Linh Kiếm Ma Đế Ma Linh Song Tu

Chương 116: Chương 116: Thủy Đế (2)




Ảo cảnh vừa kết thúc, ngay trước mắt Vương Lăng và Liễu Tuệ là một thiếu nữ tóc xanh xinh đẹp lộng lẫy, khuôn mặt hoàn mĩ, lông mi dài, tầm 20 tuổi nhìn giống với thiếu nữ hắn thấy trong ảo cảnh vừa rồi. Vị thiếu nữ nhìn chằm chằm hai người cười:

-Nhìn quá khứ người khác là không được nhé.

-Xin lỗi. Là lỗi của tiểu nữ.

Liễu Tuệ lên giọng xin lỗi, thiếu nữ kia gật gù nhìn nàng:

-Không sao mà. Nếu không có ý xấu thì không vấn đề gì, nhìn 2 người ta cũng thấy đủ thiện cảm rồi.

-Thật không biết tỷ tỷ là ai.

Vương Lăng hỏi, trước chỉ thấy thiếu nữ này xinh đẹp nên không để ý, giờ mới thấy nàng đang lơ lững bay vòng vèo trên không y như hồn ma vậy, thậm chí xuyên qua cả mấy đồ vật trong phòng. Thiếu nữ kia bay qua chỗ hắn cười.

-Hỏi ta. Ta tên gì cũng quên rồi, chỉ nhớ mọi người gọi ta là Thủy Đế.

-Thủy Đế?

-Ừm, hay cứ gọi ta như vậy đi.

-Vậy giờ tỷ sao trông như hồn ma thế kia.

Hắn cười trừ nhìn nàng bộ dáng ngây ngô kia, cảm nhận nàng thực lực chân chính rất cao nên tàn hồn này mới hiện hữu rõ như vậy. Thủy Đế xoa xoa trán lắc đầu.

-Ta không biết.

-Ặc. Vậy tỷ có biết “Hắc Đế Lôi Ảnh” không.

Hắn muốn mau chóng vào mục tiêu chính, mặc kệ Thủy Đế là như thế nào, hắn nghĩ danh tự nàng nghe vậy thì hiểu biết chắc cũng rất cao, nàng nghe hắn nói nhăn mày bay qua bay lại đáp trả:

-Hổng biết.

-Nếu vậy thì không làm phiền tỷ nữa, đệ có việc bận.

Thất vọng hắn kéo tay Liễu Tuệ theo sau mau chóng tìm lối ra. Giờ hắn tập trung muốn kiểm tra mấy căn phòng còn lại, ghé qua từng phòng hắn cũng không nhận ra cái gì khác biệt, không hề tìm ra thứ đồ quan trọng gì. Vào thêm một căn phòng nữa, nơi này dường như là khuê phòng của một thiếu nữ, hương thơm ngào ngạt, căn phòng sạch sẽ dù hắn chả cảm nhận có ai ở chỗ này. Hắn cùng Liễu Tuệ chia nhau ra kiểm tra, hắn mở tủ đồ ra hết hồn cầm lấy đống áo yếm cùng nội y, tức thì Thủy Đế hiện trước mặt hắn phồng má trợn mắt.

-Không được tự tiện lục lọi phòng thiếu nữ. Tiểu đệ thật dâm tặc.

-Xin lỗi tỷ.

Hắn mau chóng giật mình lui người ra, Liễu Tuệ đi tới có chút không thoải mái nhìn qua chỗ Thủy Đế lên giọng kính lễ:

-Thủy Đế đại nhân không biết là ai ở trong căn phòng này, nhìn nó vô cùng sạch sẽ, gọn gàng dường như thường xuyên có người dọn dẹp.

-Đừng gọi là đại nhân, nghe khó chịu quá, ta là con gái mà, gọi là tỷ tỷ.

-Vâng tỷ tỷ.

-Tốt. Ngoan để tỷ nói cho nghe, đây là phòng tỷ, căn phòng cũng là tỷ dọn dẹp.

