Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 66: Chương 66




Mình sửa từ “Lộn bao” trong chương trước thành “Đảo bao” nhé, mình tìm Baidu thì bảo nó có nghĩa là mạo danh, nhưng trong truyện ko áp dụng nghĩa này, chương 64 sẽ giải thích.

—————–

CHƯƠNG 64

“Không có…” Triển Hành yếu ớt đáp.

Âm thanh mở cửa vang lên, Hoắc Hổ nói: “Chìa khóa vạn năng này có thể mở được cửa siêu thị không?”

Đường Du: “Anh chỉ biết ăn thôi, đừng ra ngoài nói bậy!”

“Tiểu Tiện?” Đường Du mở cửa ra, trong căn nhà nhỏ hẹp tối đen một mảnh, mùa xuân không khí ẩm ướt, tầng hầm bức bối khó tả, đồ đạc quăng lung tung, đồng hồ báo thức kêu tích tắc, áo trong của Triển Hành mắc bên giường, bốc mùi mồ hôi hôi hám.

“Sao tùm lum vầy mà không chịu dọn dẹp bớt hả?” Đường Du nhìn ngó khắp nơi, tìm công tắc trên tường, ánh mắt Hoắc Hổ hơi phát sáng, thuận tay bật đèn lên.

Triển Hành nằm im re trên giường.

Đường Du: “Hổ ca tới thăm cậu nè…Tiểu Tiện? Cậu sao vậy! Tiểu tiện cậu đừng xảy ra chuyện gì nha!”

Đường Du rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, thật đúng là ngàn năm mới gặp một lần!

Chỉ thấy Đường Du y như hổ đói vồ mồi xông lên giường bóp cổ Triển Hành lắc điên cuồng một trận, lo lắng gào thét: “Tiểu Tiện! Cậu gắng gượng! Đừng chết nha_____”

Triển Hành nóng máu vung gối hung hăng đập Đường Du một cái, hét: “Tôi đang ngủ! Lắc con em cậu ấy!”

Nửa tiếng sau, trong KFC.

Triển Hành y như con ma đói, nhận lấy hamburger Hoắc Hổ đưa qua ăn ngồm ngoàm, đồng thời mặt mày mờ mịt nặn sốt cà chua vào giữa hai lớp hamburger.

Đường Du xem bức thư kia xong, đồng tình nói: “Anh ấy bảo…”

“Đừng nói cho tôi biết” Triển Hành nhìn cà phê chằm chằm.

Hoắc Hổ sờ sờ đầu Triển Hành.

Nước mắt Triển Hành lại rơi, nhỏ vào ly cả phê, cậu thuận tay thêm chút đường khuấy khuấy, không bỏ sữa bột vào đã uống ngay.

“Trước khi đi có cho tin tức gì không?” Đường Du nói: “Tôi tới xin anh ấy giúp một chuyện!”

Triển Hành: “Người cũng đã đi mất rồi, còn giúp gì nữa?”

Đường Du: “Chuyện của anh tôi”

Triển Hành chợt nhớ ra: “Đúng rồi, Bân tẩu có nhắc tới anh cậu!”

Đường Du lập tức khẩn trương lên: “Nói gì? Cho tôi biết đi, xin cậu đấy! Chuyện này rất quan trọng”

Triển Hành thuật lại tin nhắn của Bân tẩu một lần, hỏi: “Biết anh cậu ở đâu không?”

Đường Du rối muốn chết, nằm gục trên bàn suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm: “Ngoại trừ dùng cách đảo bao ra thì chúng chẳng còn cách nào khác. Câu này nghĩa là gì, cậu cảm thấy sao?”

Đầu óc Triển Hành đã tỉnh táo hơn chút đỉnh, trước đó còn mãi nghĩ về chuyện Lâm Cảnh Phong, giờ có Đường Du ở đây, đề tài đổi sang đối tượng khác, bắt đầu suy đoán hàm nghĩa trong tin nhắn.

“Bọn chúng” Triển Hành nói: “Tôi nghĩ là chỉ sư môn của tiểu sư phụ, nghe nói sư phụ của ảnh là một lão già, còn có đại sư tỷ nữa, cậu từng gặp rồi đấy…Chính là người Bân tẩu giả dạng hồi mình ở Liễu Châu ấy”

Đường Du gật gật đầu, Triển Hành lại hỏi: “Đảo bao nghĩa là gì?”

