Linh La Giới

Chương 274: Chương 274: cảnh giới Đại Linh Sư






Liễu Vân bắt đầu trầm ngâm, đối với ba học viện siêu cấp đại lực, trong tiềm thức lão cũng kiêng kỵ rất sâu. Ba học viện này, so với học viện hạng nhất đều mạnh hơn rất nhiều.

Nếu như Học Viện Tử Diệp có cơ hội giao lưu cùng ba học viện siêu cấp, vậy đối với học viên sẽ có được chỗ tốt rất lớn.

Ánh mắt Liễu Vân nhìn về phía Hạ Ngôn, một lần nữa xảy ra biến hóa. Khi lão biết Hạ Ngôn đã bước vào cảnh giới Đại Linh Sư, suy nghĩ trong lòng lại sinh ra khác biệt rất lớn.

- Hạ Ngôn! Mấy ngày này ta sẽ đích thân xem võ kỹ con tu luyện.

Liễu Vân đột nhiên chuyển lời, lão nói những lời này hiển nhiên có ý muốn đích thân ra tay chỉ điểm Hạ Ngôn.

Lấy thực lực Linh Tông của lão, nếu có thể đích thân chỉ điểm Hạ Ngôn, vậy thực lực Hạ Ngôn tất nhiên sẽ có bước tiến lên lần nữa. Võ kỹ Linh La kiếm của Hạ Ngôn tuy rằng gần như hoàn mỹ, thế nhưng thực lực người tu luyện vĩnh viễn không có điểm cuối cùng. Hạ Ngôn có mạnh hơn đi nữa, cũng vẫn có thể tiếp tục nâng lên. Huống hồ, hiện giờ hắn chẳng qua là cảnh giới Đại Linh Sư, con đường còn rất dài.

-Rõ! Sư phụ!

Hạ Ngôn vội vâng cung kính tra lời.

Từ khi đi vào Học Viện Tử Diệp, Hạ Ngôn còn chưa từng được Liễu Vân đích thân chỉ điểm, hiện giờ coi như có cơ hội rồi.

Ba người đợi ờ trong gian phòng hình tròn này cả một buổi, trong lòng Hạ Ngôn ngãy càng nôn nóng. Rốt cuộc, Lâm Lạc một lằn nữa bước ra từ sau cánh cửa.

Lúc này, trong tay hắn cầm một hộp ngọc màu tím tinh mỹ (tinh xảo đẹp đẽ).

- Viện trưởng Liễu Vân! Phi ưng đã mang từ Thánh địa về thứ ngãi muốn, ở nơi này. Lâm Lạc đưa hộp ngọc màu tím tới trước mặt Liễu Vân.

Hạ Ngôn nhìn hộp ngọc, khuôn mặt dần dần đỏ lên, hô hấp cũng thoáng gấp gáp.

- Hạ Ngôn! Con nhanh mang thứ này đi cứu người đi. Liễu Vân tiếp nhận hộp ngọc, trực tiếp đưa cho Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn hai tay tiếp nhận hộp ngọc, gật đầu một cái thật mạnh một cái, linh lực dưới chân điên cuồng phun trào. "Ầm" một tiếng, thân thể liền như mũi tên trực tiếp bay ra ngoài, chỉ chốc lát liền biến mất ngoài con đường.

- Lần này thật là phiền Lâm tiên sinh! Liễu Vân nói với Lâm Lạc.

Lâm Lạc khoát tay:

- Viện trưởng Liễu Vân không cần khách khí, đứa nhỏ Hạ Ngôn này xác thật là nhân tài dễ dạy.

Lúc Lâm Lạc nói, ánh mắt lóe lên nhìn về phía cuối con đường, chẳng qua lúc này Hạ Ngôn đã sớm biến mất, sợ rằng đã tới bên ngoài Thánh điện.

- Ha ha! Kỳ thật ta cùng cảm thấy như vậy. Liễu Vân cười cười, có hàm ý khác nói.

Biết Hạ Ngôn trở thành Đại Linh Sư, tâm tư Liễu Vân liền cao hơn trước đây nhiều. Lấy tốc độ tu luyện của Hạ Ngôn, không bao lâu nữa sẽ có một gã Linh Tông sinh ra.

Liễu Vân tin tưởng, Hạ Ngôn hoàn toàn có thể trước ba mươi tuổi đạt tới cảnh giới Linh Tông. Cho dù là trong năm cỗ thế lực Thánh địa, một gã cường giả Linh Tông cũng đáng để bọn họ ra sức mời chào. Mà thiên phú Hạ Ngôn biểu hiện ra, nếu để năm cỗ thế lực này biết được, bọn họ sao lại không ném cành oliu? (ý nói đưa ra điều kiện hậu hĩnh)

"Cùng may Hạ Ngôn đã là đệ tử của ta, đến lúc đó lẽ nào hắn lại bỏ ta đi?" Trên mặt Liễu Vân lộ ra một biểu tình bí hiểm, khẽ gật đầu.

- Nguyên Xuân, chúng ta cùng đi xem tiểu thư Tử Hân. Liễu Vân xoay người nói với Lý Nguyên Xuân bèn cạnh.

-Rõ! Viện trưởng. Lý Nguyên Xuân cúi đầu trả lời.

Tạm biệt Lâm Lạc, Liễu Vân cùng Lý Nguyên Xuân cũng theo con đường đi ra bên ngoài.

Hạ Ngôn từ Bộ truyền tin nhanh chóng chạy ra ngoại điện, bóng người chợt lóe liền đi ra xa mấy chục thước.

