho đại Tư tế biết một phương pháp trấn áp sơn tà, đó là bày trận Vu cổ trong núi, có thể khiến dân tộc trong ba nghìn dặm xung quanh an cư lạc nghiệp”

Lâm Cảnh Phong nói: “Sau khi người Bặc tới, nếu họ biết cả Vu thuật lẫn phóng cổ, thì hẳn rất được dân tộc bản xứ hoan nghênh mới đúng chứ”

Trương Huy không đồng ý: “Vài người thôi, ngoại trừ giúp họ, thì số người sợ họ càng nhiều hơn. Thực chất ban đầu cổ thuật không hề hại người, suy cho cùng, trên thế giới làm gì có nhiều kẻ khó ưa như vậy. Cũng chính vì nguyên nhân này, mà hoàng đế người Hán mới kiêng kỵ tộc Bặc”

Triển Hành lại thúc giục: “Sau đó thế nào?”

Trương Huy: “Sau đó, Bặc mẫu cam nguyện lấy chính thân mình luyện thành cổ, cùng thi thể tổ tiên hợp thành quan trận, vào núi trấn tà linh. Nhân cổ là thứ tổn hại thiên hòa nhất, phải bị vạn trùng gặm cắn từ ngoài vào trong mới có thể hợp nhất thân xác với cổ, Bặc mẫu chịu đủ thống khổ, ngậm một viên định thi châu trong miệng vùng vẫy bảy bảy bốn mươi chín ngày mới chết đi, sau khi bà chết, đại Tư tế mới phát hiện, trên thi thể bà không giải phóng cổ Thần quang, hay nói cách khác, chức Bặc mẫu đến đời bà thì kết thúc”

Triển Hành nhớ tới viên định thi châu Trương Huy giá nào cũng không chịu giao ra, mơ hồ đoán được chút nội tình.

Trương Huy trầm mặc thật lâu thật lâu, rồi nói: “Không uống cũng không sao, mọi người ăn cơm trước đi”

Lâm Cảnh Phong cũng đoán được đại khái, bèn bưng chén nói: “Uống”

Trương Huy gật gật đầu, mọi người cụng chén, Triển Hành vẫn còn nghĩ tới chuyện trước kia, mấy lần muốn hỏi, nhưng không tiện mở miệng, lát sau Trương Huy chia thức ăn cho mọi người, xong mới buông đũa xuống, nói tiếp:

“Ba trăm năm trước, đại Tư tế đỡ linh vào nơi sâu nhất trong núi, gồm thân thể của nhân cổ Bặc mẫu, cộng thêm bảy mươi hai chiếc quan tài của tổ tiên, bắt đầu bày quan trận trấn áp tà linh, cuối cùng ông ta và tộc nhân ông dẫn vào đều không trở ra nữa. Cổ tinh tú bay khỏi sơn cốc, tuyển chọn người kế thừa chức Đại tư tế đời tiếp theo”

“Tộc nhân chờ đợi ba tháng ròng, lúc tiến vào tra xét lần nữa, phát hiện trận Vu quan đã bày xong, xác của đại Tư tế chẳng biết ở đâu, còn thân thể của nhân cổ Bặc mẫu thì nằm trong thung lũng giữa, hẳn là Đại tư tế đã ngã xuống khe núi tan xương nát thịt rồi. Vì thế mới liệt nơi đó là khu vực cấm địa, nếu không phải Tư tế thì bất cứ ai cũng không được tùy tiện xâm nhập”

Triển Hành nhịn không được nói: “Vậy…Bặc mẫu còn sống không? Không phải, ý em là, bà ta có còn giống như anh vừa nói, ở lại trong đó với hình thái nhân cổ?”

Trương Huy gật gật đầu: “Có định thi châu trong miệng, thi thể sẽ không phân hủy”

Lâm Cảnh Phong nhìn Trương Huy, không lên tiếng.

Triển Hành lại hỏi: “Vì sao định thi châu lại mất?” Cậu nhớ hồi còn ở Liễu Châu Trương Huy từng bảo rằng, bởi vì anh đánh mất một vật rất quan trọng trong phái nên mới cãi nhau với anh trai.

