Lương Sơn Bạc Tiểu nhị vừa rời đi, bốn người Bạch Hoa đều hai mặt nhìn nhau kinh hoảng.
- Buổi sáng ta ở Đại sảnh Dong Binh ăn một chút cơm, từ lúc đó đến bày giờ cũng chưa có ăn gì. Vừa rồi thấy chỉêu bài đồ ăn quán bọn hắn dường như cùng không tệ. Đơn giản mỗi một món cũng phải một phần.
Hạ Ngôn cười giải thích.
- Những đồ ăn đó cùng khá rẻ, các ngươi đừng nhìn ta như vậy được không?
Vốn sau khi Hạ Ngôn nói xong câu đầu tiên, cũng không định nói tiếp. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, không kìm nổi lại bổ sưng một câu.
Thực ra Hạ Ngôn cùng không chú ý nhiều lắm đến thức ăn. Đương nhiên bất cứ đồ ăn gì có hương vị ngon đều thích.
Bởi vì lúc này đã không còn nhiều khách ăn cơm. Cho nên thức ăn Hạ Ngôn gọi rất nhanh đều được tiểu nhị bưng lên, đầy một bàn thức ăn, hương vị lan tòa tràn ngập trong không khí
"Nếu Thổ cẩu ở nơi này chỉ sợ một bàn thức ăn này cũng không đủ cho mình nó ăn. Cũng không biết Tiểu Thanh hiện tại sống như thế nào, từ khi rời thảnh Tử Diệp đến giờ cũng sắp được nửa tháng rồi."
Hạ Ngôn trong lòng thầm nghĩ.
- Bạch Hoa đại ca, Bạch Nhị!
Năm người Hạ Ngôn đang ăn uống thoải mái, từ ngoài cửa tiến vào mấy người, sau đó một giọng nói truyền đến.
Năm người ngừng tay ngoảnh mặt nhìn lại.
- Ha ha! Các vị đại ca đều đang ăn cơm sao, vốn ta còn muốn mời mấy vị ăn cơm tối Ngày hôm qua ta cũng đã nói với Bạch Nhị muội muội rằng hôm nay phải cùng nhau ăn cơm tối đó.
Một người trẻ tuổi nhất trong mấy người mới vào, tầm trên dưới hai mươi tuổi cười nói với mọi người. Nhìn trang phục dường như cũng không phái bình dân thông thường. Hơn nữa phía sau còn đi theo mấy tên hộ vệ.
- Thì ra là Hoàng Lập Nghiệp Hoàng công tử!
Bạch Hoa đứng lên hơi ôm quyền chào hỏi Hoàng Lập Nghiệp.
-Bạch Hoa đại ca!
Hoàng Lập Nghiệp cùng ôm quyền đáp.
Hoàng Lập Nghiệp này thực ra cũng rất khách khí.
-Ồ?
Đồng tử Hoàng Lập Nghiệp hơi co rụt lại một chút, vẻ kinh ngạc nhìn về phía Trương Long:
- Trương Long đại ca! Thương thế của ngươi khỏi rồi sao? Hoàng Lập Nghiệp cũng biết Trương Long bị thương:
- Ta nghe Bạch Hoa đại ca nói ngươi bị thương rất nặng, hiện tại xem ra dường như khí sắc rất tốt đấy chứ, ha ha!
- Ha ha! Hoàng công tử cũng đừng gọi ta là đại ca nữa. Thương thế của ta cùng nhờ Hạ Ngôn huynh đệ mới khỏi đó. Khí Huyết Đan mà hắn cho ta dùng thật sự lợi hại.
Trương Long lớn tiếng nói.
- Ồ?Khí Huyết Đan?
Hoàng Lập Nghiệp biến sắc nhìn về phía Hạ Ngôn
Hắn cùng là nguôi có tư duy khá mẫn tiệp, nháy mắt liền đoán ra Hạ Ngôn trong lời Trương Long nói là ai.
Hạ Ngôn thấy Hoàng Lập Nghiệp nhìn về phía mình, liền mỉm cười nhìn hắn. Hoàng Lập Nghiệp ôm quyền nói với Hạ Ngôn:
- Vị này chính là Hạ Ngôn tiên sinh rồi. Quả nhiên nho nhã phơng độ!
- Ha ha! Hoàng công tử quá khen. Hạ Ngôn cười đáp lễ.
