*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi vụ nổ lớn xảy ra, dưới gốc cây Cây Thần liền xuất hiện một cái hang động nhỏ.
Tuy gọi là nhỏ, nhưng thực tế thì hang động này cũng không hề nhỏ lắm. Ít nhất bán kính của nó cũng khoảng 50 m.
Và vì để đuổi theo kẻ địch, nên hai vị kỵ sĩ cũng đã cùng nhau tiến vào bên trong hang động này.
Hiện tại, dưới hang động tối tăm, hai vị kỵ sĩ vẫn đang cùng nhau lần theo dấu vết của kẻ thù.
- Này Sky, em đã nghĩ chúng ta sẽ phải nói gì khi gặp lại cha chưa?
Nhìn những dấu cát trước mặt, Lando lại nhàm chán hỏi.
- không biết.
Sky lắc đầu đáp. Hắn cũng không biết phải nói gì hay làm gì khi gặp lại Hakase đây.
Mà cũng không biết khi nào mới gặp được Hakase nữa cơ.
Diện tích rễ của Cây Thân là Tương đương với toàn bộ phần thành trong của thành phố F. Tức là tương đương gần 100 000 km2, nếu muốn đi bộ, thì cũng mất ít nhất một tuần mới xong đối với nhóm kỵ sĩ.
Đó là còn chưa kể đến hang động này giống như là một mê cung khổng lồ.
Tại một nơi vừa rộng lớn vừa phức tạp như mê cung ở bên dưới rễ cây như thế này, muốn tìm ra ai đó là một điều rất khó khăn.
Vì vậy, đáng lẽ khi khi tiến vào, bọn hắn sẽ mượn nhờ gió và sương mù để định vị kẻ địch mới đúng.
Nhưng mà có lẽ mọi chuyện cũng không hề suôn sẻ như thế.
Trong hang động này có một thứ gì đó khiến phạm vi hoạt động của các biểu tượng bị hạn chế cực lớn. Ngoại trừ phạm vi bán kính hai mét xung quanh, Sky liền không thể nghe được bất kì điều gì mà Gió có thể nói.
Tất nhiên, điều này cũng xảy ra tương tự đối với Lando.
Mặc dù các năng lực cảm ứng đều không hoạt động, nhưng mà không có nghĩa là các kỵ sĩ không có cách khác để tìm đường.
Đó là Cát.
Nhưng dấu chân trên cát sẽ không bao giờ phai đi nếu không bị xóa.
Chỉ cần có Cát, hai vị kỵ sĩ vẫn có thể tiếp tục lần theo dấu vết của đám quái vật kia.
Chỉ có điều vì một số lý do, cho nên cách này tương đối chậm.
- Không biết khi nào chúng ta mới gặp bọn quái vật nhỉ?
Nhìn ủ rũ Sky, Lando liền nhàm chán hỏi.
- Rất sớm thôi.
Sky đơn giản đáp.
Đã đi theo dấu vết của đám quái vật hơn bốn tiếng đồng hồ rồi, với tình hình hiện tại thì có lẽ bọn họ cũng rất nhanh sẽ gặp mặt kẻ địch thôi.
- Liệu không biết khi gặp lại cha, chúng ta sẽ nên làm gì nhỉ?
- Không biết tối nay nên ăn gì đây?
- Ước gì gặp phải Joker ngay lập tức.
- Nếu như Gió và Mặt Đất có thể hữu dụng vào lúc này thì tốt quá…
- …
Sky từ chối cho ý kiến khi nghe Lando nói.
Kể từ khi đi vào nơi này, Lando liền liên tục nói, thậm chí là nói rất nhiều.
Tuy cậu đã dùng đủ cách, thậm chí là vũ lực, nhưng mà Lando vẫn tiếp tục lải nhải.
Cậu quá hiểu người anh trai của mình mà.
Anh Lando cái gì cũng được, ngoại trừ việc quá thân thiện với mọi người. Đồng thời cực kỳ ưa thích nói chuyện!
Và nếu như anh ta không gặp lại một người trong vòng nhiều năm, thì đó sẽ là một câu chuyện dài không có hồi kết.
Giống như là hiện tại.
Mãi cho đến khi dừng lại tại một ngã ba, dấu vết liền bắt đầu thay đổi.