Lâm Cảnh Phong nói: “Nếu anh không nói rõ chuyện này, tôi thực sự không giúp anh được”

Trương Huy để đũa xuống, có vẻ đã hạ quyết tâm, anh thành thật nói: “Nói rõ cũng chẳng sao cả. Tôi với anh tôi trước giờ đều ở Quý Dương học hành, sau khi tốt nghiệp, tôi quen một người bạn gái, dẫn về nhà”

“Trong núi không có gì giải trí, lúc đó vẫn còn ở chung với anh tôi, hiện anh ấy ở làng bên, vượt qua ngọn núi này còn phải đi một ngày đường nữa mới tới, anh em tôi không biết phải làm gì để mua vui cho cô ấy, thầm nghĩ chúng tôi là người vùng núi, nếu lấy được một nàng dâu có học thức cũng…là do cô ấy coi trọng chúng tôi, đúng chứ”

Trên mặt Trương Huy đã ửng men say, Lâm Cảnh Phong nói: “Quả thật là vậy, nhưng anh cũng không nên nuông chiều quá” Đoạn cùng Trương Huy cụng chén, Trương Huy nhìn Triển Hành và Lâm Cảnh Phong, dường như hơi xúc động, thật lâu sau lại nói: “Đúng là quá nuông chiều, cô ấy muốn chơi trò gì, chúng tôi đều chiều theo, cô ấy nán lại nhà chúng tôi mấy tháng, trò gì chơi được đều đã chơi hết rồi, cô ấy đòi vào núi…Chính là nơi tổ tiên bày quan trận”

Đường Du vỗ bàn, quát: “Chú Đỏ nói không sai mà! Phụ nữ là họa thủy a!”

Triển Hành cảm thông vỗ vỗ vai Trương Huy: “Cũng không thể nói vậy, mấu chốt là không gặp được người thích hợp thôi”

Trương Huy gật đầu: “Cảm ơn, Triển huynh đệ nhân cách không tệ, cậu có em gái không? Nếu có thì giới thiệu cho anh đi?”

Triển Hành rùng mình một cái, nghĩ tới cảnh Lục Diêu vào núi, đừng nói tới trận quan tài Bặc mẫu gì gì đó, dám chừng ngay cả ác quỷ trong núi nó cũng bắt ra r*pe một trận mới vừa lòng, cậu lập tức xua tay: “Không được đâu, em gái em…Ờ, ‘cũng’ không phải thứ tốt, sẽ gieo vạ cho anh”

Trương Huy uống đến đỏ hồng hai mắt, tự giễu cười cười: “Lúc đó, tôi dẫn cô ấy đi, thầm nghĩ chỉ xem thôi, không động vào gì hết thì sẽ không sao, nên chúng tôi tiến vào cấm địa”

Triển Hành tiếp lời: “Kết quả gây phiền phức”

Trương Huy: “Đúng vậy, sao cậu biết?”

Triển Hành: “Trên phim và trong tiểu thuyết đều như vậy”

Trương Huy: “…”

Lam Cảnh Phong: “Đừng có mà hả hê trên nỗi khổ người ta, muốn ăn đòn hả”

Triển Hành: “Em nhất định sẽ giúp Trương Huy, chỉ cần em giúp được”

Trương Huy: “Lúc tiễn cô ấy, anh tôi đuổi tới, bảo rằng định thi châu mất rồi, ác quỷ đã chạy ra, hoài nghi cô ấy đụng vào thứ gì đó trong hang đá, tôi muốn bảo vệ cô ấy, nhưng bảo vệ không được, anh tôi bèn sai người soát người cô ấy, kết quả không có, đành phải thả cô ấy đi”

Trương Huy chỉ kể bâng quơ vài câu, nhưng Triển Hành loáng thoáng có thể cảm giác được lúc đó xung đột dữ dội đến mức nào, cùng với nỗi sỉ nhục mà bạn gái Trương Huy phải chịu.

“Sau đó?”

Trương Huy: “Sau vẫn không thể tìm thấy viên châu nọ, cô dâu cũng tuột khỏi tay, tôi tiễn cô ấy đến Khải Lý, cô ấy bỏ đi, một năm sau bảo phải sang Úc, rồi không còn liên lạc gì nữa”

Nhưng Lâm Cảnh Phong lại quan tâm tới một chuyện khác: “Ác quỷ có thoát ra không?”

