Linh Kiếm Ma Đế Ma Linh Song Tu

Chương 158: Chương 158: Kẻ Thù Bí Ẩn (4)




Nữ nhân chủ trì hội đấu giá mỉm cười vui vẻ nói tiếp:

-Vật đấu giá đầu tiên.

Người của hội đấu giá tức thì đem ra một cái khay bên trong có 10 lọ đan dược. Lập tức nữ nhânkia cười nói.

-Đây là 10 lọ đan dược Thiên Công Tán, một lọ 10 viên. Thiên Công Tán là đan dược nhị giai cực phẩm có công dụng thúc đẩy cảnh giới cho linh lực giả chưa thức tỉnh hồn lực. Đan này có thể trực tiếp phục dụng mà không hề có tác dụng phụ nào, ăn vào cảnh giới lập tức tăng cao không cần tốn thời gian tu luyện.

Tuy rằng đan dược nhị phẩm đối với nhiều người không có chút sức hút nào nhưng có thể trực tiếp phục dụng để tăng cảnh giới như thế này là chưa hề thấy, không ai dám nghi ngờ lời nói của Hỏa Dược đấu giá cả. Tất cả đều ồn ào nhìn chằm chằm vào mấy bình đan dược kia, Dược Thư Kỳ từ trên cao cũng không thèm bận tâm ra hiệu cho người bắt đầu đấu giá. Lập tức nữ nhân chủ trì kia cười:

-Được rồi, 10 lọ đan này không bán riêng lẻ nên mọi người dốc sức mà mua. Giá khởi điểm là 1 vạn tinh tệ một viên.

Vừa dứt lời lập tức liên tiếp nhiều tiếng ra giá vang lên.

-2 vạn tinh tệ.

-3 vạn tinh tệ.

-…….

-20 vạn tinh tệ.

-…

Vương Lăng nhìn thấy giá mấy lọ đan kia càng cao thì càng cao hứng, vốn mấy viên đan dược đó là kết quả của hắn, là do chính hắn luyện ra nên chắc chắn sẽ có phần của hắn, giá càng cao càng tốt, dù sao bây giờ hắn đang rất là đang cần tiền.

Giá từ 1 vạn tinh tệ bây giờ đã tăng lên 200 vạn tinh tệ, người vừa ra giá là Tào Châu. Vương Lăng thấy Tào Châu hào phóng như vậy thì cũng phải khâm phục, quả nhiên Phong La quốc không hổ là đế quốc đứng đầu Đông Phương đại lục, tài kim địch phú có thừa. Tuy giá này rất cao nhưng Vương Lăng biết với tên Tào Châu chỉ là con số nhỏ. Hắn cười mỉm ra giá:

-300 vạn tinh tệ.

-300 vạn tinh tệ, có ai ra giá cao hơn không.

Toàn trường nhìn về phía Vương Lăng bắt đầu tò mò về thân phận hắn bắt đầu thì thào to nhỏ, riêng Tào Châu thì trừng mắt nhìn Vương Lăng, hắn không nghĩ Vương Lăng lại có tài phú tranh với mình, căm tức ra giá đối chọi, dù theo phương diện nào thì gã cũng đang cần những viên đan này.

-400 vạn tinh tệ.

-500 vạn tinh tệ.

-600 vạn tinh tệ.

-700 vạn tinh tệ.

Vương Lăng cười nhếch mép nhìn Tào Châu như chọc tức gã, điều này càng làm gã điên cuồng ra giá tiếp.

-1000 vạn tinh tệ.

-Tào công tử quả nhiên hào phóng nha.

Vương Lăng cười cười lại tiếp tục ra giá.

-1000 vạn lẻ 1 vạn tinh tệ.

Nghe xong nhiều người câm nín, ai lại ra cái giá tù như thế nhưng ai cũng không dám có ý kiến thêm vì cái giá này cũng quá lớn rồi, Tào Châu như bị chọc điên hét lớn:

-2000 vạn tinh tệ.

Vương Lăng biết dừng ở đây là được rồi, cũng không ra giá nữa sợ ra thêm thì chắc chắn Tào Châu không thèm mua nữa thì mệt, 2000 vạn tinh tệ một viên, tức là 20 triệu tinh tệ, số tiền này đủ mua một tòa thành trì nho nhỏ rồi, thật là khó tin.

Tuy Tào Châu đấu giá thành công nhưng không hề vui vẻ chút nào, vốn hắn cũng đâu cần phải tốn nhiều tiền như thế, không phải vì Vương Lăng thì còn lâu mới phải trả giá như vậy. Riêng về Vương Lăng cũng không có nhiều tiền đấu giá như vậy, hắn ra giá chủ yếu để Tào Châu ra giá ngày càng cao thì hắn hốt càng nhiều. Dược Thư Kỳ cùng Tuyết Ưng ở trên lầu cao nhìn thấy hắn khiến đối phương phải bỏ ra nhiều tiền như vậy thì cười lớn.

-Tên này thật không ngờ lợi hại như vậy.

Hai nàng nhìn nhau cười, riêng Tào Vận thì đang cau mày khó chịu, đám người xung quanh Vương Lăng bây giờ cũng đang âm trầm.

Cũng sau đó có nhiều món đồ được đấu giá nhưng không được sôi động mấy. Nữ nhân chủ trì đấu giá rốt cuộc cũng tập trung vào điểm chính của cuộc đấu giá hôm nay. Hỏa Phượng Huyết Tích được đem ra, một mảnh phiến đá màu đỏ có trạm khắc hình hỏa phượng được đặt trong một cái lồng kính kiên cố, hai bên có hai cường giả viên lực cảnh canh nghiêm, thách ai dám nhào vào cướp đoạt.