Cả Vương Lăng và Liễu Tuệ nhìn nhau thì chỉ thấy bàn tay Thủy Đế vung lên, mọi thứ trong căn phòng đâu lại vào đấy, bụi bẩn tích tụ mà phóng xuất ra ngoài căn phòng. Hắn thật không ngờ chỉ còn lại tàn hồn mà vẫn còn có thể sử dụng linh lực còn rất thuần thục như vậy. Dù là vấn đề gì thì trước tiên cứ ra khỏi đây đã rồi tính tiếp, thứ hắn cần quả thật sẽ không ở trong này.

-Tỷ có thể đưa bọn ta ra ngoài không.

-Ừm. Được chứ.

Vừa dứt lời một thông đạo từ phía gầm giường mở ra, hắn ngạc nhiên đủ rồi nhìn qua Liễu tuệ mau chóng rời đi. Bước xuống những bậc thang kia hắn ra ngoài lại nhận ra đây là hang đá hắn trú trước đó, ra ngoài là cánh cửa tự động đóng lại không để lại dấu tích gì, là ảo thuật hay là gì mà đi xuống lại thành đi lên mặt đất. Quay qua nhìn Liễu tuệ hắn lên giọng:

-Đi thôi.

-Vâng chủ nhân.

Quay về hắn nhìn thấy Bạch Lam mặt hớn hở khi thấy hắn, hắn đến bờ vỗ về ánh mắt trìu mến, tuy yêu thích vị tiểu muội này nhưng hắn không có thời gian để mà lo cho nàng, vừa nhìn Liễu Tuệ đang im lặng hắn nói.

-Bản khế ước của các ngươi đâu.

-Đây thưa chủ nhân.

Liễu Tuệ lập tức lấy ra 2 bản khế ước còn y nguyên, hắn cầm lấy bàn tay cháy lên hỏa diễm đốt cháy cả 2 bản khế ước trước sự ngỡ ngàng của Liễu Tuệ.

-Từ giờ các ngươi tự do. Có thể đi đâu tùy thích.

-Chủ nhân không cần bọn muội nữa sao.

Bạch Lam hoảng hốt, hắn cười vuốt ve mái tóc nàng.

-Thế muội không muốn ta làm ca ca sao, như vậy thì muội có thể gọi huynh là ca ca.

-Ca ca.

Bạch Lam lao vào ôm lấy hắn từ buồn chuyển vui, hắn cảm nhận rất rõ sự yêu thích đặc biệt của tiểu la lỵ này với hắn, hắn cũng nhận ra Liễu tuệ vẫn im lặng nãy giờ. Lúc này thì bên tai hắn lại vang lên giọng nói khác.

-Hửm. Hóa ra đệ thích loại này à.

-Hết hồn.

Vương Lăng quay qua thấy ngay Thủy Đế ánh mắt đang nhìn hắn như tên ấu dâm, hắn thì hoảng hốt không ngờ thế mà Thủy Đế làm sao lại theo tới tận đây.

-Sao tỷ lại ở đây.

-Ở trong kia chán muốn chết. Ta muốn ra ngoài chơi một thời gian.

-Ra vậy.

Hắn nhìn ra từ trong tay Liễu Tuệ là lam châu kia tỏa ra thủy lực mạnh mẽ, rõ ràng đây là cách mà Thủy Đế ra ngoài. Hắn nhìn qua Liễu Tuệ không thể hiểu nàng đang nghĩ gì, tất cả mọi thứ nàng biểu hiện đều chứng tỏ nàng đang giấu hắn rất nhiều thứ, hắn cũng không muốn can thiệp quá nhiều chuyện nên tạm thời bỏ qua mọi nghi vấn.

-Có phải ngươi không thích gọi ta là ca ca không.

-Ai gọi ngươi là ca ca chứ, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ mới đúng.

Nghe hắn nói nàng mau chóng đáp trả, trước kia làm nữ nô kính lễ với hắn bao nhiêu thì giờ đây lại trở thành một thiếu nữ chua ngoa làm hắn kinh ngạc không thôi, nếu nàng không thích làm nô lệ sao không sớm xóa bỏ khế ước mà còn đợi hắn, điều này hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu. Tuy thế nhìn điệu bộ nàng như giải phóng hết tâm tư để giờ trở lại thành chính mình làm hắn cũng yên tâm hơn.