Trương Huy: “Tôi không biết, nhưng trong mấy năm nay, tôi nghe bảo đã xảy ra khá nhiều án mạng. Phỏng chừng đã thoát ra rồi. Anh tôi rời nhà ra ngoài đào mộ, nhưng không tìm được viên châu để thay thế. Tôi ở lại đây, trong lòng càng suy nghĩ càng phiền muộn, kể từ khi cãi nhau một trận với ảnh hơn hai năm trước, chúng tôi không còn nói chuyện với nhau nữa, nên thôi ra ngoài tìm cho xong, may mà giờ tìm thấy rồi, vài ngày nữa tôi sẽ lên núi”

Lâm Cảnh Phong trầm ngâm không nói gì, Triển Hành ngạc nhiên hỏi: “Vậy anh còn kêu tụi em tới giúp cái gì? Nếu tìm thấy rồi thì thả trở về là xong thôi mà?”

“Chưa chắc” Lâm Cảnh Phong cắt ngang: “Nếu viên châu đầu tiên không liên can tới người phụ nữ kia, vậy ai đã lấy nó?”

Trương Huy gật đầu: “Tôi sợ chính là việc này, lỡ còn có rắc rối khác thì không xong, vẫn nên mời người tới giúp, tôi thực sự không muốn cãi nhau với anh tôi. Về phần thù lao…Các anh em, tôi ở đây không có bao nhiêu tiền, chỉ có ít gia sản…” Đoạn liền xoay người đi lục rương.

“Ấy ấy” Triển Hành vội nói: “Đừng như vậy mà, anh mời tụi em tới chơi, sao có thể thu tiền anh được?”

Lâm Cảnh Phong: “Trước hết anh hãy trả lời tôi một vấn đề, Trương Huy, nếu đã là cấm địa, không phải Tư tế thì không thể vào, vậy sao anh vào được?”

Trương Huy lôi một cái rương dưới gầm giường ra, động tác hơi ngập ngừng.

“Tôi chính là Tư tế” Trương Huy nói: “Anh tôi là đại Tư tế, tôi là thiếu Tư tế, đại Tư tế chịu tránh nhiệm về chuyện con cháu của tộc nhân, thiếu Tư tế đảm nhiệm việc cầu nguyện linh hồn tổ tiên”

Triển Hành và Đường Du đều trợn tròn mắt, Triển Hành lập tức cảm thấy hình tượng Trương Huy trở nên cao lớn ưu nhã danh quý hơn không ít, từ một cây kiềm gắp than thăng cấp lên thành quyền trượng kim cương Vương thất tỏa sáng lấp lánh, từ một con chó cỏ Trung Hoa thăng cấp lên thành chó săn nước Đức, bèn kích động nói: “Thiếu Tư tế, không cần thù lao đâu, chúng ta bắt tay cái coi! Anh đúng là hoàng tử mà~! Cả đời em còn chưa có diễm phúc bắt tay với cấp Bá tước trở lên nữa đấy!”

Trương Huy xấu hổ muốn chết, khoát tay nói: “Hoàng tử gì chứ, bất quá chỉ là con chim đất ở cái xó tồi tàn thôi”

Trương Huy lấy ra một cây đao, một chiếc mặt nạ Thục quốc cổ, một chuỗi trân châu lụn vụn, cùng vài thanh vàng thỏi đặt lên bàn.

“Đây là ít đồ mẹ tôi để lại” Trương Huy nói: “Nếu mọi người đồng ý, có thể giúp tôi tra rõ sự việc thì tốt quá, còn nếu không chịu, vậy chúng ta lên núi, trả định thi châu về thi thể Bặc mẫu, rồi ở ngoài chờ mười ngày nửa tháng gì đó, sau một kỳ trăng tròn khuyết nếu không xảy ra chuyện gì dị thường, thì chuyện này coi như xong, mọi người nói xem có được không?”