Cái giá đầu tiên được đưa ra, 1 vạn bạch tệ, một con số khổng lồ mà một quốc gia nhỏ còn lâu mới có được.

- 2 vạn tinh tệ.

-......

-50 vạn bạch tệ.

Người vừa ra giá là một công tử vô cùng tuấn tú, ngọc diện tiểu sinh, một thân thanh y đậm chất thư sinh nhưng lại tỏa ra khí thế khác lạ khiến ai cũng phải dè chừng. Ngồi bên cạnh tên này là một thanh niên cũng tuấn mã, một thân cẩm bào màu đỏ chói với hoa văn lòe loẹt. Hai người này được bao quanh bởi một đám cường giả nguyên lực cảnh giới thậm chí còn có 2 người viên lực cảnh, thân phận rõ ràng không hề tầm thường.

Nói những cường quốc của Đông Phương hiện cũng không kiếm đâu ra nhiều cường giả hộ tống như vậy. Cũng có mấy người nhìn thấy thì nhận ra thân phận hai người này. Cứ việc nói nhỏ với nhau nhưng Vương Lăng tinh thần lực khá cường đại, nghe ngóng cũng không khó.

Hóa ra thanh y công tử kia là Thượng Quan Tính Minh, nổi danh vang xa của Tây phương đại lục, thiên tài ngàn năm có một, 20 tuổi hóa linh đỉnh phong, mà bây giờ đã sớm là nguyên lực đỉnh phong. Bên cạnh là Tây Môn Hoạn, cửu hoàng tử của Thiên Long đế quốc, cũng là người có danh tiếng nhưng lại là loại ham hoa háo sắc, tài cán kém cỏi.

Cuộc đấu giá diễn ra rất khốc liệt, mới đó mà giá của mảnh hỏa thạch kia đã lên 500 vạn bạch tệ. Người vừa ra giá là một hắc y nhân trùm đầu không nhìn ra nhân dạng nhưng Vương Lăng nhận ra khí tức khác thường của tên này, là người đã cứu Lãng Chiêu khỏi Tuyết Ưng.

Sự tập trung của Vương Lăng toàn bộ đều tập trung vào hắc y nhân này. Vì để dễ dàng tiếp cận hắn từ biệt Lộc Khách rồi rời đi, đến căn phòng trung tâm của Dược Thư kỳ, hắn nhìn hai nàng cười mới kêu Tuyết Ưng lại dặn kỹ:

-Tý nữa tỷ giúp ta theo sát tên áo choàng đen kia.

-Hắn là ai.

-Là người trước đó tỷ để thoát đấy.

-Được, để đấy cho ta.

Tuyết Ưng nghe thấy hắc y nhân là kẻ đã cứu thoát Lãng Chiêu tâm tình trở nên phấn khích hơn. Riêng Vương Lăng thấy cuộc đấu giá sắp kết thúc mà Lộc Khách dường như sắp rời đi nên liền lén đi theo.

Lộc Khách đi vào biệt viện nơi chuẩn bị cho khách quý của Hỏa Dược hội đấu giá, hắn khá cẩn mật nhìn ngó xung quanh rồi mới bước vào, đi đến một căn phòng thì khẽ đóng cửa lại còn không quên nhìn xung quanh lần nữa. Dù đã rất cẩn thận nhưng cũng không thể tránh khỏi tai mắt của Vương Lăng, hắn cẩn thận tiến tới gần, mở hé mép cửa ra không gây tiếng động.

Ở bên trong Lộc Khách dùng một viên linh thạch đặt vào một khe nhỏ trên thành kệ, ngay sau đó dưới chân Lộc Khách phát ra ánh sáng màu xanh, Lộc khách sau đó cũng không thấy nữa. Vương Lăng giật mình khẽ lẩm bẩm.

-Truyền tống trận, không ngờ bây giờ vẫn còn có người có thể làm được.

Nói về truyền tống trận thì trước giờ chỉ còn lại một cái nối liền hai lục địa Đông Tây được cảnh gác bỏi rất nhiều cường giả, mỗi lần truyền tống cũng chỉ được hơn chục người, đây là lý do mà Tây phương đại lục chưa thể gây nhiều áp lực cho Đông phương đại lục.

Vương Lăng không chần chờ lập tức mở cửa đi vào, nhìn cái truyền tống trận này, rõ ràng đây chỉ là một dạng khá nhỏ chỉ truyền tống được một khoảng cách vài trăm mét là cùng. Hắn tuy muốn đi nhưng bản thân cần phải cẩn thận là tốt nhất.

Lúc này ở hội đấu giá, giá trị của Hỏa Phượng Huyết Tích đã lên tới 10000 vạn bạch tệ, một con số khổng lồ mà Phong La đế quốc cũng khó mà xoay sở ra. Lăng Triệt cùng Tào Châu mặt mày âm trầm không thể phát tiết, Lăng Triệt nhìn qua Tào Vận thấy nàng không thèm nhìn hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Tất cả là tại tên Thượng Quan Tính Minh kia, hắn đưa một số tiền lớn như vậy mà mặt mày không đổi sắc, còn tên Tây Môn Hoạn thì cười cười khoái trí lại ngắm nhìn Tào Vận với ánh mắt thèm thuồng càng làm Lăng Triệt căm giận.

Hắc y nhân nãy giờ không hề ra giá, chỉ nhìn chằm chằm kẻ vừa mới đoạt được Hỏa Phượng Huyết Tích, không chỉ có mình hắc y nhân, còn nhiều thế lực khác cũng canh chừng đám người Thượng Quan Tính Minh sẵn sàng cướp đoạt. Nghĩ vậy chứ xung quanh cường giả nhiều như vậy làm sao mà dễ dàng cướp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.