CHƯƠNG 13.
“đồ gia truyền?” Bùi Triển Vân đễ dàng đem Tuyên Thiếu Minh đè lại xuống giường, hai người ngồi đối mặt với nhau, hắn hỏi: “ta ngửi được mùi rượu trên người ngươi, nó chính là nguyên nhân sao?”
“ngươi ngửi được?” Tuyên Thiếu Minh không dám tin trợn to hai mắt.
“Ân!” Bùi Triển Vân vuốt cằm.
“oa, lỗ mũi của ngươi cũng quá linh đi.” Tuyên Thiếu Minh rất kinh ngạc, tùy ý lắc lư chiếc ngọc trong tay.
không thể tin được cái bình ngọc nho nhỏ này lại làm ra nông nỗi như thế, Bùi Triển Vân thật sự sợ hãi than.
Tuyên Thiếu Minh chỉ vào cái miệng bình tinh tế nói: “rượu trang chúng ta dùng chuếc bình kiểu này để đựng Thẩm Xuân Nhưỡng.”
“đây chính là hương vị của Thẩm Xuân Nhưỡng?” hai tròng mắt của Bùi Triển Vân nhất thời tỏa sáng.
“đúng vậy a.” Tuyên Thiếu Minh thu cái bình trở về, cẩn thận xem xét một chút rồi lại đeo vào, sau đó nói: “ta từ nhỏ đã đeo chiếc ngọc này, đây là lần đầu tiên ta thấy có người ngửi được hương vị của nó đó.”
Bùi Triển Vân nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc của y không nói gì, nhưng ánh mắt cứ như là– hổ đói rình mồi.
Tuyên Thiếu Minh bị hắn nhìn như vậy toàn thân sợ hãi, không khỏi dịch dịch mông về phía sau.
đột nhiên, Bùi Triển Vân nắm chặt lấy hai cánh tay y.
“đại, đại sư huynh?” thanh âm của Tuyên Thiếu Minh run rẩy, lạnh hết cả sống lưng, trong đâù tràn ngập mấy lời đồn đại ma quỷ ben lề đường mà miên man suy nghĩ.
nghe nói ở nơi sơn dã rất hay xuất hiện quỷ quái, y sẽ không trùng hợp như vậy mà bị đụng phải đi?
nghe nói quỷ quái mạnh mẽ nhất vào những đem trăng tròn, chúng sẽ đi ra ngoài tìm kẻ chết thay, y sẽ không như vậy trùng hợp bị chúng coi trọng đi?
nghe nói…
bỗng một đạo thanh âm đặc biệt đánh gãy ảo tưởng của y.
“ở rượu trang nhà ngươi bây giờ có Thẩm Xuân Nhưỡng không?”
“có…có.”
Bùi Triển Vân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đôi con ngươi thâm trầm dọa người sợ hãi dần dần biến mất, thay vào đó là ý cười sung sướng, cũng thuận tiện buông cánh tay của Tuyên Thiếu Minh ra.
“được rồi, ngủ.” hắn kéo y nằm xuống.
Tuyên Thiếu Minh trợn mắt há hốc mồm, bị những hành động liên tiếp của hắn khiến cho không hiểu ra sao.
“đại sư huynh, có phải hay không ngươi ngủ nhầm chỗ rồi.” bình thường vẫn là một người ngủ giường một người ngủ võng mà?
Bùi Triển Vân ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, lim dim nói: “võng không thoải mái, đêm nay chúng ta cùng nhau chen chúc vậy.”
hiển nhiên, hắn đã ra chủ ý, thỳ cấm có thể sửa đổi được.
Tuyên Thiếu Minh đành phải phẫn nộ kéo chăn lên đi ngủ, cũng may cái giường này này đủ lớn, hai người bọn y ngủ cùng nhau cũng không có gì chật chội, Tuyên Thiếu Minh đả liễu cá a kiếm (1), cuối cùng cũng buồn ngủ mà nhắm mắt lại, xoay người vào trong bất tỉnh nhân sự.
bỗng chốc, lưng y dường tiến tham vào trong một ***g ngực ấm áp, bên hông còn có một cánh tay tùy ý khoác qua, trên cổ còn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của người nào đó, làm xương cốt y ngứa ngáy.
toàn thân Tuyên Thiếu Minh trở nên cứng ngắc, thầm nghĩ, Bùi Triển Vân sao lại ngủ kiểu xấu xa như vậy? y lặng lẽ đưa tay về phía sau lưng, muốn đẩy Bùi Triển Vân đang dựa vào người mình ra, nhưng vừa mới đụng đến mu bàn tay của hắn, ngay lập tức nghe thấy âm thanh nam nhân phía sau mở miệng.