“Các anh em, tôi cũng không dư dả gì, mọi người muốn gì thì cứ tùy ý chọn trong rương, cứ lấy hết đi, cũng chẳng đáng mấy đồng, chút tấm lòng của anh em thôi”

Cái rương đó ít nhất cũng hơn cả triệu, trị giá ngang với mấy lần xuống đấu của Lâm Cảnh Phong.

Đường Du tùy tiện liếc một cái, nói: “Không thích, không cần, em sẽ đi, dù sao cũng đã làm khách nhà anh lâu như vậy”

Dù Triển Hành rất thích đồ cổ, nhưng không nhẫn tâm lấy đồ của Trương Huy, đây chắc là tài sản mẹ anh ấy để lại cho anh ấy kết hôn rồi, cậu bèn xua tay ý bảo không cần.

Hoắc Hổ lấy một viên trân châu ra cắn thử, thấy không sứt mẻ, lại càng không thèm tới.

Lâm Cảnh Phong: “Không ai cần à, vậy cho tôi hết đi”

Triển Hành còn muốn nói gì đó, nhưng Trương Huy lại rất hào phóng: “Được rồi, chừng nào đi phái người vận chuyển dọc đường”

Ăn xong một bữa no nê, Trương Huy đứng dậy nói: “Đi cả ngày trời, mọi người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút, vài ngày nữa khỏe khoắn rồi chúng ta sẽ tới chỗ anh trai tôi, nếu Lâm huynh đệ quen với anh tôi thì dễ rồi, không cần động võ”

Lâm Cảnh Phong thầm nghĩ hai anh em nhà này phỏng chừng đã bất hòa như nước với lửa, bằng không Trương Huy đâu đến nỗi phải dời đi xa như vậy, bèn gật đầu: “Được, tôi sẽ phụ trách giải quyết anh trai anh”

Triển Hành: “Anh Trương Soái cũng không tệ mà, em sẽ nói chuyện với ảnh”

Lâm Cảnh Phong: “Đừng có ngây ngô như vậy, đây là chuyện nhà người ta”

Trương Huy tiễn mọi người ra ngoài, mỗi người ở trong một căn nhà sàn, trong nhà đã sớm chuẩn bị chăn gối và nước nóng đầy đủ, ban đêm gió núi xuyên qua cánh rừng thổi tới hây hẩy, trong nhà còn có chậu lửa để chống cái rét tháng ba, rất ấm áp.

Đường Du ngồi bên ngoài nhà, đặt laptop trên đầu gối, bên cạnh là máy phát điện chạy xăng xách tay do Trương Huy đặc biệt mua từ trong trấn mang về, sau khi được Đường Du cải tiến nó vừa tiết kiệm năng lượng vừa bảo vệ môi trường, bước đầu dùng xăng đốt để phát điện phân giải giếng nước, tạo thành Hidro và Oxy, rót khí Hidro vào, sau khi nén chất dẫn cháy sẽ làm máy phát điện 6 xi – lanh vận hành dữ dội, cuộn cảm từ chuyển động thần tốc, đạt đến hiệu quả khổng lồ cung cấp điện chiếu sáng cho toàn thôn.

Đường Du đang sạc điện cho laptop.

Hoắc Hổ nằm giang tay giang chân trên nóc nhà tắm ánh sao.

Trương Huy đứng bần thần giữa khoảng đất trống.

Trong đêm đen an tĩnh, từ trong phòng Lâm Cảnh Phong và Triển Hành truyền ra tiếng cãi vả kịch liệt, mọi người sợ hết hồn, Hoắc Hổ nhảy xuống, muốn đi lên lầu, nhưng bị Trương Huy kéo lại, ra hiệu hắn đừng đi.

Nghe thấy giọng điệu đè nén của Lâm Cảnh Phong nói loáng thoáng rằng “Em không hiểu”, giọng Triển Hành nhỏ dần xuống, qua thêm một hồi nữa, Lâm Cảnh Phong ra ngoài, trở tay sập cửa, đứng bên lan can hút thuốc, Đường Du và Hoắc Hổ ai nấy tự thu dọn đồ đạc trở về phòng mình.

Trương Huy nói: “Huynh đệ, không nên như vậy, đừng cãi nhau”

Lâm Cảnh Phong xua xua tay, thở dài.

———————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.