Cho Thần Hi Kiếm vào vỏ, Hạ Ngôn lại vận chuyển linh lực một vòng quanh một trăm linh tám đường kinh mạch.
Đột nhiên, ánh mắt Hạ Ngôn khẽ chuyển. Hắn cảm giác được, khi linh lực vận chuyển trong các đường kinh mạch thì dường như trên những đường kinh mạch lớn này còn có một số phân nhánh khác.
Một trăm linh tám đường kinh mạch của người tu luyện cũng chính là võ đạo kinh mạch. Khi đang ở Hậu thiên, trong đường kinh mạch là nội lực. Khi đã thành Tiên thiên, đạt tới Linh Sư thì trong cơ thể người tu luyện có xuất hiện Tụ Linh huyệt, sau đó nội lực đều chuyển hoá, trở nên ngưng thật hơn biến thành linh lực, thực lực của người tu luyện cũng gia tăng lên rất lớn.
Tuy nhiên, kinh mạch này cũng chỉ là một trăm lẻ tám đường. Mỗi người tu luyện đều cảm ứng rất rõ mỗi đường kinh mạch này. Một trăm lẻ tám đường kinh mạch xuyên suốt tất cả các bộ vị toàn thân.
Hiện tại, Hạ Ngôn còn có thể cảm giác được, ngoại trừ một trăm lẻ tám đường kinh mạch thì không ngờ lại mơ hồ xuất hiện một số kinh mạch rất nhỏ trên những đường kinh mạch này.
Hạ Ngôn dần dần đem linh lực bình ổn lại, chậm rãi đánh sâu vào những đường kinh mạch rất nhỏ này. Dưới sự khống chế của Hạ Ngôn, những đường kinh mạch này cũng ngày càng sáng rõ lên.
- “Chẳng lẽ những đường rất nhỏ này cũng là các đường kinh mạch sao?!”
Hạ Ngôn nhíu mày thầm nghĩ.
- “Sau khi đạt tới cảnh giới Linh Tông, lại có thể bỗng nhiên cảm ứng được những đường kinh mạch này sao?!”
Hạ Ngôn lắc đầu, hiện tại hắn cũng không hiểu ra sao nữa.
Thử vài lần, Hạ Ngôn muốn thử dùng linh lực quán nhập vào trong kinh mạch này những đều thất bại.
- “Chờ ra ngoài rồi hỏi những cường giả Linh Tông khác vậy!
Hạ Ngôn chuyển mắt, từ bỏ việc tiếp tục trùng kích vào những kinh mạch rất nhỏ này.
Hiện tại Hạ Ngôn cũng không khẳng định được những kinh mạch thật nhỏ này.
Nói không chừng, những kinh mạch rất nhỏ mà mình vừa cảm ứng được cũng không chính xác là các đường kinh mạch.
Hạ Ngôn chuyển mắt, lại nhìn về chiếc Càn khôn hộp gấm kia. Hộp gấm này đang mở nắp, khi Hạ Ngôn mở ra để lấy bình tinh huyết kia vẫn không đóng nó lại.
Hắn đi tới gần ghé mắt nhìn vào.
- Đây hình như là một thanh vũ khí.
Ngón tay Hạ Ngôn đưa vào trong hộp gấm, lấy ra một thứ thoạt nhìn giống như một thanh trường kiếm.
Sau khi lấy ra, vật phẩm này khôi phục lại kích thước vốn có, quả nhiên là một thanh trường kiếm tràn đầy hàn khí Thân kiếm có màu đỏ hồng, trên mặt mơ hồ còn loé ra một chút huyết quang, hơn nữa hàn khí cực kỳ rõ ràng, cầm nó trên tay rõ ràng cảm giác được một cỗ sát khí sâm nghiêm!
- Thanh kiếm này tuyệt đối không tầm thường!
Hạ Ngôn cảm giác được một cỗ sát ý theo thanh kiếm bắt đầu lan tràn tới thân thể mình liền vội vàng đặt nó lại vào trong hộp gấm!