Đường Du: “Đảo bao chính là một hiện tượng đặc thù ở vùng biên cảnh, giấu đồ trên người chuyển ra nước ngoài, tìm người nước ngoài bán lại. Nếu là ‘đảo Gấu chó’, vậy chứng tỏ khu vực hoạt động của chúng ở gần vùng biên cảnh Trung Nga. Phỏng chừng muốn đem mớ văn vật kia…”

Đường Du phát hiện xung quanh người đông, bèn thu nhỏ âm lượng: “Muốn chuyển văn vật xuất cảnh”

Thân thể cao to của Hoắc Hổ khẽ chấn động: “Anh cậu muốn bán đồ?”

Đường Du: “Không phải anh em, ảnh chưa bao giờ làm ăn với người nước ngoài. Nhưng ảnh…có khả năng gặp nguy hiểm rồi”

Thân thể cao to của Hoắc Hổ lại chấn động: “Tại sao?”

Đường Du: “Triển Hành nói không sai, hẳn là người trong sư môn của Lâm tam, nói thật cho hai người biết, lần này tôi lén trốn ra đó, chú Đỏ bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của tổ chức, phải giết anh trai tôi…Trang Minh Thanh là ai?”

Thân thể cao to của Hoắc Hổ lại chấn động lần ba, Triển Hành nóng máu tát vào gáy hắn một cái: “Anh bị giật kinh phong hả?”

Hoắc Hổ giật bắn cả lên, Đường Du nói: “Đừng hoảng! Bàn muốn lật rồi nè!”

Triển Hành: “Chúng bắt được anh cậu và một người tên Trang Minh Thanh, tôi từng nghe tiểu sư phụ bảo, Thanh Vân trai là do anh ta và em gái mở…”

Hoắc Hổ vội nói: “Anh tới Thanh Vân trai rồi! Lần trước em gái trong tiệm còn cho anh mười tỷ…”

Triển Hành: “Đó là tiền âm phủ…Mẹ kiếp nó, cái chuông đó là của anh hả? Bởi em cứ thắc mắc sao đồ cổ Tây Tạng niên đại cả ngàn năm mà bán có hai trăm…Không được! Chuyện này em không để yên cho cô ta đâu!”

Đường Du: “Nói thật, lần này tôi tới tìm Lâm Cảnh Phong giúp, nhưng trong thư chẳng có gì hết, chỉ bảo…”

Triển Hành: “Đừng nói tôi biết nội dung bức thư”

Đường Du nhìn Triển Hành một hồi: “Vậy xé nát nó rồi quăng há?”

Triển Hành nhận thư, nhét vào ngực, rưng rưng nước mắt, đáp: “Tôi chờ ngày nào đó ảnh về mới đọc…”

Triển Hành càng nghĩ càng khổ sở, mũi không ngừng chua xót.

Đường Du bôn ba mấy ngày liền từ Quảng Châu một đường tới Bắc Kinh, lúc nào cũng lo lắng cho anh trai, mệt muốn ngã khụy luôn rồi, thấy Triển Hành y hệt cô vợ nhỏ bị vứt bỏ, nước mắt ngắn nước mắt dài nãy giờ, lập tức tạc mao:

“Kẻ phải khóc là tôi nè được chưa? Anh tôi hiện còn sống hay chết tôi cũng chả biết! Nhiệm vụ của chú Đỏ là bắn chết anh tôi tại chỗ đó! Bắn chết tại chỗ! Tôi phải làm sao đây a a a a_____”

Triển Hành thình lình bị Đường Du nạt, rốt cuộc cũng bật khóc “Òa” lên.

Đường Du chọc Triển Hành khóc, cảm thấy như sét giáng xuống đầu, ý thức được mình gây đại họa rồi, thực sự không có cách nào thu thập, dứt khoát la “Òa” một tiếng, đối mặt với Triển Hành khóc om sòm trong cửa hàng KFC như chốn không người.

Hoắc Hổ trợn tròn mắt.

Đêm xuống, ánh trăng xuyên qua cửa sổ áp mái hắt vào nhà tầng hầm, Đường Du và Hoắc Hổ tạm thời ở nhà Triển Hành, Triển Hành và Đường Du ngủ trên giường đôi, Hoắc Hổ trải dưới đất ngủ, bụng kêu ùng ục, ăn chưa no.