“làm gì?”
Tuyên Thiếu Minh nhất thời càng trở nên cứng ngắc hơn, khi nói chuyện đôi môi của Bùi Triển Vân hé ra hợp lại, trong lúc vô ý lại chạm nhẹ vào da thịt y. làm Tuyên Thiếu Minh kìm lòng không đậu sợ run, tim đạp gia tốc, không biết tại sao cơ thể lại xuất hiện vài phản ứng sứt sẹo.
ý thức được như vậy, y thẹn quá thành giận quát: “cút xa ra một chút có được không?! nóng muốn chết.”
“không được.”
sau đó, hắn thản nhiên giải thích: “ta phải ngửi hương vị của Thẩm Xuân Nhưỡng mới có thể ngủ được.”
“cái…ai quản ngươi có thể ngủ được hay không a!” Tuyên Thiếu Minh vừa nói vừa định ngồi dậy.
“đùng nhúc nhích.” Bùi Triển Vân chỉ cần dùng một cánh tay liền đem y ấn lại xuống giường, hoãn thanh nói: “nghe lời, ngủ!”
bị tửu quỷ coi thành bình rượu mà ôm lấy, ai mà ngủ được chứ. Tuyên Thiếu Minh vừa định kháng nghị như vậy, lại nghe thấy người phía sau đã truyền tới hơi thở nhẹ nhàng.
“này? này, này, này?” y thử kêu to vài tiếng, nhưng không có ai trả lời y.
đợi một lúc lâu, xác định Bùi Triển Vân thật sự đã ngủ rồi, Tuyên Thiếu Minh liền đẩy cánh tay đang khoác bên hông mình của hắn ra, nhưng cho dù y có cố gắng dùng sức như thế nào, thỳ cánh tay kia vẫn cứ như là nặng ngàn cân vậy, thế nào cũng không nhúc nhích, cuối cùng y chỉ có thể chết tâm, tự nhận mệnh, mặc kệ đi.
đáng giận! y tốt xấu gì cũng là tuyên thiếu gia của tửu gia, rốt cuộc vì sao phải lưu lạc đến nỗi bị coi như một bình rượu a….
một đêm này không biết là ngủ như thế nào, Tuyên Thiếu Minh đã không còn ấn tượng gì cả. chỉ là khi y tỉnh lại, bên ngoài không chỉ có mặt trời đã lên cao, mà ở trong phòng cư nhiên còn có đồ ăn đã được chuẩn bị xong từ trước.
kỳ quái, mặt trời mọc đằng tây sao?
y vội vằng đi dầy vào chạy đến trước bàn, quả thật là đồ ăn vẫn còn nóng hôi hổi, không phải y bị hoa mắt…
“tiểu sư đệ ngươi đã dậy.” một cái đầu bóng loáng xuất hiện, không ai khác chính là Võ Kinh, theo ở phía sau là Hàn Nguyệt nhất ngữ cũng không phát.
“tam sư huynh? ngũ sư tỷ?” Tuyên Thiếu Minh đầu tiên là cảm thấy sự xuất hiện của bọn họ rất kỳ quái, rồi sau đó mới nhới tới chuyện của ngày hôm qua, y cảm thấy chính mình hẳn là nên bày tỏ thái độ cho bọn họ nhìn xem một chút, nhưng mà Tuyên Thiếu Minh phát hiện, qua một đêm, cơn tức của y đã tiêu thất coi như gần hết rồi, cho dù nghĩ muốn sinh khí thỳ cái bản mặt y cũng không khơi dậy được.
“đến, sư đệ, rửa mặt đi.” Võ Kinh đưa chậu đồng cùng khăn mặt cho y.
Tuyên Thiếu Minh ngạc nhiên, rất lâu không phản ứng được.
ý tốt của Võ Kinh không được đáp lời liền có chút xấu hổ, ngược lại là Hàn Nguyệt im lặng nãy giờ bỗng mở miệng.
“sư đệ, thật có lỗi.”
tuy rằng rất ngắn gọn, nhưng đã muốn nằm rất xa ngoài dự kiến của Tuyên Thiếu Minh, thỳ ra bọn họ đến là để giải thích, vậy mình cũng không nên làm cao làm gì, vội nói: “không…không….”