- Ta mấy ngày trước từng nói với Bạch Nhị, muốn đưa Trương đại ca đến một vị dược sư để trị liệu, chỉ là Bạch Nhị không đồng ý.
Hiện tại xem ra quả thật không cần nữa.
Thanh âm Hoàng Lập Nghiệp chợt lạnh nhạt nói tiếp.
- Nhị muội! Muội cùng Hoàng công tử? Bạch Hoa cau mày.
Bạch Nhị nói:
- Ca! Hoàng công tử đối với chúng ta quá tốt, chúng ta là thân phân dong binh, không biết khi nào thì sẽ chết, làm sao có thể tiếp nhận ân đức như vậy chứ?
Bạch Nhị! Muội nói vậy sai rồi, chỉ cần muội nguyện ý, hoàn toàn có thể không cần làm dong binh nữa. Còn có Bạch Hoa đại ca, Trương Long đại ca, Triệu Mạnh đại ca nữa, các huynh đều có thể không cần làm dong binh nữa. Hoàng gia ta ở thành Hoa Thanh cùng có chút sản nghiệp, những sản nghiệp đó cũng đang thiếu người trong coi, mọi người có thể đến Hoàng gia làm việc mà.
Hoàng Lập Nghiệp lo lắng nói.
- À, ý của ta là, gia tộc có một số sản nghiệp kinh doanh khuyết thiếu nhân viên, mấy vị có thể tới làm việc trong gia tộc của ta. Dù sao, cuối cùng cũng phải mời người tới làm. Hơn nữa, Hoàng gia chúng ta đối với các vị đại ca đều phi thường tín nhiệm.
Hoàng Lập Nghiệp cố gắng nói để đám người Bạch Hoa nhận lời.
Mấy người Bạch Hoa cùng biết Hoàng Lập Nghiệp quá thật là có ý tốt. Nhưng...
Bạch Hoa nhìn Bạch Nhị một chút, hắn cũng hiểu quan hệ giữa Bạch Nhị và Hoàng Lập Nghiệp. Hoàng Lập Nghiệp vẫn luôn theo đuổi Bạch Nhị, nhưng Bạch Nhị lại không để tâm đến Hoàng Lập Nghiệp. Trong lòng thầm than một tiếng, Bạch Hoa vẫn phải cự tuyệt ý tốt của Hoàng Lập Nghiệp. Nếu thật sự tiến vào Hoàng gia, thiếu người ta phần ân tình này, vậy về sau Bạch Nhị và Hoàng Lập Nghiệp càng khó nói rõ ràng.
Đối với loại sự tình này, Bạch Hoa tuy rằng là ca ca nhưng cùng không có biện phép gì thay đổi, hắn chung quy không thể ép buộc Bạch Nhị đáp ứng.
Cùng phải nói phẩm hạnh của Hoàng Lập Nghiệp quả thật rất tốt, ở thành Hoa Thanh nhiều năm như vậy, Bạch Hoa cũng hiểu biết một chút. Hoàng Lập Nghiệp thường xuyên làm một số việc thiện, hơn nữa hắn đối với Bạch Nhị cũng là thật lòng.
Nhìn thấy như vậy, Hạ Ngôn liền đã nhìn ra, khẽ mỉm cười.
Đây là chuyện giữa Bạch Nhị và Hoàng Lập Nghiệp, hắn cũng không thể xen vào. Hơn nữa, Hoàng Lập Nghiệp này quả thật không tệ.
Bạch Nhị vẫn quan sát sắc mặt Hạ Ngôn, thấy Hạ Ngôn cười cười dường như còn lắc đấu một cái. Không khỏi có chút lo lắng, vẻ tươi cười đọng lại, hàng lông mày cũng nhíu sát lại gần nhau.
- Hạ Ngôn! Ta cùng Hoàng công tử không có gì, chúng ta chỉ là quen biết nhau từ rất sớm, từ khi ta ở cùng ca ca đã quen biết hắn.
Bạch Nhị cũng không quản người chung quanh, liền lên tiếng nói.
Với tính cách của nàng, quả thật có đôi khi cũng không lo lắng đến môi trường chung quanh.
Thông thường sau khi nói ra mới cảm thấy hối hận.
Hoàng Lập Nghiệp tâm tư tinh tế, thấy Bạch Nhị như vậy lập tức liền hiểu Bạch Nhị là yêu mến Hạ Ngôn này.