-Được rồi, Liễu tỷ.

-Bất ngờ thật, ta còn tưởng ngươi còn ngoan cố không chịu gọi.

Hắn chả muốn đôi co với nàng, cười mỉm đứng dậy.

-Có vẻ ở đây không có thứ ta cần, chúng ta đi nơi khác.

-Mau lên, ta muốn kiểm chỗ nào chơi vui.

Thủy Đế lượn qua lượn lại cười phấn khích, hắn thật không hề nghĩ tới một tàn hồn mà ham chơi thế này, chả giống trong ảo cảnh lúc nào, quả nhiên hắn thật khó lòng nắm bắt suy nghĩ nữ nhân. Dù sao việc hắn cần làm vẫn chưa có tiển triển gì, từ những gì hắn nghĩ thì có lẽ là nên đi theo hướng lôi dẫn thì hợp lý hơn.

Hắn quay lại nơi xuất phát lại thấy Liễu Tuệ dẫn theo Bạch Lam đi ra ngoài cầm theo cả lam châu có tàn hồn Thủy Đế, hắn giật mình thì nàng quay qua khoanh tay nhìn hắn.

-Đâu thể để Lam muội đi theo ngươi kiếm chuyện nguy hiểm được, giờ bọn ta tự do rồi sẽ làm những gì mình thích. Cảm ơn ngươi bấy lâu nay chiếu cố.

-Cái này là trở mặt quá nhanh rồi.

Vương Lăng cười khổ, mặc Bạch Lam không muốn Liễu Tuệ dắt nàng mau chóng đi khỏi mặc kệ Vương Lăng muốn nói gì tiếp, còn Thủy Đế dĩ nhiên là thấy hang hốc này không hề có gì thú vị nên cũng muốn ra ngoài kia, hắn còn chưa kịp để Linh Tôn tìm hiểu thông tin về nàng mà nàng đã mau rời đi rồi.

Dọc đường Thủy Đế như đứa trẻ mà bay qua bay lại ngắm nhìn hoa cỏ để lại 2 nữ nhân im lặng. Bạch Lam được dắt đi nhìn qua Liễu Tuệ khuôn mặt cũng đượm buồn hỏi:

- Không phải tỷ cũng không muốn rời xa ca ca sao.

- Nói bậy, ai quan tâm hắn chứ.

- Nhưng muội không muốn rời đi.

- Không phải muội muốn tìm người thân sao, giờ chúng ta tự do rồi có thể tìm được họ.

Nghe vậy Bạch Lam hí hửng lên vui vẻ.

- vậy là muội có thể gặp lại mẫu thân rồi.

- Ừm. Còn có trả thù tên khốn đã khiến chúng ta thành nô lệ.

Mặt Liễu Tuệ chuyển lạnh, Bạch Lam nắm lấy tay nàng khiến nàng yêm tâm hơn, mọi nỗ lực của nàng bấy lâu đều không uổng phí, hi sinh để bảo vệ vị tiểu muội này. Bạch Lam nở nụ cười, ánh mắt long lanh nhìn Liễu Tuệ

- Vậy sau này có thể gặp lại ca ca không.

- Dĩ nhiên, khi nào tỷ xong việc sẽ dẫn muội gặp hắn.

- Ừm.

Giờ còn lại mình Vương Lăng cùng U Linh Vương, hắn không hơi bận tâm tiếc nuối mấy nữ nhân kia, vì dù sao hắn chả có sở thích sở hữu nô lệ gì cả. Nếu muốn biết nhiều hơn thì đành phải gặp qua Linh Tôn vậy, hắn thở dài lao vào nhập định dù sao cũng có hộ vệ bên cạnh, vừa tiến vào không gian ý thức hắn vừa nhìn thấy Linh Tôn cùng một lão giả tóc trắng đang đối chiến với nhau, thật không ngờ linh hồn mà cũng ham chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.