Võ Kinh cũng nói: “sư đệ, mong ngươi hãy tha thứ cho sự tùy hứng của Hàn Nguyệt, ngươi nếu muốn trách, thỳ trách ta đi.”
“không, không…” Tuyên Thiếu Minh liên tục xua tay nói: “đệ không có trách hai người, không có gì, ai đệ cũng không trách.”
những lời này không phải là giả, khi nói ra, thực sự trong lòng y đã không còn tức giận nữa rồi.
Hàn Nguyệt cầm lấy bát đũa trên bàn, nói: “vậy tốt rồi, cớm nước xong chúng ta sẽ luyện công.”
Tuyên Thiếu Minh đang rửa mặt nghe thấy vậy, bàn tay nhanh chóng run lênđánh rơi cả cái khăn, kinh hồn chưa định hỏi: “theo hai người luyện công?” trời a, lại bắt y phải chịu khổ hình nữa sao?
Võ Kinh nhặt cái khăn lên, một bên cho vào trong chậu đồng giặt sạch, một bên nói: “đại sư huynh có việc phải ra ngoài, hôm nay đổi lại chúng ta đến dạy ngươi luyện công.”
“ra ngoài? đi đâu? vậy sao hắn không nói cho đệ biết?” Tuyên Thiếu Minh liên tục truy hỏi.
“cái đó ta cũng không rõ lắm, mới sáng sớm hôm nay đại sư huynh đã đi rồi, hắn giao phó chúng ta dạy ngươi luyện công, những thứ khác đều không nhiều lời.”
nghe vậy, Tuyên Thiếu Minh bỏ ngay bát cơm xuống, Bùi Triển Vân này là muốn làm cái quỷ gì a? đêm qua không phải vừa mới cùng nhau ngủ sao? phải đi gấp như vậy vì sao không bảo ta một tiếng? là có việc gì rất quan trọng sao?
càng nghĩ, y càng không khỏi nén giận Bùi Triển Vân, không nói một tiếng liền rời đi y không thèm tính, nhưng vì cái gì còn bảo Hàn Nguyệt đến đây dạy y luyện công a? thủ pháp của Hàn Nguyệt, y đã sớm không muốn nếm thử nữa rồi….
Tuyên Thiếu Minh chán nả cầm lấy chiếc đũa, hữu khí vô lực chọc chọc bát cơm.
Hàn Nguyệt tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của y, nói: “hôm nay tam sư huynh sẽ dạy cho ngươi một số quyền pháp cơ bản, ta chỉ đứng ở một bên chỉ đạo thôi.”
Võ Kinh cũng phụ họa nói: “đúng vậy.”
nói cách khác, y sẽ không bị tra tấn đến chết khiếp nữa? trong lòng Tuyên Thiếu Minh hoan hô một tiếng.
“vậy…đại sư huynh khi nào thỳ trở về?” vừa ăn được thêm một chút, y lại nhịn không được hỏi.
y thề, y tuyệt đối, tuyệt đối không phải lo lắng cho Bùi Triển Vân, y chỉ là muốn hắn nhanh trở về tiếp tục dạy mình luyện công, như vậy may ra sẽ thoải mái hơn một chút.
y chỉ là muốn nhàn hạ, chỉ muốn như thế mà thôi.
“cái này chúng ta cũng không rõ lắm.” Hàn Nguyệt hờ hững trả lời.
“nói đi là đi, hắn cũng quá không có trách nhiệm đi?” Tuyên Thiếu Minh cuối cùng cũng nói ra bất mãn.
“đại sư huynh trời sinh bản tính đã tiêu sai, trước nay vẫn vậy độc lai độc vãng.” Võ Kinh giải thích.
Hàn Nguyệt liếc nhìn Tuyên Thiếu Minh một cái, giống như vô ý nói: “chớ không phải ngươi đã muốn không thể dời xa đại sư huynh sao?”
Tuyên Thiếu Minh còn đang đầy một miệng cơm lập tức liền phun ra.
“ai không thể thiếu hắn cơ, hắn tốt nhất vĩnh viễn cùng đừng quay trở về nữa.”
(1) hờ, cái từ này gặp nhiều lắm. cơ mà không biết nghĩa chính xác đâu. trong trường hợp này chắc kiểu như đấu đá tư tưởng một hồi, hoặc sau một hồi giằng xé đó.