Đoàn người Vương Lăng chia nhau ra bắt cá chuẩn bị bữa ăn, chưa được bao lâu hắn đã nghe tiếng la của Đình Đình, cả đám hốt hoảng mới phát hiện một con Cự Kình đang há miệng hút Đình Đình vào miệng, nàng cố bám vào một tảng đá nhưng có lẽ không trụ được bao lâu.
Vương Lăng phóng ra băng khí đóng băng một khoảng mặt nước theo đà nhảy đến nắm lấy tay Đình Đình dùng ‘Phi Quang Dực’ bay lên cao.
Con Cự Kình bị giành lấy mồi tức giận rống lên, một làn sóng âm vang vọng làm choáng váng bất cứ ai nghe thấy, mồm nó há rộng, một cột nước khổng lồ hướng phía Vương Lăng.
Vương Lăng ném Đình Đình xuống dưới được Hàm Trương đỡ được nàng sau đó lại lo lắng nhìn lại hướng Vương Lăng, cơ thể hắn mất đi thăng bằng rơi ngã xuống mặt nước, dưới nước những xoáy nước chảy mạnh hút lấy hắn.
Con Cự Kình rít một tiếng kêu lại sau đó xuất hiện một đàn dơi đen cánh rộng bay ra từ phía thác nước. Tuy là yêu thú sơ đoạn cấp 1 nhưng số lượng rất nhiều làm cả đoàn người chật vật chống đỡ.
Vương Lăng dùng lôi điện dẫn truyền khắp mặt hồ nhưng không hề có tác dụng với Cự Kình, từ sau lưng nó xuất hiện chục cái gai dài lớn quẩy mạnh dòng nước khiến Vương Lăng kinh hoảng:
-Không ngờ lại là yêu thú cấp 3 còn lại là biến dị.
Chật vật chống đỡ lấy xoáy nước khổng lồ, con yêu thú lại không ngừng quẩy đạp khiến Vương Lăng khó lòng thoát khỏi, hắn cũng có thể thoát được nhưng lại lo cho nữ nhân của hắn nên tạm thời chưa thể rời đi, nếu không nữ nhân của hắn có thể gặp nguy hiểm.
Vương Lăng hít đều trong đầu suy nghĩ đối sách, lập tức lách qua một bên mặt hồ đứng xuất ra ‘Vạn Kiếm Quy Tông’ phóng thích dĩ nhiên đều bị lực nước cản lại.
Vương Lăng bàn tay sau đó xuất hiện tia ánh sáng màu tím phóng xuất truyền dẫn vào lưỡi kiếm ngay lập tức những ánh kiếm có chứa lôi điện phóng tới sát thương tuy không lớn nhưng lại có hiệu quả.
Cự Kình lặn xuống sâu, mặt nước yên tĩnh trở lại, Vương Lăng ngạc nhiên một lát quay đầu hướng phía bờ thì bất ngờ bị một luồn lốc đánh trúng, lốc xoáy này dạng vòi rồng cuốn lấy, tất cả vật chất xung quanh bao gồm Vương Lăng, hắn cơ bản không thể chống lại lực hút cường đại này, ngay sau đó biến mất bên trong vòi rồng.
Cảnh tượng xung quanh tan hoang, mặt nước yên bình trở lại, đám yêu thú bay trờ về hang làm Tần Thanh Y cùng đám người thở phào nhẹ nhõm. Lúc sau Tần Thanh Y mới nhanh chóng chạy đến bên hồ nhìn ngó xung quanh:
-Vương Lăng đâu, chàng đâu rồi.
-Tỷ tỷ yên tâm có lẽ chàng trôi dạt gần đây thôi.
