Linh Khí Bức Nhân

Chương 44: Chương 44: Ta là Mũ Đỏ




Dịch giả: Thông Nhầm Bố Vợ

“Tích tích!”

Sở ca thông qua bảng điều khiển tiến hành cài đặt lại thiết giáp động lực, dùng kết nối bluetooth để đồng bộ số liệu với chip điều khiển trên cổ tay của đồng phục chiến đấu.

Giáp động lực chậm rãi hoạt động, từng chiếc từng chiếc đèn chỉ thị lần lần lượt lóe sáng, máy móc bị rót vào mạnh mẽ sinh mệnh lực, động cơ tăng áp turbo siêu vi hình (siêu vi hình là siêu nhỏ) bắt đầu khởi động, khuấy động, gào thét.

“Tút tút!”

Từng cái linh kiện làm việc cùng máy tính phụ trợ đều phát ra âm thanh tự kiểm tra rất êm tai, đủ loại thanh âm hội tụ thành một bản nhạc hoa lệ khiến mỗi một tên mê máy móc đều say mê.

Sở Ca ngồi vào, hệ thống giáp ngực từ từ đóng lại, tựa như là cây nắp ấm chậm rãi khép lại, bọt biển giảm xóc bắt đầu phồng lên.

“Xuy xuy!”

Tiếp đó hắn cảm giác được cơn đau rất nhỏ, tự như hàng trăm cây ngân châm đâm vào xương sống, đây là dòng điện sinh học thông qua xung mạch cao áp ngưng tụ hàng trăm cây “ kim Điện từ “, dùng kim điện từ này kết nối hệ thần kinh xương sống với chip điều khiển mô-tơ điện siêu nhỏ, lúc này Thiết giáp động lực và cánh tay máy, lúc này thiết giáp động lực và cánh tay máy tựa như trở thành một bộ phận cơ thể của hắn.

“Vù vù!”

Màu đỏ mũ giáp hạ xuống, mặc dù vỏ ngoài nhìn giống như mặt nạ hàn rất thô kệch, nhưng bên trong có đủ loại thiết bị thăm dò nhạy bén và thiết bị quét hình, so với liệt diễm đồng phục chiến đấu số liệu lại nhiều hơn gấp mười lần, số liệu như mưa trút nước, từ trên trời giáng xuống hai mắt và não bộ của Sở Ca.

Ngón tay có chút co dãn, trên tay hắn đeo găn tay điều khiển, găng tay này có thể cảm ứng được chính xác chuyển động được của ngón tay, biến thành tín hiệu điện điều khiển, giơ lên hai cánh tay máy có thể xoay ngược, mũi khoan chấn động, kìm áp lực, móng vuốt siêu hợp kim cùng liên cư siêu cự hình gầm nhẹ hát vang. Tất cả đều thuận buồm xuôi gió, tựa như điều khiển cánh tay của hắn, giáp động lực dường như cùng linh hồn của hắn cộng minh.

Sáu bóng đèn chỉ thị ở trước mắt lần lượt bật sáng, đại biểu cho hệ thống động lực, hệ thống chuyển động, hệ thốn nâng, hệ thống làm lạnh, hệ thống làm việc cùng hệ thống điện não.

Dưới tình huống bình thường, tất cả đều là màu xanh, giờ phút này lại là màu cam nhạt cùng màu đỏ thẫm, này có nghĩa là giáp động lực bị hư hao nghiêm trọng, hiệu suất làm việc xuống dưới 50%.

Sở Ca vẫn cắn răng đứng lên, cảm thụ dòng điện sinh học tại thể nội chạy qua chạy lại, hung hăng quơ liên cưa cùng móng vuốt siêu hợp kim, cảm giác như thần cản giết thần, ma cản giết ma, vô cùng tự tin.

“Ta sẽ không chết, coi như lão tặc thiên ngăn tại trước mặt, ta đều giết cho ngươi xem!” Sở Ca đối với mình gầm nhẹ.

Oanh!

Cách đó không xa, phát sinh khí ga nổ mạnh, một cái đường ống thông gió lớn bị nổ thành nhão nhoẹt.

“...”

Sở Ca lập tức lật lọng, “Lão thiên gia, ta không phải mới vừa nói ngài, ta nói đùa, phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ ( lời của trẻ con không đáng tin), ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta, mẹ, lão thiên gia, các ngươi hãy phù hộ, phù hộ ta đi!”

Nói thầm nửa ngày, Sở Ca hướng xi măng cốt thép bò qua đi, miệng lẩm nhẩm lời kịch vô cùng xấu hổ, ánh mắt lại tràn đầy tỉnh táo cùng sắc bén, thiết bị thăm dò trên mũ giáp đã sớm quét hình đến rõ ràng, phía trước là sàn gác bị phá thàn mảnh nhỏ cùng khung cốt thép bị vặn xoắn đến biến dạng.