Thanh kiếm này vừa tiếp xúc với hộp gấm liền biến thành nhỏ lại, tự tiến vào chỗ cũ.
- Cái này dường như là áo giáp!
Hạ Ngôn cầm lấy một thứ giống như quần áo bên cạnh thanh trường kiểm kia.
Sau khi lấy ra, nó lại khôi phục kích thước, quả nhiên là một bộ quần áo.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là bộ áo giáp làm từ kim loại mà kiểu dáng và chất liệu có vẻ như không khác gì với bộ trường bào màu xám mà Hạ Ngôn đang mặc trên người.
- Cái này hẳn không phải là trường bào bình thường chứ!? Thương Hà tiền bối nói rằng mỗi kiện vật phẩm trong hộp gấm này đều cực kỳ trân quý! Nếu là phục sức bình thường thì làm sao có thể được cất giữ trong này?!
Ánh mắt Hạ Ngôn loé lên.
- Thử rồi lại nói!
Khoé miệng Hạ Ngôn nhếch lên, mặc bộ trường bào đang tản ra hơi thở đặc biệt này vào người.
-Ồ?
Hạ Ngôn hơi sửng sốt. Bộ trường bào màu trắng này cũng không thể được hẳn mặc vào người. Khi Hạ Ngôn định mặc vào thì trên thân nó không ngờ sinh ra một cỗ lực lượng chống đỡ lại động tác của Hạ Ngôn. Hiển nhiên, nó không muốn được Hạ Ngôn mặc vào.
- Không thể nào?! Chẳng lẽ là thần khí trong truyền thuyết, phải nhận chủ mới được!?
Hạ Ngôn nâng bộ trường bào lên, ánh mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm.
Nếu bộ trường bào này là thần khí thì thanh trường kiếm màu đỏ hồng kia cũng chính là thần khí!
- Nếu là thần khí khẳng định sẽ rất chắc chắn! Ta thử xem, xem nó có bị Thần Hi Kiếm của ta chém nát không?!
Hạ Ngôn đặt bộ trường bào này xuống đất, rút Thần Hi Kiểm bên thân ra.
Xoẹt! Một kiếm đâm tới.
Ầm!
Một kiếm này Hạ Ngôn đã dùng tới võ kỹ có uy lực một vạn độ. Tuy nhiên, thanh trường bào này vẫn không bị chấn động.
- Quả nhiên lợi hại!
Hạ Ngôn mừng rỡ.
Thần Hi Kiếm cũng là vũ khí đã gần đạt tới mức độ thần khí dưới tình huống hắn sử dụng tới võ kỹ có uy lực tới vạn độ mà không ngờ không thể tổn hại nó được chút nào cả!
- Tăng tới tám vạn độ!
- Mười sáu vạn độ!
- Thử xem võ kỹ uy lực tới ba mươi vạn độ!
Ánh mắt Hạ Ngôn nhíu lại.
- Lợi hại! Quá lợi hại! Phải thử xem lực lượng mạnh nhất của ta xem sao?!
Linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn được điên cuồng vận chuyển một vòng quanh thân thể! Một tầng linh lực dao động mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy xuất hiện.
Sức mạnh cường đại nhất của Hạ Ngôn, võ kỳ uy lực vượt qua bốn mươi vạn độ được hắn sử ra.
Ầm!
Lúc này, toàn bộ thần điện dường như cũng theo đó mà chấn động mấy cái. Nhưng bộ trường bào màu trắng trên mặt đất vẫn không hư hao chút nào. Nó nằm trên mặt đất, coi như cũng chưa từng có chuyện gì phát sinh cả. Ánh sáng trên mặt đất cũng không thay đổi chút nào cả!
- Thật khó tin! Đây khẳng định là một kiện thần khí phòng ngự, cần phải nhận chủ mới được!
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, cũng không đo dự, trực tiếp cắt đầu ngón tay, tích ra một giọt máu nhỏ xuống chiếc trường bào này.
