Linh Huyền Ngâm

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4.

Tuyên Thiếu Minh mặc bộ y phục màu xám kia lên người, không được tự nhiên kéo kéo. Bùi Triển Vân thấy y ngay cả đai lưng cũng không biết buộc, khóe môi không khỏi cong lên một chút.

“lại đây, ta giúp ngươi.” hắn đi đến trước mặt Tuyên Thiếu Minh, dùng tay tháo đai lưng trên người y xuống.

“ngươi làm cái gì? ta thật vất vả….”

Bùi Triển Vân hơi hơi nâng mắt lên, Tuyên Thiếu Minh liền ngoan ngoãn câm miệng.

“lớn như vậu rồi, ngay cả đai lưng cũng chưa tự mình buộc qua?” Bùi Triển Vân một bên động thủ một bên hỏi, đai lưng dễ dàng bị tháo ra, có thể thấy được y buộc có bao nhiêu ngốc nghếch.

“không có.” y chính là cái thiếu gia, này đó việc y vì sao phải làm? Tuyên Thiếu Minh vẻ mặt cười nhạt.

Bùi Triển Vân đem đai lưng cuốn một vòng nữa quanh thắt lưng của y, hai tay lướt nhanh qua, cười nói: “thắt lưng ngươi thật mảnh mai.”

“ngươi!” tên ngụy quân tử vẻ mặt đứng đắn này cư nhiên đùa giỡn y.  gương mặt Tuyên Thiếu Minh nhất thời đỏ lên.

“sao vậy? khen thắt lưng ngươi tinh tế mảnh mai không tốt sao? Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta bảo thắt lưng ngươi cùng thùng gỗ giống nhau.” Ngón tay của Bùi Triển Vân linh hoạt ở thắt lưng y buộc một cái nút kết, rồi mới vỗ vỗ lưng Tuyên Thiếu Minh, ý bảo đã xong.

“thắt lưng của ngươi mới giống thùng gỗ đó.” Tuyên Thiếu Minh lập tức nhảy ra, căm giận phản kích nói.

Bùi Triển Vân khoanh tay trước ngực, mỉm cười cố ý vô tình nói: “như vậy ngươi muốn hay không tự mình xác nhận thử xem?”

Nghe vậy, ánh mắt của Tuyên Thiếu Minh không tự giác được rơi xuống dáng người thon dài cao gầy trước mặt, trong đầu nhất thời nghĩ muốn “vươn cánh tay ra ôm lấy thắt lưng hắn”…..y lập tức dùng lực gãi đầu, không hiểu khó chịu hừ một tiếng.

Bùi Triển Vân cười nói: “tốt lắm, ngươi lại đây ngồi xuống, ta muốn nói với ngươi một chút về quy củ của Linh Huyền Phái.”

“cái quy củ gì a?” Tuyên Thiếu Minh làu bầu nói.

Bùi Triển Vân nghiêm mặt nói: “không được kiêu căng, không được nóng nảy, không được đánh bạc, không được trộm cắp, không được uống rượu, không được nói dối, không được có nữ nhi tình trường.”

“cái gì, ta là người học võ, cũng không phải là xuất gia!” Tuyên Thiếu Minh bất mãn kêu lên.

“ngươi nếu thất giới này đều không làm được, sao có thể học được võ công?”

“ít nói nhảm, ngươi không phải vẫn uống rượu đó sao?” Tuyên Thiếu Minh căm tức   Bùi Triển Vân thủy chung vẫn nói cười yến yến.

Bùi Triển Vân buông tay xuống, vô vị nói: “nếu bây giờ ngươi có thể đánh thắng được ta, ngươi muốn phạm bao nhiêu giới liền bằng đó giới.”

“đáng giận, ngươi căn bản ỷ vào võ công khinh người.” Tuyên Thiếu Minh khuôn mặt tuấn tú tuyệt vọng chảy dài. Đừng nói y võ công một chút cũng không biết, cho dù có biết, cũng sẽ không có can đảm cùng kẻ đã lớn lên ở Linh Huyền Phái như Bùi Triển Vân giao thủ.

Bùi Triển Vân không ủng hộ lắc lắc đầu nói: “này chính là một laoij thủ đoạn để khích lệ.”