Trong lòng mất mát, vẻ tươi cười trên mặt Hoàng Lập Nghiệp cũng đọng lại, trong hai mắt cùng không còn sáng ngời như vừa rồi nữa.
- Bạch Hoa đại ca, Hạ Ngôn tiên sinh! Vậy các ngươi tiếp tục dùng cơm đi, ta cùng phải trở về rồi. Ta chỉ tới xem một chút nàng có cần gì không.
Hoàng Lập Nghiệp nói xong liền xoay người rời đi.
Thấy Hoàng Lập Nghiệp rời đi, Hạ Ngôn trong lòng cũng dở khóc dở cười. Bạch Nhị này thật là...
- Bạch Nhị! Ngươi...
Bạch Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.
- Hắc hắc! Để ta nói, Hạ Ngôn huynh đệ so với Hoàng công tử tốt hơn nhiều. Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn huynh đệ, ta tán thành!
Trương Long kích động nói, trong tay còn cầm một cái đùi gà.
Nghe vậy Hạ Ngôn sắc mặt sửng sốt
- Trương Long!
Bạch Nhị bật dậy quát lớn một tiếng.
Tuy nhiên thân thể mềm mại lại không cử động chút nào. Bất cứ ai cùng thấy được nàng vẻ mặt hưng hãn, nhưng trong lòng đang rất vui mừng. Đôi mắt đen tròn xinh đẹp nhìn về phía Hạ Ngôn, nàng muốn xem một chút phản ứng của Hạ Ngôn khi nghe Trương Long nói.
- Ta cùng tán thành!
Triệu Mạnh cũng nói thêm một câu.
Triệu Mạnh là người ít lời, không thích nói nhiều.
- Chuyện này...
Hạ Ngôn vội vàng chuyển sang đề tài khác:
- Bạch Hoa, Bạch Nhị, Trương Long, Triệu Mạnh, mục đích ta ở đây là đi tới thành Càn Khôn, ta cùng không thể ở lại nơi này quá lâu, nhiều nhất là ngày mai ta phải đi trước tới thành Càn Khôn.
- Nhanh như vậy?
Bạch Hoa chấn động thân hình nói.
Bạch Nhị cũng mím đôi môi nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn chằm chằm một cái đầu gà trên bàn.
- Phải, ta cảm thấy dong binh quá thật rất khó.
Hạ Ngôn sắp xếp lại ngôn từ một chút, mới chậm rãi nói tiếp:
- Các vị, các ngươi cùng thường xuyên đi tới thành Ngọc Thủy. Thành Ngọc Thủv có một gia tộc gọi là Hạ gia, ta chính là người Hạ gia.
Hạ gia ở thành Ngọc Thủy cũng có một chút sản nghiệp, quả thật cẩn mời một số người tới quản lý sinh ý này. Không bằng các ngươi đi tới Hạ gia đi, được không? Hạ Ngôn trầm ngâm nói ra ý tường này.
- Hạ gia, thành Ngọc Thủy?
Bạch Hoa do dự nhìn về phía hai người Trương Long. Triệu Mạnh đối diện.
- Ý Hạ Ngôn huynh đệ là muốn chúng ta tới làm việc trong gia tộc của hắn. Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ khẳng định sẽ không để chúng ta chịu thiệt thòi. Trương Long, Triệu Mạnh! Các ngươi cảm thấy thế nào?
Bạch Hoa cười hỏi.
- Ta nghe đại ca!
Hai người đồng thời đáp.
- Bạch Nhị! Muội thì sao? Bạch Hoa lại hỏi Bạch Nhị.
Bạch Nhị lập tức ánh mắt sáng lên, thiết chút nữa bặt đứng dậy, vội đáp:
- Đi thành Ngọc Thủy, đi Hạ gia. Ca ca! Chúng ta đi thôi.
Bạch Hoa cau mày, nếu đặt ở thời gian trước hắn có lẽ sẽ trực tiếp cự tuyệt Hạ Ngôn Nhưng hiện tại hắn quả thật phải suy nghĩ lại đường lui cho mấy người. Thực lực mấy người bọn họ cho dù cả đời làm dong binh, cũng khó có được thành tựu gì. Từ sau khi Trương Long bị thương, Bạch Hoa cũng nghĩ rất nhiều.
Hiện tại Hạ Ngôn mời, hắn quá thật có ý buông bỏ chức nghiệp dong binh.