- Chẳng lẽ chỉ đến ngang tận đây?
Nhìn dấu bước chân đã bắt đầu chia ba, Lando liền buồn chán mà nói.
Vốn nghĩ là có thể tiếp tục bám theo đám quái vật là được. Ai ngờ kẻ địch vẫn còn là rất cẩn thận.
- Giờ phải làm sao đây…
Nhìn những dấu chân bị phân ra thành ba hướng, Lando liền bắt đầu suy nghĩ.
Chẳng lẽ bọn hắn phải tách ra sao? Không được, theo như mô tả từ báo cáo chiến đấu lần trước thì hai con quái vật này nếu hợp lại thì có thể dư sức xử được một trong hai người bọn họ. Nếu không đi cùng nhau thì chỉ có một con đường chết.
Vậy thì chỉ còn có một cách là đi chung, nhưng mà với tình hình như vậy thì cũng sẽ cần rất nhiều thời gian mới được.
Đợi khi bọn họ tìm ra, thì kế hoạch của kẻ địch chắc cũng thành lâu rồi.
- Anh Lando, chuyển sang dạng Ngọc.
Suy nghĩ một lúc, Sky liền nói.
- Được rồi.
Mặc dù không hiểu Sky muốn làm gì, Lando vẫn quyết định làm theo. Nếu theo lẽ thường, hắn sẽ từ chối. Vì dưới hang động tối om này, để lộ ra ánh sáng là để lộ ra vị trí của bản thân, sẽ rất nguy hiểm. Nhưng mà đây là em trai của hắn, là anh em, thì tất nhiên phải tin tưởng lẫn nhau chứ.
- Biến thân.
Sau một khoảng khắc ngắn, Lando liền biến thành một kỵ sĩ trong bộ giáp sáng lấp lánh, khiến cho toàn bộ không gian xung quanh đều được chiếu sáng.
- Giờ muốn làm gì thì làm đi!
Trong bộ giáp sáng lấp lánh kỵ sĩ Mặt Đất nhìn Kỵ sĩ Bầu Trời rồi nói.
Thời gian ngày càng gấp gáp, bọn hắn cần phải làm lâu hơn mới được.
- …
Kỵ sĩ Bầu Trời cũng nhanh chóng lấy ra Sương Mù rồi biến thân.
“Không biết có làm được không nữa.”
Mặc dù trong lòng không chắc chắn, kỵ sĩ Bầu Trời vẫn tiếp tục khởi động lại biểu tượng.
Biết sao được, đây là cách duy nhất rồi.
- Ù!
Ngay lập tức, sương mù liền từ từ phun ra. Dưới ánh sáng lấp lánh của Ngọc, làn sương mù này liền biến thành hai cái bóng.
Một bóng cao, một bóng lùn. Trông rất giống như là hai con quái vật kia.
Dưới ánh sáng lấp lánh của bảo thạch, Hai cái bóng liền bắt đầu bước đi, xong rồi quay lại bằng cách cách bóng lớn kéo dài thân thể rồi ôm bóng nhỏ bước về chỗ cũ. Bằng cách đó, hai cái bóng liền đã tạo ra một con đường giả đầu tiên.
- Chú mày có thể làm được như vậy luôn à?
Nhìn những cái bóng tiếp tục bước đi lần hai. Kỵ sĩ Mặt Đất liền kinh ngạc hỏi.
Nếu như Sky có thể dùng được năng lực này sớm, vậy chẳng lẽ những nỗ lực dùng cát để dò đường của hắn là bỏ đi hay sao?
- Rất tốn sức.
Sky lắc đầu.
Thông qua luyện tập với các biểu tượng và lời khuyên của Lando. Sky chợt tỉnh ngộ hẳn ra. Kể từ đó, thay vì luyện tập kết hợp với các biểu tượng, hắn bắt đầu chuyên chú hơn vào từng biểu tượng một. Dần dần, hắn càng ngày càng rõ hơn tính chất và năng lực của các biểu tượng này.
Đây là năng lực mới mà hắn vừa khai phá ra ở tuần trước. Nhưng mà hắn vẫn chưa thành thục, cộng thêm năng lực này cũng tiêu hao rất nhiều, cho nên hắn cũng không muốn sử dụng quá nhiều.