Tuyên Thiếu Minh không cam lòng nói: “chính là…chính là vì sao ngay cả nữ nhi tình trường cũng không được a?” Y nghĩ đến vị ngũ sư tỷ xinh đẹp của mình kia, Tuyên Thiếu Minh xưa nay thương hương tiếc ngọc, làm sao có thể để cho tâm hồn thiếu nữ của nàng phải chờ đợi a?

Nhưng mà, Bùi Triển Vân không cho là đúng nhọn nhọn mi, nói: “đây chính là yêu cầu riêng đối với ngươi a.”

Tuyên Thiếu Minh đầu tiên là kinh ngạc hai tròng mắt trợn to, sau đó mới kịp lấy lại phản ứng, nhất thời phẫn nộ quát lên: “cái này là ý gì? Ta sao lại phải chịu loại tội này?”

Bùi Triển Vân từ trong ngực lấy ra một phong thư khiến Tuyên Thiếu Minh nhìn rất quen mắt, khóe môi cong lên một mặt tươi cười, trầm thanh thì thầm: “Thiếu Minh con ta phong lưu thành tính, mong rằng Trường Thanh huynh tại đây có thể đối y khắc chế nhiều hơn a.”

“đưa cho ta.” Tuyên Thiếu Minh lúc này mới nhận ra đó là thư của cha mình, thẹn quá thành giận thân thủ nổi lên chém giết, cả người nhào vào khoảng không, thân mình ngã cả vào trên người Bùi Triển Vân.

“sư đệ, nhiệt tình như vậy cũng không tốt lắm đâu.” Bùi Triển Vân trêu tức nói, vòng tay ôm lấy thắt lưng y, tay kia cầm phong thư giơ lên cao.

“đưa cho ta, mau trả lại cho ta.” Tuyên Thiếu Minh ra sức giãy dụa, thò người ra chém giết, lại bị cánh tay nhìn như mảnh khảnh nhưng lại vô cùng chặt chẽ giam cầm.

Nhìn y như vậy phí công, tâm tình Bùi Triển Vân rất tốt, không khỏi cười ra tiếng, nói: “đây là thư của cha ngươi gửi cho sư phụ, không thể tùy tiện cho ngươi được.”

“đó là thư của cha ta, ngươi không được xem.” Tuyên Thiếu Minh tức giận đến tốn hơi thừa lời.

“kia thật đúng là ngượng ngùng, ta đã xem xong mất rồi.” Bùi Triển Vân cười nói, cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

“mau đưa ta! bằng không ta liền….” Tuyên Thiếu Minh hung tợn trừng gương mặt Bùi Triển Vân đang gần ngay trước mặt mình, xinh đẹp đến mức y  không khỏi hoa mắt chóng mặt.

Bạch y tóc đen, mặt như quan ngọc, da trắng nõn nà, mắt sáng như sao. Ánh mắt lúc nào cũng mang một vẻ tao nhã một vẻ lỗi lạc phong vận mê người.

“bằng không ngươi liền như thế nào?” kia đôi môi đỏ thắm mong mỏng muốn chết khẽ mấp máy.

“A!” Tuyên Thiếu Minh hét lớn một tiếng như gặp phải quỷ, thần sắc hoảng hốt đẩy Bùi Triển Vân ra, nóng lòng chạy đi khiến chân phải giẫm cả vào chân trái, nhất thời chật vật ngã xấp xuống, tư thế như chó gặm phân.

Bùi Triển Vân lập tức cười to.

“không được cười,không được cười.” Tuyên Thiếu Minh biểu tình bi phẫn nghĩ muốn lập tức xông lên một hơi cắn chết Bùi Triển Vân.

“tiểu sư đệ, ngươi thật sự rất thú vị, ha ha.” Bùi Triển Vân ngay trước mặt Tuyên Thiếu Minh đem thư cho vào trong lòng ngực— dù sao y cũng không đoạt được, sau đó mới lại gần đem y nâng dậy.

Tuyên Thiếu Minh bất ngờ đẩy hắn ra, căm giận hừ nói: “ta không cần ngươi giả hảo tâm.”

thật đáng giận, chính mình cư nhiên bị gia khỏa kia hé ra gương mặt diễm lệ mê hoặc đầu óc đến choáng váng. Y ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình, mới vừa rồi trong một cái chớp kia, y thật sự có xúc động muốn ôm lấy gương mặt đó, hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn.

A a a! không thể nào a!