Sở Ngọc lên tiếng động viên Tần Thanh Y nhưng trong lòng nàng cũng lo lắng cho Vương Lăng, thấy 2 nữ có chút lo lắng làm Địch Địch không biết làm sao chỉ có thể ra sức động viên theo. Hai nam nhân kia cũng không biết nói gì đành nghe theo chúng nữ chia ra tìm kiếm Vương Lăng thế nhưng Trấn Bạch lại đứng ra dõng dạc:
-Không cần quá lo, hắn có lẽ chỉ quanh đâu đây nếu giờ đi tìm thì sẽ mất sức nhiều, không chừng sẽ bị tập kích thì khó đối phó. Hắn là người mạnh nhất ở đây nếu có ai có thể làm hại hắn thì chúng ta sao có thể.
-Nếu chàng bị thương thì phải làm sao. Không được ta phải đi tìm chàng.
Tần Thanh Y rảo bước muốn đi nhưng bị Sở Ngọc giữ lại:
-Tỷ tỷ yên tâm, hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì, chỉ là một chút chuyện sao làm khó được hắn, chúng ta ở đây đợi hắn. Nhiều lần như vậy tỷ phải biết bản lĩnh hắn chứ.
Nghe lời Sở Ngọc Tần Thanh Y cũng đành ngậm ngùi nghe lời trong lòng lo lắng bất an, cả đám giờ đều hiểu nếu tùy tiện ra ngoài bây giờ thì chắc chắn sẽ gặp chuyện bất lợi khi gặp kẻ thù mà bản thân không biết rõ vị trí.
Trấn Bạch mỉm cười hài lòng tỉnh cảnh bây giờ, hắn đắc ý trong lòng bây giờ bản thân trở thành người đáng tín nhiệm nhất ở đây, hắn liếc nhìn Hàn Tố Cẩm thấy nàng không hề để tâm hắn chút nào chỉ đang an ủi Sở Ngọc thì có chút buồn bực đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Vương Lăng tỉnh lại thấy không khí càng trở nên loãng, khô hấp càng khó khăn, vùng xung quanh hắn chỉ một màu tối đen, lấy ra Ngọc Quang Tỏa soi sáng hắn giật mình thấy cảnh vật một mảng những mảnh cây, con cá to nhỏ, hai bề tường là mảng màu hồng hình như có khi cử động.
Vương Lăng tò mò chạm vào giật mình nhận ra nó có hơi ấm cùng mùi tanh tưởi. Giờ đây hắn đã hiểu hắn đang ở đâu, là ở trong bụng cá, hắn run người nhanh chóng nghĩ cách thoát ra, dùng kiếm dù chém phần da thịt thế nào đều không có tác dụng do linh lực nhanh chóng bị tiêu thụ.
Hắn cũng không biết hướng nào là đầu hướng nào là đuôi chỉ đành đi một hướng mà thôi, càng đi hắn càng thấy nhiều xương người cùng xương yêu thú, cái trình độ này rõ ràng không chỉ là yêu thú cấp 3 biến dị nữa rồi có khi là yêu thú cấp 4 biến dị.
Càng vào trong mùi tanh thối càng đậm đặc làm hắn khó chịu quay đầu đi hướng ngược lại, do thiếu không khí nên hắn đành nhẫn nhịn ngửi lấy thứ mùi kinh khủng bốc ra, một lát sau một dòng dịch thủy màu lục chảy ra, nó chảy tới đâu thì cây cối, cá cơm đều bị nó tiêu hóa, Vương Lăng vội vàng chạy đi.
Đi đến một đoạn hắn thấy có một luồn linh lực mạnh mẽ từ đâu đó phát ra, không nghĩ nhiều hắn đi về phía đó thì thấy một hòn ngọc màu xanh tỏa ra ánh sáng bị bao bọc bởi một lớp da thịt.
-Cái này là yêu thạch sao, lớn như vậy, cái con yêu thú này lớn cỡ nào đây.