Mũi khoan chấn động tồi khô lạp hủ (dễ như bẻ cành cây khô, đẽo gỗ mục), móng vuốt siêu hợp kim chém sắt như chém bùn, chướng ngại vật nhìn như không thể phá vỡ ở trước mặt hắn đều bị đập nát. Đã quá quen thuộc với 150% cảm giác đau cùng kinh nghiệm tích lũy trong game, giúp Sở Ca khống chế chính xác giáp động lực, mở ra con đường đào mạng.

Lúc ban đầu, không gian hoạt động nhỏ nhất, làm việc cũng là khó khăn nhất

Có đến vài lần, hắn không có đủ không gian làm việc, không thể không giống như là luyện yoga, đổi mấy cái tư thế, dùng phương thức không tự nhiên đi làm việc.

Theo từng đoạn cốt thép cùng từng khối bê tông bị hắn tháo ra, vứt xuống phía dưới không gian hoạt động tăng mạnh, Sở dần dần tự tin hơn.

“Nguyên lai, không cần dựa vào năng lượng chấn kinh, ta cũng có thể giỏi như vậy.”

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, hắn liền vùi đầu vào làm việc.

Uy hiếp ở khắp mọi nơi —— ngọn lửa màu đen chẳng biết lúc nào sẽ lan tràn tới, bất cứ lúc nào tòa nhà cũng có thể sụp đổ hoàn toàn, làm việc cường độ cao khiến cơ bắp, thể lực của hắn suy giảm nghiêm trọng, còn có mắt cá chân trái bị sưng vù đau nhức, nhưng hắn vẫn tiếp tục làm việc điên cuồng

Liên tục làm việc nửa giờ về sau, vấn đề mới xuất hiện, Sở Ca phát hiện các thông số của Giáp Động Lực Cự Giải đang tụt giảm nghiêm trọng, phía sau cũng nóng rát —— phải biết, hắn mặc liệt diễm đồng phục chiến đấu, bình thường nếu làm việc tại nhiệt độ trên trăm độ, căn bản là không thấy si nhê gì.

Kiểm tra liền phát hiện ra hệ thống làm lạnh hư hỏng nghiêm trọng, hẳn là vừa rồi bị hỏng.

“Cự giải” thuộc loại máy công trình cỡ nhỏ đỉnh tiêm, đem động cơ siêu nhỏ cùng đại lượng linh kiện làm việc tiên tiến tổ hợp cùng một chỗ, mỗi giờ mỗi khắc không ngừng toả ra ra cuồn cuộn sóng nhiệt, vì vậy hệ thống làm lạnh cực kỳ trọng yếu.

May mắn lúc này, Sở Ca đã đào lên phía trên 3-5m, đào ra một cái lối thoát đường kính 2m, còn sử dụng hai cây xà chữ I to để chống lên, bên kia khe hở là một đầu hành lang hướng lên phía trên, cuối hành lang còn có một cái cửa nho nhỏ, lóng lánh quang mang bầu trời.

Lại cắt đứt mấy cây cốt thép, đập vỡ mấy khối bê tông, hắn liền có thể bò qua đi.

Sở Ca suy nghĩ một chút, cố gắng chịu đựng mắt cá chân đau nhức kịch liệt, cởi ra “Cự giải”, trong bóng đêm huýt sáo.

Huýt nửa phút, cảm giác liền tới, Sở Ca nghiêng thân thể, hướng phía động cơ đi đái.

Động cơ lập tức phát ra âm thanh “Xuy xuy, bốc lên một làn khói nóng bỏng

Chui về “Cự giải”, phát hiện các chỉ số làm việc có chút tăng trở lại, Sở Ca nhếch miệng cười một tiếng, chuẩn bị tiếp tục làm việc.

Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng khóc của một bé gái.

Sở Ca sửng sốt một chút, nghiêng tai lắng nghe, không phải ảo giác, sâu trong bóng tối thật có một cái tiểu nữ hài đang ríu rít khóc.

Nhìn xem bầu trời gần trong gang tấc, Sở Ca do dự một chút, trong lòng tự nhủ nếu như là thấy chết không cứu, nói không chừng lão thiên gia liền không phù hộ hắn, không chừng sẽ làm gia tìm chết sự tình đâu.

Hắn thay đổi phương hướng, lần theo tiếng khóc mà tới.

Rất nhanh, hắn đang tìm được tiểu nữ hài đang núp dưới khối bê tông to lớn.

Bé gái ước chừng năm sáu tuổi, nhiều nhất bảy tám tuổi, đã hòa làm một thể cùng tro bụi, bùn nhão còn có phế tích, ngoại trừ một đôi mắt to đang sợ hãi, căn bản không giống người sống.