Đường Du lẩm bẩm: “Sáng thật”

Triển Hành kề sát qua gối Đường Du, nhìn ra ngoài: “Mỗi ngày lúc ngủ tôi đều nằm bên này, tiểu sư phụ nằm ở ngoài, mấy lúc ngủ không được tôi đều ngắm trăng, thỉnh thoảng còn thấy sao nữa”

Đường Du: “Nhà cậu giàu như thế, vậy mà vì anh ấy chạy tới cái nơi nhỏ xíu này ở, không ngột ngạt sao? Này tay cậu sờ đi đâu đó?”

Triển Hành: “Không khổ, cũng có phải ở cả đời đâu, đang trong thời kỳ quá độ thôi. Có lẽ tiểu sư phụ thực sự cảm thấy…Aiz ngại quá, thói quen ý mà, lúc ngủ cứ muốn tìm cái gì đó nắm…May mà cậu có mặc quần”

Đường Du: “Ờ, trong thư anh ấy bảo…”

Triển Hành: “Ngừng, đừng nhắc tới bức thư đó. Tiếp theo làm gì đây?”

Đường Du: “Bên chú Đỏ điều động toàn bộ tới biên cảnh chặn người, cậu nghĩ anh tôi có thể chạy thoát không?”

Triển Hành: “Họ sẽ không làm vậy đâu…Tôi nghĩ họ sẽ nể tình cậu thả cho ảnh một con đường sống”

Đường Du: “Họ không biết ảnh là anh trai tôi”

Triển Hành: “Cậu không nói hả?”

Đường Du: “Cậu bảo tôi phải nói làm sao đây? Tội anh tôi phạm đủ để ngồi ghế điện cả chục lần ấy! Lúc trước căn bản không thể nói, lần này bọn họ vừa nhận được nhiệm vụ lập tức đi ngay, tôi ngay cả thời gian để nói cũng không có! Tổ hành động đặc biệt nắm hết mọi tình báo ở biên giới Đại Lục, cho nên sự kiện liên quan đến văn vật và thành viên quan trọng tham gia buôn lậu sẽ được giải quyết một cách triệt để”

Triển Hành: “Giải quyết triệt để?”

Đường Du: “Nghĩa là khi cảnh sát không có cách nào truy nã được, sẽ giết sạch tất cả những người tình nghi có liên quan tới vụ án”

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

“Đó là anh tôi mà” Đường Du lẩm bẩm.

Triển Hành: “Chúng ta cùng đi đi, tôi theo cậu. Cậu tính nhờ Cảnh Phong giúp chuyện gì?”

Đường Du: “Tôi vốn định…Nhờ anh ấy đánh bất tỉnh anh tôi, mang ra khỏi biên giới, nhưng giờ ngẫm lại, dù tìm được cũng chẳng có cách nào, nhiệm vụ của tổ chức phải được hoàn thành, chỉ sợ liên lụy tính mạng sư phụ cậu thôi…Quân lương trước giờ của tôi, cùng tiền dành dụm anh tôi cho đều mang theo bên mình, định trả cho các cậu, kêu Tam gia đi một chuyến”

Triển Hành: “Chúng ta cùng đi đi, vừa hay tiết kiệm được ít tiền, khỏi lo bị tiểu sư phụ tôi lừa, tôi luôn cảm thấy anh ấy chẳng biết làm gì cả”

Triển Hành lòi đuôi rồi.

“Cậu thì có thể làm cái rắm” Đường Du trở mình, xoay mặt vào tường, Hoắc Hổ nằm dưới đất đột nhiên lên tiếng: “Anh cũng không muốn ở lại nơi này, đi ha?”

Triển Hành: “Anh cũng có phiền não hả?”

Hoắc Hổ ừm một tiếng, Triển Hành nói: “Anh lại sao nữa?”

Hoắc Hổ ấp a ấp úng kể, đại khái như sau: Vốn tính ở nhà Tôn Lượng tới chừng nào chán chê mới thôi, nhưng hình như Tôn Lượng có chút lo lắng đối với người này, lai lịch bất minh lại thân thiết với Lục Diêu, sợ lỡ lòi thêm thằng cháu rể từ trên trời rớt xuống nữa thì mình lại bị Triển Dương rống bay thẳng tới nước Java, nên đành nghĩ cách cắt đứt quan hệ với hắn.