Vương Lăng lấy Minh Dạ kiếm chém những mảng thịt bên ngoài, vài ba phát chém mới tách được một lớp thịt, ngay sau đó cảnh vật rung chuyển dữ dội, dòng dịch chất tràn vào, cũng may nhờ “Phi Quang Dực’ nên hắn không có dính, hắn cầm kiếm chiêu thức liên tiếp chặt xé, mọi thứ chuyển động càng mạnh, dòng dịch chất ồ ạt chảy đến, lần này chạm tới gót chân hắn làm hắn cảm thấy da thịt tiếp xúc như bị đốt nóng.
Cuối cùng hắn thành công lấy đi ma hạch, cảnh vật xung quanh hỗn loạn thật sự, dòng dịch thủy tràn đầy ngập bao trùm khoang buồng làm da thịt hắn giống như bị đun sôi.
Vương Lăng nhìn viên yêu hạch trong tay, ra sức dùng ‘Hấp Huyết pháp quyết’, ánh kiếm đâm tới phá, vận ‘Ngự Thiên Quyết’ xuất ra ‘Toàn Lưu Nhất Kiếm’ đâm thủng một lớp thịt.
Mọi thứ rung lắc càng dữ dội, Vương Lăng nhanh chóng theo lỗ hỏng đi ra ngoài. Vừa ra ngoài hắn đã tiếp xúc nước lạnh ngắt, không khí loãng hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn lại hắn thấy một con cá khổng lồ đang giãy giụa đành đạnh trong nước, là do hắn gây ra.
Vương Lăng kinh hãi nhìn lại con cá khổng lồ kia, mới nhìn chút thì một bóng đen lao tới nuốt lấy Cự Kình, nó còn to hơn Cự Kình gấp 3 lần, đầu nhìn như thằn lằn, thân khủng long, đuôi dài, mắt đỏ hung tợn.
Vương Lăng kinh hãi bơi đi, nhìn gần đó một gốc hang cố bơi tới, con hải yêu kia cũng nhận ra sự hiện diện của Vương Lăng bơi nhanh tới trước mặt Vương Lăng làm hắn kinh hãi, điều ngạc nhiên là nó chỉ quan sát hắn chứ không ăn, hắn lấy làm lạ ngay lập tức sau đó hiểu lý do.
Có lẽ là mùi máu dẫn dụ thêm một con yêu thú dài to đen xì như rắn từ phía cái hàng hắn định tới trườn ra. Cả hai con yêu thú này nhìn nhau, thoắt cái đã lao vào cắn nhau.
Vương Lăng nào có tâm trạng mà xem, muốn nhanh chóng kiếm chỗ để thở, cố bơi lên mặt nước nhưng số hắn rất xui, cả hai con yêu thú cắn nhau ầm ĩ tạo ra một xoáy nước sâu kéo hắn vào, hắn đành bức lực để bị cuốn lấy, không khí dần mất hắn sau đó bất tỉnh không biết trời đất gì nữa.
Đến tối vẫn không thấy Vương Lăng trở lại Tần Thanh Y sốt ruột nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, Sở Ngọc không ngăn cản nàng mà cũng đi với nàng, đám người kia ai cũng gật đầu đồng ý giúp đi kiếm Vương Lăng, chỉ có Trấn Bạch ra sức phản đối:
-Không được, giờ là ban đêm, thực sự rất nguy hiểm, ai biết có phục kích hay không.
-Nếu vậy ngươi cứ ở đây bọn ta đi tìm.
Nhưng dường như không ai nghe hắn nói, mặc kệ chia nhóm đi kiếm Vương Lăng.
Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc và Hàn Tố Cẩm cùng nhóm, 4 người kia cùng nhóm, cũng vì Sở Ngọc hiện tại là người lợi hại nhất còn lại nên không ai phản đối, so về chiến lực thì vậy là cân bằng rồi.
Chia làm hai đường, hẹn thời gian ước định một chút rồi rời đi, Trấn Bạch tuy không tình nguyện nhưng nghĩ đến đây là cơ hội li khai Vương Lăng thì hắn trong lòng vui vẻ chỉ là chia lìa với người hắn thích.