Trong ngực nàng ôm thật chặt một thứ gì đó giống như con gấu đồ chơi, không biết đã co quắp tại nơi này bao lâu.

Nhìn thấy Sở Ca một sát na, tất cả sợ hãi trong đáy mắt đều biến thành kinh hỉ, thấp giọng kêu lên: “Mũ Đỏ... Mũ Đỏ thúc thúc...”

Một chút ánh sáng nhạt, như bồ công anh thiêu đốt, bồng bềnh lung lay, lúc ẩn lúc hiện, từ cái trán của tiểu nữ hài tràn vào Sở Ca não hải.

0.1 điểm năng lượng chấn kinh.

Nàng thực sự quá hư nhược, sinh mệnh chi quang như ngọn đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Từ lúc thức tỉnh đến nay, đây là sở ca lần xấu hổ nhất nhận được một phần năng lượng chấn kinh.

“Ta tính là cái Mũ Đỏ gì? Chỉ là tên giả mạo thật giả lẫn lộn.” Sở Ca đỏ mặt, may mắn có mũ giáp che lại nên không bị phát hiện.

Giả là giả, nhưng 2 chữ “Mũ Đỏ” vẫn là đưa cho Sở Ca lực lượng mới, hắn học dáng vẻ của những Mũ Đỏ chính quy trên TV, nằm xuống cẩn thận quan sát, cánh tay máy cẩn thận dỡ bỏ mảnh bê tông kia, vụng về an ủi: “Cái kia, ách, không, không sai, ta chính là cái kia cái gì, Mũ Đỏ, bất quá không phải “Thúc thúc”, mà là “Ca ca”, tiểu muội muội đừng sợ, Mũ Đỏ ca ca sẽ đem ngươi cứu ra ngoài.”

May mắn, tiểu nữ hài cũng không có bị mảnh bê tông đè lên, phía sau nàng có một cái tủ lạnh rất kiên cố đang mở ra, sàn gác xiêu vẹo ở phía trên, vừa vặn hình thành một khối không gian an toàn nhỏ hình tam giác.

Chỉ bất quá khe hở quá nhỏ, tiểu nữ hài kinh hãi quá độ, không có khí lực, không chui ra được thôi.

Nhưng sau lưng tiểu nữ hài còn có một nữ tử trung niên cả người bẩn thỉu, máu me đầy mặt, là mẹ của nàng, hai chân lại bị mắc kẹt.

“Mũ Đỏ... Ca ca, ta không bị làm sao, giúp ta mau cứu mụ mụ đi.”

Tiểu nữ hài nằm rạp trên mặt đất, vươn cánh tay nhỏ bé, đầu ngón tay run rẩy muốn đụng vào Sở Ca, “Mụ mụ mới vừa rồi còn nói chuyện, nói ta đừng sợ, cũng đừng ngủ, nhất định phải kiên trì, nhưng ta còn tỉnh, mụ mụ lại ngủ thiếp đi, không nói.”

“Tiểu Yến...”

Có lẽ bị đèn pha kích thích, nữ tử trung niên gần hôn mê lại hơi mở mắt, ánh mắt của nàng có vẻ trống rỗng, không biết phải chăng là do nhìn thấy ánh sáng, mơ hồ hô lên: “Tiểu Yến, có ánh sáng, leo ra đi, hướng phía ánh sáng bò qua đi.”

Nàng ra sức đưa tay, muốn đem tiểu nữ hài vất vào khe hở.

Tiểu Yến gặp mụ mụ tỉnh lại, mắt to sáng lên một cái, kêu một tiếng “Mụ mụ”, muốn bò lại ôm mụ mụ, đẩy ra đồ vật đè trên thân mụ mụ, nhưng làm sao có thể?

Nàng khóc lên, nước mắt chảy trên khuôn mặt đầy tro bụi, không biết phải chăng là ảo giác, Sở Ca đột nhiên cảm giác được tiểu nữ hài rất giống Hứa Nặc khi còn bé.

Tần số truyền tin vẫn như cũ “Sa sa sa cát” một mảnh tạp âm, viện quân xa xa khó vời.

Chỗ sâu trong lòng đất càng ngày càng lắc lư kịch liệt, tùy thời có khả năng sập lần nữa.

“Đừng, đừng khóc a, ta, ta sẽ cứu các ngươi.” Sở Ca gian nan nuốt nước miếng một cái, sờ vào mũ giáp màu đỏ, có chút chột dạ nói.

“Mụ mụ, đừng sợ, Mũ Đỏ tới cứu chúng ta.” Tiểu nữ hài nói.

“Tiểu Yến, đừng sợ, Mũ Đỏ tới cứu chúng ta.” Mụ mụ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.