- Nếu mọi người không có ý kiến, chúng ta sẽ tới Hạ gia làm việc. Bạch Hoa dừng lại một chút. liền hạ quyết định nói.
-Tốt!
Nghe Bạch Hoa quyết định, Hạ Ngôn gật đầu.
" Tới Hạ gia, Hạ Ngôn sớm muộn gì cùng sẽ quay về Hạ gia. Đến lúc đó có thể thường xuyên gặp mặt rồi"
Bạch Nhị thầm nghĩ trong lòng, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười đáng yêu.
Hạ Ngôn cùng mấy người Bạch Hoa ở lại thành Hoa Thanh hai ngày, sắp rời thành Hoa Thanh đi, sau này có thể sẽ rất ít khi quay về. Mấy người Bạch Hoa cùng cảm thấy có chút lưu luyến.
Sau đó, Hoàng Lập Nghiệp kia cũng biết mấy người Bạch Hoa sắp rời khỏi thành Hoa Thanh đi thành Ngọc Thủy, lại đặc biệt chuẩn bị yến hội, nói là tiễn đưa mấy người. Hoàng Lập Nghiệp cùng không có bởi chuyện Bạch Nhị mà cừu thị Hạ Ngôn. Hơn nữa, hắn còn nhân lúc một mình ở bên cạnh Hạ Ngôn liền đề nghị Hạ Ngôn chiếu cố Bạch Nhị thật tốt
Bởi vì những lời nói và việc làm đó của Hoàng Lập Nghiệp, Hạ Ngôn thật sự nhìn Hoàng Lập Nghiệp với một ánh mắt khác xưa. Hoàng Lập Nghiệp này là một người có thể giao hảo. Ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng Hạ Ngôn lại thẳm ghi nhớ người này trong lòng. Tương lai nếu có cơ hội, bọn họ hẳn là còn có thể gặp lại.
Thành Hoa Thanh cách thành Ngọc Thủy cùng không tính quá xa!
Cho đến ngày thứ ba, Hạ Ngôn mới chia tay mấy người Bạch Hoa.
Hạ Ngôn đi về phía đông tới thành Càn Khôn, mà mấy người Bạch Hoa thì đi tới thành Ngọc Thủy.
Trước khi chia tay, Hạ Ngôn đưa cho Bạch Hoa một phong thơ và một vạn kim phiếu. Bạch Hoa cùng không có cự tuyệt. Hắn biết Hạ Ngôn cũng không cần một vạn kim tệ. Tới thành Ngọc Thủy bọn họ quả thật cùng cần mua một tiểu viện để ở.
Lúc này đi tới Hạ gia làm việc, đám người Bạch Hoa trong lòng đã hạ một quyết định, về sau bọn họ chỉ đi theo Hạ Ngôn. Bất kể Hạ Ngôn yêu cầu bọn họ làm việc gì, bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt.
Nếu bằng không, Bạch Hoa cũng sẽ không tiếp nhận một vạn kim phiếu này. Đương nhiên, Hạ Ngôn lại không nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi chia tay, Hạ Ngôn ra khỏi cửa đông thành, nhanh chóng chạy về phía thành Càn Khôn. Hạ Ngôn cũng không có đi xe ngựa từ trong thành. Với thực lực hắn bây giờ cho dù chạy tốc độ cao không nghỉ, linh lực cùng có thể duy trì một thời gian rất lâu, so với đi xe ngựa nhanh hơn nhiều.
Phải biết rằng, tốc độ khôi phục linh lực của Hạ Ngôn nhanh hơn rất nhiều so với người tu luyện bình thường. Tụ Linh Huyệt của Hạ Ngôn từng phát sinh một lần lột xác.
Quãng đường xe ngựa phải đi suốt một ngày. Hạ Ngôn chỉ cần hai ba canh giờ mà thôi. Nếu linh lực tiêu hao nhiều, Hạ Ngôn liền nghỉ ngơi một lát khôi phục linh lực là được.
Đến hoàng hôn ngày thứ tư, Hạ Ngôn đến cửa thành Càn Khôn. Làm thủ tục qua loa thông qua thành phòng, Hạ Ngôn tiến vào trong thành.
Thành Càn Khôn cùng là chủ thành giống như thành Tử Diệp, trong thành vô cùng náo nhiệt.
Sau khi dò hỏi vị trí Học Viện Càn Khôn, Hạ Ngôn liền nhanh chóng chạy đi.