Vương Lăng bị đánh bầm dập xương cốt như nát vụn, không thể cử động được ngay cả ngón tay, Bạch Mai Cốt cười mỉm nhìn hắn vẻ mặt thỏa thích.
-Thấy thế nào, nữ nhân của mình bỏ mình mà đi.
-Thế thì sao, dù thế ta vẫn không trách nàng.
-Thật sao.
Bạch Mai Cốt có vẻ không tin nhưng đối với Vương Lăng thì nàng rời đi là lựa chọn tốt nhất cho hắn, bản thân hắn còn không lo không được nói gì đến bảo vệ mấy nữ nhân khác, hắn khẽ liếc qua bên Lạc Dao Dao dồn sức nói.
-Lạc cô nương mau đem Tần Thanh Y rời khỏi đây, việc còn lại cứ để ta lo.
-Ngươi nhìn lại bản thân đi, lo được chúng sao.
Lạc Dao Dao nào tin lời hắn nói, khuôn mặt ủ rủ.
-Đừng lo. Ta tự có cách.
-Thế nhưng.
-MAU RỜI ĐI!
Thấy hắn tỏ vẻ tức giân, nàng nhìn lại Tần Thanh Y mím chặt môi đem nàng rời đi, nàng cố quay đầu lại nhìn hắn, không còn vẻ chán ghét như lúc nãy nữa. Bạch Mai Cốt không hề ngăn cản, nàng cười móng tay đen dài nhọn hoắc chỉa về khuôn mặt hắn.
-Thật không ngờ ngươi lại quan tâm đến mấy ả nữ nhân như vậy, tỷ tỷ đây có chút ghen ghét rồi đấy. Giờ chỉ còn lại 2 ta, mau ngoan ngoãn giao đồ ra, nếu không ta dễ dàng quay lại giết mấy ả kia.
-Được rồi. Trước tiên thả ta ra trước đã.
-Lại muốn giở trò.
-Ta còn có thể giở trò nữa sao, cơ thể cử động còn khó nữa, với lại an nguy mấy nàng vẫn chưa được đảm bảo.
-Ngươi nói cũng đúng. Được rồi.
Bạch Mai Cốt ra lệnh cho linh phôi đỡ hắn vậy, Vương Lăng có vẻ đuối sức đứng không vững, Bạch Mai Cốt mau khẩn trương:
-Mau mau giao nó ra.
-Giao ra cũng được nhưng sợ tiểu tỷ không lấy được thôi.
-Nhiều lời, làm gì ta lại không giữ được chứ.
-Thật sao.
Vương Lăng khẽ cười, từ mi tâm xuất hiện miếng ngọc bội màu đỏ, luồn ánh sáng chiếu trực tiếp vào người của Bạch Mai Cốt, ngay sau đó ả được dịch chuyển đến không gian ý thức của Vương Lăng. Ả ngó nghiêng xung quanh thấy một màu tối đen hốt hoảng la ó:
-Chuyện gì thế này, ta đang ở đâu.
-Sao nào tiểu tỷ, sợ rồi sao.
Vương Lăng xuất hiện ngay trước mặt Bạch Mai Cốt, do đây là vùng ý thức của riêng hắn nên thuộc quyền kiểm soát của hắn, mặc dù hắn vẫn chưa hiểu hết về vùng tối không gian này nhưng cũng đủ xài. Bạch Mai Cốt thật tức giận nhìn hắn:
-Ngươi đang làm trò gì thế, ta đã bảo mau giao “Âm Dương Khí Môn” ra mà.
-Được rồi, của tỷ đây.
Lập tức một thanh linh kiếm màu vàng hiện lên trước mặt, vẫn là những dòng chữ tối nghĩa không cách nào đọc được, Bạch Mai Cốt ngạc nhiên nhìn qua Vương Lăng lại ngó lên thanh linh kiếm, nàng đi tới quan sát thật kĩ xác định đây là vật mà nàng đang tìm kiếm.Bất chợt một đạo ánh sáng vàng bắn ra từ linh kiếm, lập tức chuyển sang hồng quang bao phủ quanh người Bạch Mai Cốt rồi xâm nhập vào cơ thể nàng. Tuy hiện nàng đang ở dạng minh thức nhưng đạo ánh sáng này lại trực tiếp tác động đến cơ thể nàng làm nàng cảm thấy nóng bức mệt mỏi.
Vương Lăng cũng giật mình không hiểu cái đạo quang ảnh vừa rồi từ đâu xuất hiện, hắn vốn chỉ muốn nhờ Linh Tôn hù nàng một chút nhưng cái uy lực này rất không bình thường. Lập tức Linh Tôn giờ này xuất hiện ngay bên cạnh hắn nhìn Bạch Mai Cốt rồi ngó qua hắn.
-Đừng lo, giờ ả ta đã bị chế trụ rồi. Ai bảo lại dám trực tiếp vào khu vực của ta chứ.
-Tiến bối, cái vừa rồi là…
-Ta vừa truyền cực dương chi khí vào người nàng, chẳng bao lâu nữa toàn thân sẽ bị đốt nóng dày vò đến chết.
-Ặc. Như vậy …
-Sao nào. Thương hoa tiếc ngọc à, muốn cứu nàng cũng được nhưng cần phải có cực âm chi khí điều phối cùng
nàng, thể chất ngươi là phù hợp nhất. Cứu ả ta hay không là quyết định của ngươi thôi.
Vương Lăng thở dài, lần nữa hắn trở về thực thể, mở mắt nhìn nàng đang thống khổ nằm trên đất, dù biết lúc nãy ả còn muốn giết hắn nhưng lại không thể nào vui vẻ khi thấy một nữ nhân đau đớn nằm đó được.