Hôm nay Lục Diêu về New York, gọi điện thoại cho Triển Hành, cậu không tiếp, nghĩ chắc đang đi làm, cũng lười tới tạm biệt, Tôn Lượng kêu xe, Hoắc Hổ theo tiễn Lục Diêu ra phi trường, tiễn tới cửa kiểm soát.

Hoắc Hổ tiễn Lục Diêu xong đi ra, phát hiện xe Tôn Lượng đã đi mất tiêu rồi, thế là không có chỗ đi, bèn tới khe tiền xu quăng vào một trăm đồng, bắt xe trở về, lượn một vòng trước nhà Tôn Lượng, nhưng người ta không mở cửa.

Hoắc Hổ gặp Đường Du đang lần theo địa chỉ tới nhà Triển Hành, bèn đi theo.

Triển Hành: “…”

“Cậu hai đúng là vô lý” Triển Hành nói: “Em chưa từng phát hiện cậu ấy lại là người xấu vậy đó”

Hoắc Hổ đáng thương nói: “Chứ gì nữa, haiz”

Triển Hành an ủi: “Lần sau em giúp anh mắng ổng ha, đừng giận, xin lỗi đại ca, là em sơ sót, sau này em đi đâu anh đi đó, anh cứ ở nhà em đi, chỉ cần em có miếng cơm ăn thì sẽ không để anh đói”

Hoắc Hổ cảm kích gật gật đầu.

Đường Du nói trong bóng tối: “Để tôi suy nghĩ đã”

Hôm sau, Triển Hành thực sự không có chuyện gì làm, đành quay lại Viện bảo tàng làm việc, giữa trưa Đường Du và Hoắc Hổ tới tìm cậu đi ăn cơm, xế chiều Triển Hành dẫn bọn họ dạo một vòng trong Viện bảo tàng.

“Mỗi phút của tôi trị giá mấy đồng đấy nhé, hiện tại tôi chính là hoa khôi trong đám nhân viên hướng dẫn…” Triển Hành ráng nâng cao tinh thần nói.

Đường Du đứng trước một khối ngọc khắc, đột nhiên nói: “Ê, hoa khôi, tôi nghĩ xong rồi”

Triển Hành cầm loa phóng thanh hướng qua Đường Du la ỏm tỏi: “Cậu muốn đi tìm anh cậu hả? Thật tốt quá! Tôi đang nghĩ phải thuyết phục cậu thế nào…”

Đường Du đập rớt loa phóng thanh: “Tôi đi đây, cảm ơn cậu đã giúp tôi!”

Triển Hành: “Tôi đi với cậu, đừng đi!”

Triển Hành chạy ào tới phòng làm việc phía đông, tìm viện trưởng Vương từ chức.

Viện trưởng Vương: “Chủ nhiệm bảo cậu làm rất tốt mà”

Triển Hành thở hồng hộc: “Cháu…có chút chuyện, phải rời đi một khoảng thời gian”

Viện trưởng Vương mỉm cười: “Thanh niên các cậu đúng là tràn trề tinh lực”

Triển Hành cười nói: “Vâng ạ, chờ sắp tới nhập học, cháu sẽ trở về”

Viện trưởng Vương thâm sâu nhìn Triển Hành từ sau lớp mắt kính, lấy một bức thư từ trong ngăn kéo ra: “Cho cậu, nếu không có đơn thực tập, thì lấy cái này thay thế”

Triển Hành sửng sốt, mới nhận ra sơ hở lớn nhất lần này, cậu thế nhưng quên nộp đơn…Trong lòng thấp thỏm, nhận lấy phong thư của viện trưởng Vương, ông ấy lại nói: “Sau khi khai giảng có thể tới làm thêm”

Triển Hành vội gật đầu đáp: “Cảm ơn” Đoạn không dám nói thêm gì nữa, cáo từ rời đi.

Đường Du hỏi: “Gì vậy?”