Bọn hắn vẫn cần phải giữ sức mới được.
- Ủa vẫn chưa kết thúc à?
Nhìn hai cái bóng vẫn tiếp tục hành động, Lando liền bỡ ngỡ nói.
Theo tầm mắt của kỵ sĩ, hai bóng người đã hoàn thành xong vòng thứ ba. Sau đó, bóng người cao to kia liền ôm lấy bóng người nhỏ nhắn, dùng tay nắm vào đám thạch nhũ ở trần hang động rồi trốn vào phía sau một tảng đá lớn.
- Ra đi! Bọn ta biết các ngươi đang núp tại nơi đó!
Nhận ra kẻ địch vẫn đang lẩn trốn sau tảng đá để chờ bọn hắn rời đi, kỵ sĩ Mặt Đất liền quát lớn.
- Chậc chậc, ta vẫn không ngờ các ngươi vẫn có được thủ đoạn này.
Nói xong, hai bóng người cũng không chần chừ nữa mà liền xuất hiện.
Dưới ánh sáng của bộ giáp, khuôn mặt của kẻ thù liền lộ diện ra trước hai vị kỵ sĩ.
Đó chính là Joker và “Hakase”.
- Lâu ngày không gặp, có vẻ cha lại tăng thêm vài ký rồi thì phải.
Nhìn Hakase, Kỵ sĩ Mặt Đất Lando liền bắt đầu chào hỏi một cách khá là thân thiện.
- Này, ta không phải là cha ngươi! Và ta cũng không có mập!
Hakase tức giận đáp lại.
Với nó, điều cấm kỵ nhất là việc nhắc đến cân nặng của nó.
Nó là người uốn dẻo, sao có thể mập mạp được chứ?
Đáng tiếc là kẻ nó nhập vào bụng cũng có hơi to thật. Mà một khi nhập vào thì do tính chất quyền năng của nó cũng khiến nó không thể thay đổi được hình dáng cơ thể được.
Cho nên, nó chỉ có thể biết nổi giận mà thôi.
- Xem ra, cũng có người lạc đường.
Nhìn thấy Joker và Hakase, Kỵ sĩ Mặt Đất liền mỉa mai.
- Chúng ta không lạc đường! Cả họ nhà ngươi mới lạc đường!
Giống như bị đâm trúng tim đen, Joker liền hờn dỗi như trẻ con mà nói.
- Nói nhiều!
Giống như là cảm xúc đã bị dồn nén quá lâu, Kỵ sĩ Bầu Trời cuối vẫn không nhịn được liền triệu hồi ra kiếm rồi nhanh chóng lao vào.
- Ấy! Chờ đã em trai! Ít nhất thì chúng ta cũng nên hỏi lý do bọn họ đến nơi này chứ?
Nhìn thấy đồng đội đã lao vào, Kỵ sĩ Mặt Đất cũng chạy theo tiếp ứng.
- Thôi! Ta đã phát ngấy vì mấy câu nói của ngươi rồi! Đánh nhau đi!
Nhìn lại kỵ sĩ Mặt Đất, Hakase liền bực mình vung ra một quyền.
- y! Đây có phải là cha con tương tàn trong truyền thuyết không?
Dùng tay không đỡ một quyền của Hakase, kỵ sĩ Mặt Đất liền bắt đầu nói đùa.
Vì trong lịch sử của Lam Tính, số lượng các tình huống cha con tương tàn nhau cũng không phải là ít. Theo như những gì hắn nhớ được, theo tình huống này, vì một số lý do nào đó, người liền biến chất. Sau đó là cha con đánh nhau. Điều này đôi khi chỉ là một trận đơn đấu, nhưng mà đa số trường hợp đều là nội chiến cả.
- Này! Ngươi cũng nên nói gì đi chứ?
Nhìn cặp bên kia vừa đối thoại vừa đánh nhau, Joker liền nhìn về kỵ sĩ Bầu Trời rồi phàn nàn. Nó rất không thích việc đánh nhau thuần túy mà không có giao tiếp.
- Keng!
Đáp trả nó là một kiếm từ kỵ sĩ.
- Này! Sao ngươi không nói? Chẳng lẻ ngươi không cảm thấy vừa đánh nhau vừa nói lý không thú vị lắm sao? Vừa có thể kéo dài trận đấu, vừa có thể giúp tác giả…
- Xoạt!