Sống trên thế giới này thì không được nương tay với kẻ địch nếu không thì sẽ để lại hậu họa khôn lường, giờ chỉ còn cách trực tiếp giết chết Bạch Mai Cốt chấm dứt sự thống khổ của nàng.
Vương Lăng ngó qua phôi lõi thấy nó hoàn toàn bất động, không có mệnh lệnh chủ nhân thì nó dường như sẽ không hành động được gì, thật sự yên tâm. Tay hắn lấy ra thanh ma kiếm trực tiếp muốn đâm xuống thì đột ngột dừng lại, vốn dĩ cũng vì thấy từ mắt nàng chảy ra dòng nước mắt như đang chịu đau khổ chuyện gì đấy.
-Biết thế nhắm mắt đâm cho rồi.
Hắn thở dài buông bỏ ma kiếm, quay qua nhìn lại nàng, khẽ lau đi mấy giọt nước mắt kia.
-Ta không biết vì sao nhưng có lẽ là ngươi phải gặp phải chuyện gì đấy mới trở thành ma nữ. Haiiz thôi thì nàng nợ ta lần này vậy, tiền bối, giờ vãn bối quyết định cứu nàng ta.
-Ngươi nghĩ chưa, nữ sắc là thứ ngăn cản con đường tu luyện của linh lực giả đấy. Mềm yếu như vậy thì không cách nào cường đại được đâu.
-Không sao, vãn bối tu luyện không theo bất cứ nguyên tắc nào cả, sẽ tự mình có cách cường đại, chẳng phải còn tiến bối đó sao.
-… Nếu muốn cứu nàng thì ngươi chỉ cần cùng nàng song tu tạo điều kiện cân bằng âm dương chi khí trong người nàng.
Vương Lăng nghe xong giật mình, thật cái gì mà mới đến đây hắn có duyên với nữ nhân như thế, cách này hắn không ngại nhưng nghĩ lại chắc cứu nàng ta xong không chỉ không biết ơn mà còn quay qua đánh chết hắn.
-Mặc kệ, dù sao cận kề cái chết nhiều lần rồi còn sợ cái gì, huống hồ đây là để cứu người.
Hắn tự nhủ, quay qua nhìn nàng sắc mặt thật đỏ nằm yên đó. Nuốt nước bọt hắn nhẹ nhàng đi đến, đầu tiên là lấy xuống mạng che mặt, lập tức hắn như hút hồn, nàng khuôn mặt kiều diễm ướt át hàm chứa mị lực kinh người, tuy không phải là tiên thiên thánh nữ nhưng đẹp ma mị đủ để mọi nam nhân quỳ rạp, nàng bao hàm trong đó một loại mị lực hút hồn nam nhân.
-Quả nhiên là yêu nữ.
Vương Lăng tiếp tục giải khai y phục nàng, từ từ lột sạch hết quần áo để lộ cơ thể hoàn mỹ trắng muốt, nàng trước kia độc ác là thế, giờ không còn quần áo thì danh tiếng có đáng sợ thì nam nhân nào cũng phải mặc kệ mà quy phục.
Vương Lăng lắc đầu mau lấy lại tỉnh táo, giờ hắn đang cứu người nếu không nhanh thì nàng thật tàn hương ngay. Hắn bắt đầu khám phá cơ thể nàng cố làm nàng ướt để hắn có thể dễ dàng đi vào,bầu ngực nàng ưỡn thẳng phía trước khiêu khích tầm nhìn hắn làm hắn không thể ngừng bú mút, ngón tay vẫn điêu luyện khẽ ra vào âm hộ bên dưới người nàng.
Nàng cơ thể mềm mại dễ dàng bị hắn kích thích, còn dính thêm dương khí đình trệ nên rất mau một mảng ẩm ướt phía bên dưới như sẵn sàng mời chào hắn tiến vào.
Vương Lăng biết thời gian đã ổn, lập tức trút bỏ y phục để dương vật ngay trước cửa âm hộ của nàng, đâm sâu vào, âm hộ nàng như càng ngày càng hẹp làm hắn có chút khó khăn. Hắn lại rất nhanh ngạc nhiên khi đụng phải một lớp màn chắn bên trong, thật không ngờ nàng vẫn là trinh nữ, hắn ăn gì mà mới tới nơi này vài tháng mà suốt ngày đi phá trinh người khác nhiều như vậy, có lẽ là sao Xử Nữ chiếu trúng.
Hắn không ngừng, chầm chậm đi vào phá tan lớp màng mỏng, cơ thể nàng khẽ run miệng ngân nga tiếng rên.
Dương vật hắn khó khăn lắm mới vào tận sâu bên trong nàng, âm hộ nàng phải nói là rất khít, nếu không phải hắn tới đây có “Âm Dương Khoái” thì đã sớm xuất tinh rồi. Hắn ra vào âm hộ nàng một cách nhẹ nhàng, càng về sau càng nhanh, âm hộ nàng trơn tuột qua biết bao lần tiết tháo, lập tức một luồn đặc sệt chất lỏng bắn thẳng vào sâu bên trong nàng, dòng chất lỏng trắng chảy ra hòa quyện không biết bao nhiều dịch chất của 2 người.
Đợi tới khi nàng dần trở nên ổn định cực dương chi khí trong cơ thể hắn mới yên lặng cùng nàng điều hòa âm dương hòa khí. Thời gian dần trôi hắn tiến nhập vào trong thức hải của nàng.