Bộ trường bào nhanh chóng hấp thu giọt máu của Hạ Ngôn, sau đó loé lên một tầng ánh sáng màu đỏ rồi chậm rãi bay lên, chợt dung nhập vào thân thể Hạ Ngôn.
Trong ý thức của mình, Hạ Ngôn cảm thấy dường như có một thứ gì đó đã tiến vào thân thể mình vậy!
- Tại sao có thể như thế?! Không thấy đâu cả!?
Hạ Ngôn mờ mịt nhìn xung quanh thân thể mình. Bộ trường bào màu trắng đã hoàn toàn biến mất; trên thân thể hắn vẫn là bộ trường bào màu xám.
- Chẳng lẽ kiện thần khí trường bào này lại tiến vào trong cơ thể mình?
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ, ý thức lại khẽ chuyển. Quả nhiên một bóng dáng mơ hồ chợt hiện ra trước mặt hắn. Bóng dáng này mơ hồ có thể nhận ra, đúng là bộ trường bào màu trắng vừa dung nhập vào trong cơ thể hắn. Tuy nhiên, hình đáng nó cũng xảy ra một ít thay đổi. Lúc này nó giống như một tấm chắn phát ra quang mang.
-Thu!
- Xuất!
Hạ Ngôn thử nghiệm vài lần. Hắn nhận ra rằng chỉ cần ý niệm trong đầu khẽ chuyển là có thể khiến nó đi ra, hơn nữa hình thành bộ dạng giống như tấm chắn. Mà ý niệm khẽ thu lại thì nó lại lập tức chui vào trong cơ thể mình.
- Ta hiểu rồi, thần khí là được sử đụng như thế! Dùng ý niệm để triệu tập thần khí phòng ngự lại công kích của địch nhân!
Hạ Ngôn mỉm cười gật gật đầu, đã hoàn toàn hiểu ra phương pháp sử dụng bộ trường bào này!
- Nhìn xem nơi này còn có thứ gì nữa!?
Ánh mắt Hạ Ngôn lại nhìn về phía Càn khôn hộp gấm. Trong hộp gấm này còn có mấy chục kiện đồ vật khác, bởi vì đều rất phi thường nên Hạ Ngôn cũng không xác định được chúng là cái gì.
Đột nhiên...
Đúng lúc này, dưới chân Hạ Ngôn lại truyền đến một trận lay động. Sau đó toàn bộ thần điện đều bắt đầu trở nên rung động, dường như tuỳ thời đều sụp đổ mất!
- Ổ? Sao lại thế? Thần điện phải đổ sụp sao?! Trong lòng Hạ Ngôn thầm cả kinh. Hắn đột nhiên nhớ tới lời của Thương Hà tiền bối. Hắn đã từng nói rằng Hư Ảo Chi Cảnh này sẽ rất nhanh chóng tan biến.
Nhìn chiếc bình sứ màu đen thật lớn và Càn khôn hộp gấm, nếu ôm mấy thứ này đi ra thì rất dễ sẽ bị người ta phát hiện ra.
Hạ Ngôn nôn nóng nhìn về bốn phía.
- Linh La Giới!
- Thánh Hoàng gia gia nói qua rằng chờ khi ta tới cảnh giới Linh Tông thì có thể quán nhập linh lực vào Linh La Giới, mở ra không gian bên trong.
Sắc mặt Hạ Ngôn chợt trở nên vui vẻ, vội vàng quán nhập linh lực vào trong Linh La Giới. Nháy mắt Hạ Ngôn liền cảm giác được ý thức mình đột nhiên ly khai sau đó cảm ứng được một không gian phi thường khổng lồ!
-Thu!
Ý niệm trong đầu khẽ chuyển, bình sứ màu đen rất lớn và Càn khôn hộp gấm đều được Hạ Ngôn thu vào trong Linh La Giới.
-Đi!
Một đạo bóng dáng màu xám chợt loé lên. Hạ Ngôn đã rời khỏi đại môn của thần điện.