Đáp trả Joker vẫn là một lưỡi kiếm được vung lên.
- Được rồi! Đã nếu như vậy thì chết đi!
Né ra khỏi đòn công kích của đối phương, Joker liền giận giữ nói.
- Keng!
Đáp trả nó vẫn tiếp tục là một kiếm.
- --
Tạm gác lại chuyện chiến đấu qua một bên, chúng ta cùng quay lại với nhóm Eli đang ngồi thủ tại cửa động.
- Này, cậu cần giúp không?
Nhìn thấy Rosen vặn nắp chai hoài không ra, Eli liền không nhịn được mà hỏi.
- Cảm ơn vì đã hỏi. Nhưng tôi không nghĩ là tôi cần đâu.
Rosen kiên nhẫn đáp, dù hiện tại tay của hắn vẫn đang giữ nắp chai kia khá là chặt.
- Roẹt.
Chưa đợi Rosen nói xong, Eli liền giật lấy cái chai và vặn nắp ra một cách nhanh gọn lẹ rồi đưa lại cho hắn.
- …
Nhìn thấy Eli mở ra cái chai mà mình mất đến nửa tiếng vẫn hì hục không xong, Rosen liền lặng người đi.
- Bộ cậu chưa từng nhìn hồ sơ của tôi à?
Nhìn Rosen, Eli liền nghi ngờ hỏi.
- Chưa…
Rosen lắc đầu. Hắn cũng không phải là người nằm trong ban chỉ huy, làm sao có thể rảnh để đi đọc mấy cái thông tin kia chứ?
Biết về đồng đội để tìm cách phối hợp là quá đủ rồi.
- Tôi không phải là con người.
Eli giải thích.
- Vậy cô là người máy do tổ chức tạo ra à?
Rosen kinh ngạc hỏi. Đó là tất cả những gì mà hắn có thể nghĩ ra vào lúc này.
Giờ hắn đã hiểu vì sao Eli lại khỏe như vậy rồi.
- Không phải! Nhưng mà… cũng đại loại gần như vậy, tóm lại cậu có thể coi tôi như là… một người nhân tạo đi.
Eli ấp úng nói.
Vì đảm bảo không có bất kỳ một rắc rối nào xảy ra, cho nên thân phận cô vẫn phải được bảo mật.
Tất nhiên hồ sơ của cô vẫn có ghi, nhưng mà cũng không phải ghi là người quái tạo, mà chỉ là người nhân tạo thôi.
Trong tổ chức, những người biết rõ thân phận thực sự của cô chỉ có Cynthia, Hakase, ba vị kỵ sĩ và một vài người có quan chức quan trọng khác thôi.
- Này, cô nghĩ gì về đội trưởng của bọn tôi?
Nhìn Eli có vẻ hơi không thoải mái lắm, Rosen liền chuyển chủ đề.
- Ý cậu là Lando ấy hả, tôi cũng không rõ nữa. Nhưng chắc chắn cậu ta là một người rất đáng tin cậy. Chứ nếu không thì tại sao lại có nhiều người bám theo cậu ta như vậy?
Eli ngẫm nghĩ.
- Này mọi người! Thay ca!
Đang nói chuyện thì Rosen và Eli đều nghe được có người gọi.
Thế là bọn họ liền quay đầu và nhìn.
Đó là bộ ba Daisy, Hướng Dương và Lutos vừa mới quay lại.
Do các đường truyền thông tin đều bị ảnh hưởng, các loại máy móc truyền tin đều không thể hoạt động. Cho nên nhóm người đành nghĩ ra biện pháp duy nhất có thể hữu dụng để canh cổng là thay phiên nhau mà trực.
Daisy, Hướng Dương, Lutos một nhóm, Eli và Rosen một nhóm.
Giờ phiên trực đã xong, nhóm Daisy liền quay về và bàn giao công việc cho nhóm còn lại.
- Được rồi!
Nhìn Eli, Rosen liền nói:
- Chúng ta đi thôi!
Thế là hai người cùng đứng lên và đi về phía rìa cánh cổng.
- --
Quay lại với trận chiến đang đến hồi gay cấn!
- Oành!