Tuyên Thiếu Minh phủi phủi sạch sẽ quần áo bị dính bẩn, giống như là hạ quyết tâm, nâng cằm lên đối Bùi Triển Vân khiêu khích nói: “một ngày nào đó, võ công của ta nhất định sẽ lợi hại hơn ngươi.” Đến lúc đó, y nhất định phải hảo hảo lấy máu của Bùi Triển Vân để rửa mối nhục ngày hôm nay…được rồi, không thể mất mặt như thế được.

“ta đây mỏi mắt mong chờ.” Bùi Triển Vân nhịn ý cười, một ngón tay khẽ lau lau chóp mũi của mìn.

“yên tâm, ngươi sẽ không phải chờ lâu đâu.” Tuyên Thiếu Minh vỗ vỗ ngực khoa trương nói, y nhớ rõ cha y nói qua, vô luận như thế nào, thua nhân không thua trận!

Bùi Triển Vân buồn cười ngẩng cao đầu, bộ dáng kiêu ngạo của Tuyên Thiếu Minh tiểu tử này thật thú vị, làm cho người ta nghĩ muốn tiêu diệt nhuệ khí của y.

“một khi đã như vậy, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian nữa, ngay hôm nay bắt đầu học kiến thức cơ bản đi.”

Bùi Triển Vân vừa nói ra lời này, hùng tâm tráng khí của Tuyên Thiếu Minh nhất thời uể oải đi không ít, bất quá y vẫn là không cam lòng yếu thế quát: “hôm nay thì hôm nay, ai sợ ngươi a?”

đôi con ngươi của Bùi Triển Vân mị mị cười nói: “sư đệ, đây chính là ngươi nói nga.”

Kết quả, sau khi ở dưới thái dương đứng trung bình tấn nửa giờ, hai cái đùi của Tuyên Thiếu Minh không ngừng run rẩy, y bắt đầu oa oa kêu cầu xin tha tứ.

“sư huynh, đại sư huynh, Triển Vân sư huynh, ta không dám, ngươi tha ta đi, ta sắp không chịu được nữa rồi…a. ôi!!!” cuối cùng y kêu lên thảm thiết, vì cái mông của y lại một lần nữa được ba phát gậy yêu thương.

Bùi Triển Vân ở phòng thừa lương phẩm trà lành lạnh nói: “canh giờ còn chưa tới, tiêp tục”

“oa, ta không được, thật sự không được!”

“còn nói nhiều tiếp ta lại phạt đứng thêm một canh giờ nữa bây giờ.”

“ô…” vẫn là câu nói kia, cắn răng chịu đựng…nhận mệnh a.

Thẳng đến khi màn đêm dần dần bao lấy khu rừng, Tuyên Thiếu Minh mới từ trong luyện ngục lý đi ra. y mệt đến mất nửa cái mạng, đang định đi về phòng nghỉ ngơi, thỳ…không đợi y đến gần cái gường thoải mái kia, một thanh trường kiếm đã kề ngang cổ của y trước.

“sư huynh làm cái gì…?” y ngay cả khí lực cãi nhau cũng đều không có, hữu khí vô lực hỏi Bùi Triển Vân.

“nên ăn cơm tối.” Bùi Triển Vân nói, động tác tao nhã thu hồi kiếm về.

“ta không ăn, chính ngươi ăn đi.” Tuyên Thiếu Minh lắc lắc đầu nói.

Bùi Triển Vân đáp: “vậy ngươi phải tới khỏa thực phòng bưng đồ ăn tới cho ta a.”

Tuyên Thiếu Minh túc giận đến nỗi suýt chút nữa hít thở không thông, hai mắt trợn trắng, nói: “ngươi không thể tự mình đi lấy sao? Không nhìn thấy ta đã mệt muốn chết đi được à?”

“mệt là bởi vì thể chất của ngươi không tốt, từ nhỏ khuyết thiếu luyện tập, đệ tử của Linh Huyền Phái mỗi ngày đều đứng mấy canh giờ cũng là tầm thường hết, có trách thì trách ngươi ấy. còn nữa, hầu hạ sư huynh chính là bổn phận của ngươi, ngươi nếu không tuân theo, ta chính là thực phiền não a.” Bùi Triển Vân ý vị thâm trường nhìn y nói.

Tuyên Thiếu Minh hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ cường long không áp trọn rắn độc, một ngày nào đó, một ngày nào đó, y nhất định sẽ đòi lại tất cả! Đáng giận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.