Triển Hành rút ra nhìn: “Là thư giới thiệu…Ông ấy kêu tôi tới học viện Nhân văn học, Lục Thiếu Dung còn gọi điện thoại cho ông ấy nữa”

Khóe miệng cậu khẽ cong, khoác vai Đường Du rời khỏi Viện bảo tàng, ngay hôm đó một tiệm đồ dùng dã ngoại chiếu theo mẫu Lâm Cảnh Phong mà cấp cho Hoắc Hổ, Đường Du một thân trang bị, xong về nhà, lục cái ba lô khác dưới gầm giường ra.

Ba lô leo núi ướt nhẹp, bên trên còn gắn huy hiệu xin được từ Thanh Vân trai, Triển Hành cười nói: “Tôi cũng biết xúc đất nè!”

Đường Du ngồi bên giường, thuận tay cải tiến loa phóng thanh Triển Hành quên trả: “Ờ, cậu là đồ đệ của Tam gia, tôi tin vào năng lực cậu”

Triển Hành ra ngoài thanh toán điện nước, Hoắc Hổ và Đường Du ngồi ngẩn người.

“Meo_____” Ngoài cửa sổ vang lên một âm thanh sợ hãi.

Đường Du: “???”

Hoắc Hổ: “!!!”

Hoắc Hổ cuống quýt túm chăn bịt cửa sổ áp mái lại, Đường Du ù ù cạc cạc hỏi: “Hổ ca, có mèo tìm anh hả?”

Hoắc Hổ giả bộ như chả liên quan tới mình: “Cái gì?”

Đường Du: “…”

Con mèo chỗ cửa sổ áp mái không kêu nữa, thật lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng cào sột soạt, Hoắc Hổ lại giật bắn lên, ghé vào dưới khe cửa nhìn ra ngoài, trông thấy một cái chân lông mượt màu trắng sữa.

“Meo_____” Con mèo nọ ngồi trước cửa kêu không ngừng.

Hoắc Hổ trợn tròn mắt, đành đi ra mở cửa.

Con mèo hoa nhỏ màu trắng sữa kia xoay người, cố gắng tha một bao thức ăn cho mèo con vào, đó là một gói Whiskas family pack, to còn hơn thân thể nó.

Hoắc Hổ: “Ami, cậu mang…từ nhà qua đó hả?”

Đường Du: “Yo, có tên nữa à? Là bạn anh hả?”

Bình sinh đây là lần đầu Hoắc Hổ rơi vào cơn phiền muộn “Khó nói” như thế, mèo nhỏ ngồi trên mặt đất, nhìn Hoắc Hổ kêu meo meo, ý muốn nói cho anh thức ăn nè.

Hoắc Hổ đành nhét thức ăn mèo vào ba lô, Triển Hành trở về.

“Này là ai đây? Anh nuôi hả?” Triển Hành khó hiểu, phát hiện trong nhà có thêm con mèo mặc tã em bé ngồi trên giường_____Hoắc Hổ sợ nó tè bậy trên giường Triển Hành, nên thuận tay quấn lại.

Hoắc Hổ vội xua tay: “Đây là bạn anh…Nó từ nhà cậu hai cậu tìm tới đây…Ờ thì…”

Triển Hành: “Chúng ta mang nó đi cùng hả?”

Hoắc Hổ vội nói: “Không không, nguy hiểm lắm, tạm thời có thể để nó ở lại đây không?”

Triển Hành nghi hoặc mà nhìn nhìn con mèo hoa kia, rồi lại nhìn Hoắc Hổ một hồi: “Đực hay cái vậy, chắc không phải là…”

Hoắc Hổ: “Đực!”

Triển Hành: “Chỗ này đâu có thức ăn, sao nuôi”

Hoắc Hổ vội nói: “Hé cửa sổ mái ra một khe nhỏ, ban ngày nó sẽ ra ngoài kiếm ăn, đêm quay về ngủ”

Triển Hành gật gật đầu: “Được, ở đây cũng không sao, chúng ta đi đâu trước đây?”

Đường Du mở laptop, nhìn một cái rồi nói: “Kiếm chú Đỏ trước há? Hiện chắc họ đang ở Đại Liên”

Triển Hành: “Được, tới đó rồi nghĩ cách sau”

Đêm đó ba người thu xếp hành trang, lên xe lửa tới Đại Liên.

————————————————–

Hổ ca anh muốn làm tra công hả , ăn con người ta xong rồi chạy là hông được à nha 凸(⊙▂⊙✖ )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.