Lại một chùy được kỵ sĩ Mặt Đất nện ra làm lòng đất rung động.
“Thật là bực quá đi mà!” Cầm chiến chùy trên tay, kỵ sĩ không ngừng nổi giận.
Phải biết là chùy của hắn vốn rất mạnh, kết hợp với biểu tượng mà bản thân đang sử dụng là Mặt Đất, cho nên cho dù trong hang động hắn vẫn có thể nện bao nhiều đều được mà không sợ hang động sụp đổ.
Theo lý do đó, bất kể quái vật nào ăn một chùy trên tay hắn đều phải trở thành một bãi thịt nát mới đúng!
- Nhân loại! Chẳng lẽ ngươi không có bất kỳ một chiêu gì khác nữa à?
Bị đập chẹp như trái banh bì xì hơi xong, Hakase liền đứng lên cùng với một giọng điệu đầy trêu tức.
Nó vẫn có thể ung dung mà đứng lên như chưa có gì cả.
Nghe thấy điều này, Kỵ sĩ Mặt Đất liền tiếp tục nện ra một chùy.
Tất nhiên là mọi chuyện vẫn đâu vào đấy.
Kẻ địch của của Lando giống như là một con gián cao su vậy. Vừa buồn nôn, lại vừa dai. Có đập bao nhiêu cũng chẳng thấm. Đã bao nhiêu lần hắn nện chùy xuống mà tên kia vẫn có thể đứng dậy như chưa có gì xảy ra.
Và điều này càng khiến kỵ sĩ Mặt Đất càng khó chịu.
Tất nhiên nếu có thể, hắn muốn sử dụng các biểu tượng khác để đánh nhau cơ. Ngọc ngoại trừ phòng thủ mạnh ra thì cũng chẳng làm được cái gì khác.
Nhưng mà dưới này quá tối tăm, lại thêm năng lực cảm ứng của các Biểu Tượng cũng không hoạt động được.
Nếu như chuyển đổi biến thân ngay bây giờ, hắn chắc chắn sẽ để cho hai tên kia chạy mất. Đó là điều mà hắn không muốn.
Mất bao nhiêu công mới gặp được kẻ thù, giờ để chúng trốn đi thì mọi chuyện sẽ phiền toán hơn nhiều.
Hắn hi vọng, chiến đấu sẽ kết thúc càng sớm càng tốt.
Ngay lập tức, hắn liền cầu được ước thấy.
- Thôi được rồi! Người Uốn Dẻo! Làm đi!
Đang trong đà tránh né, Joker bỗng nhiên liền nhảy lùi lại để rời xa kỵ sĩ Bầu Trời rồi chạm vai Hakase mà nói.
- Cái gì? Ngươi lại muốn bây giờ sao? Nhưng mà như thế thì chán lắm.
Nhìn Joker chuẩn bị muốn rời đi, Hakase liền hơi hờn dỗi mà nói. Nó thật sự là vẫn muốn đánh thêm chút nữa.
- Làm đi! Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để hội họp với bọn hắn mà.
Cảm giác đồng đội vẫn còn chút muốn vui chơi, Joker liền nghiêm túc ra lệnh. Thời gian đã đủ, nó cũng không cần thiết phải ở lại làm gì nữa.
- Thôi được rồi.
Hakase ủ rũ đáp.
- Nhân loại, hẹn ngày gặp lại! Giờ bọn ta phải đi trước đã.
Nói xong, hắn liền dùng tay đấm liên tục vào trần hàng, làm mảng vòm hang bên trên không chịu nổi mà sập xuống.
- Chờ đã!
Nhìn thấy kẻ địch rời đi, Lando liền tính đuổi theo.
Nhưng mà ngay lập tức mọi nổ lực đuổi theo của hắn đều trở nên vô dụng.
- Boing!
Những tảng đá rớt xuống đã lắp kín phần hang phía trước liền trở nên vô cùng dẻo, khiến cho chùy của hắn bị bật lại ngay lập tức.
- Chết tiệt.
Nhìn thấy kẻ thù liền rời đi ngay trước mắt, Lando liền có chút tức tối.
Thế là hắn liền dùng chùy đập vào phần bên cạnh để mở ra một phần đường mới.
- Boing!
Thành hang cũng đã biến thành cao su luôn rồi.