- Hạ Ngôn đã biến mất suốt một ngày, hắn rốt cuộc đã đi đâu?!
Hỏa Phượng Hoàng vẫn không rời khỏi nơi này, nàng vẫn luôn chờ đợi Hạ Ngôn xuất hiện trở lại. Đã qua thời gian một ngày, vẫn không có tung tích gì của Hạ Ngôn. Tuy nhiên, Hỏa Phượng Hoàng vẫn cho rằng Hạ Ngôn sẽ không thể chết đi như thế được cho nên vẫn chờ đợi hắn.
- Hạ Ngôn, ngươi rốt cuộc đã chạy đi đâu? Nhanh lên nào!
Hỏa Phượng Hoàng không kìm được hét to lên, thanh âm truyền ra rất xa. Tuy nhiên ngọn núi trống trải này vẫn không có thanh âm trả lời!
Ầm!
Đúng lúc này, núi dưới chân nàng chợt rung chuyển. Hỏa Phượng Hoàng chấn động, nàng cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng vận chuyển linh lực đề phòng. Sau đó, nàng nhìn thấy một ngọn núi xa xa, nó đang sụp đổ. Cự thạch từ trên núi đang nhanh chóng rơi xuống, mà chấn động dưới chân nàng cũng đang ngày càng kịch liệt!
- Nguy rồi!
Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra điều gì nhưng trực giác nói cho Hỏa Phượng Hoàng biết rằng nơi này đang rất nguy hiểm, nàng phải lập tức rời khỏi Hư Áo Chi Cảnh. Nhưng Hạ Ngôn...
Hỏa Phượng Hoàng đặt tay lên ngực, mồ hôi thẩm ra đầy lòng bàn tay. Nàng nếu là không đợi Hạ Ngôn, nếu đột nhiên Hạ Ngôn đi ra, không có bản đồ thì làm sao mà rời khỏi Hư Ảo Chi Cảnh được!
- Phải làm sao bây giờ?!
- Hạ Ngôn, tên khốn nhà ngươi mau ra đây!
Hỏa Phượng Hoàng hô khàn cả giọng.
Bầu trời trước mắt tối sầm lại, bên ngoài thần điện vẫn là một mảnh bóng tối. Vị trí hiện tại của Hạ Ngôn chính là nơi hắn và Hỏa Phượng Hoàng đã tới, chính là vòng tròn màu đen được đánh dấu trên bản đồ kia.
Đột nhiên, Hạ Ngôn chợt nghe thấy tiếng gào đứt hơi khản tiếng của Hỏa Phượng Hoàng.
- Ngươi gọi ta à?
Hạ Ngôn ở phía sau Hỏa Phượng Hoàng cười nói.
-Á?!
Thân thể mềm mại của Hỏa Phượng Hoàng chợt run lên, sau đó có chút cứng người. Nàng có chút không dám tin xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đột nhiên biến mất lại đột nhiên hiện ra nơi này.
- Hạ Ngôn, ngươi đi đâu?
Từ kinh hoảng tỉnh lại, Hỏa Phượng Hoàng lập tức thốt lên.
- Không kịp nói đâu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đã, Hư Ảo Chi Cảnh này sẽ sụp đổ!
Hạ Ngôn nhìn bốn phía, mặt đất vỡ ra khắp nơi, núi rừng cũng sụp đổ.
-Đi!
Hạ Ngôn nắm lấy cảnh tay của Hỏa Phượng Hoàng, hướng về một phía lao đi! Hiện tại mặc dù không cần nhìn bản đồ thì Hạ Ngôn cũng có thể tìm được lối ra.
- Cái này...
Hỏa Phượng Hoàng chấn động! Tốc độ của Hạ Ngôn nhanh tới quỷ dị. Chỉ lắc mình một cái đã vượt xa vài trăm thước, so với tốc độ của nàng thì nhanh hơn mấy lần! Lúc này hai chân của Hỏa Phượng Hoàng thậm chí không chạm được mặt đất. Nàng thật ra đã bị Hạ Ngôn kéo bay đi.