Ở cửa lớn ngoại điện, lúc Hạ Ngôn muốn lập tức đi qua, chẳng qua vừa ra cửa chính Thánh điện, thân thể Hạ Ngôn bỗng dừng lại. Bởi vì, hắn thiếu chút nữa đụng lên hai người vừa mới bước lên cửa Thánh điện. Thân người vừa dừng lại, Hạ Ngôn mới nhìn rõ hai người kia. Hai người này Hạ Ngôn đều đã gặp qua. Một người là tộc trưởng Tống gia Tống Lập, mà người còn lại là tộc trưởng Lục gia Lục Tương Pha.

Hạ Ngôn thấy hai người này, trên mặt không khỏi biến đổi.

Mà hai người này nhìn thấy Hạ Ngôn, vốn mặt mũi không dễ nhìn càng thêm đen. Hai người này hôm nay nhận được Điện chủ Thánh điện triệu kiến mới đến Thánh điện. Thời gian gần đây Lục gia cùng Tống gia đấu người chết ta sống, hai nhà có tư thế bộc phát chiến tranh toàn diện. Từ sau sự kiện Thanh Vân Sơn lấn trước, mâu thuẫn giữa hai gia tộc này bắt đấu thăng cấp toàn diện.

Cho nên, lúc này Điện chủ Thánh điện mới triệu kiến tộc trưởng hai gia tộc này, dự định hòa giải một chút. Nếu hai gia tộc thật sự khai chiến, đối với thành Tử Diệp mà nói không phải chuyện gì tốt Tống Lập cùng Lục Tương Pha được Điện chủ triệu tập liền lập tức tới ngay, vừa vặn đụng tới Hạ Ngôn đang hết sức lo lắng chạy từ trong điện ra, thiếu chút nữa đụng vào người bọn họ.

Ánh mắt ba người đối diện nhau, trong lòng đều toát ra một đám ý nghĩ.

"Tiểu tử này tói Thánh điện làm gì?"

Trong lòng Lục Tương Pha cùng Tống Lập đều nghi hoặc.

"Tên tiểu hỗn đản này, nếu có cơ hội nhất định phải báo thù cho nhi tử ta. Hừ! Hiện giờ có lão gia hỏa Liễu Vân làm chỗ dựa, ta phải nhịn. Hừ! Ta không tin tên tiểu hỗn đản này vĩnh viễn ở trong thành Tử Diệp, vĩnh viễn ờ bên người lão gia hỏa kia."

Hai mắt Tống Lập muốn phun ra lửa, nghiến răng nhìn Hạ Ngôn.

Lúc này Hạ Ngôn cùng không có thòi gian dừng ờ nơi này.

Trong đầu vừa chuyển, Hạ Ngôn liền lướt qua bên cạnh hai người, nhanh chóng chạy về phía một đường khác.

-Hừ!

Lục Tương Pha và Tống Lập liếc nhìn nhau, trong mũi cũng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào trong điện. Hai người này vừa đi vào, liền thấy Liễu Vân đi ra, vội vâng xem như không thấy bước nhanh hơn vào bên trong.

Liễu Vân thấy hai người như vậy, chỉ mỉm cười, thân thể cũng không dừng lại, đi ra bên ngoài điện.

"Rốt cuộc mua được Hồi Hồn Đan rồi, Tử Hân sẽ không chết nữa." Hạ Ngôn vội vã chạy nhanh trên đường, trong lòng âm thầm nghĩ.

Từ Thánh điện đến tiểu viện của mình, chỉ cách bốn năm con đường. Lấy tốc độ Hạ Ngôn hiện tại, không tới năm phút đã thấy cửa tiểu viện.

Thân thể Hạ Ngôn phóng lên mở mạnh cửa, sau đó phi thân tới sương phòng bên trái

Cửa sương phòng vừa mở ra, Tiểu Thanh lại ngồi trên mặt đất trong phòng.

- Tiểu Thanh!

Hạ Ngôn nhìn thấy Tiểu Thanh, chân mày không khỏi nhăn lại kêu một tiếng. Tiểu Thanh ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, sắc mặt có chút trắng bệch.

- Tiểu Thanh! Muội làm sao vậy?

Hạ Ngôn nhìn lại Tử Hân nằm ở trên giường, lại nói với Tiểu Thanh.

Nghe được Hạ Ngôn lên tiếng, Tiểu Thanh mới từ từ xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.

-Oa!

Đột nhiên, Tiểu Thanh lớn tiếng khóc ra, sau đó vọt tới ôm chặt lấy người Hạ Ngôn.

- Hạ Ngôn ca! Xin lỗi! Là muội không chiếu cố tốt tiểu thư Tử Hân. Tiểu Thanh vừa khóc vừa nói

- Hạ Ngôn ca! Thân thể tiểu thư Tử Hân lạnh lắm, muội ôm thêm chăn tới, cũng không có tác dụng...

Hạ Ngôn nhìn một bên giường còn có mấy tấm đệm chăn mới tinh, hiển nhiên những chăn đệm này đểu là cho Tử Hân.

Nghe Tiểu Thanh nói vậy, trong tim Hạ Ngôn đập mạnh, vội vâng đẩy Tiểu Thanh ra đi tới bên cạnh giường, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào người.

- Tại sao lại như vậy?

Hạ Tử Hân lúc này, một hơi cuối cùng trong ngực Hạ Tử Hân đã hoàn toàn tiêu tán. Da thịt một mảnh lạnh lẽo, ít nhất nửa canh giờ trước, một hơi thở cuối cùng của Hạ Tử Hân đã tiêu tán rồi.

- Không thể nào!

Hạ Ngôn thì thào, lại mở hộp ngọc màu tím trong tay ra, bên trong là một viên đan dược

màu tím.

Vừa mở hộp ra, một cỗ mùi hương nhàn nhạt liền lan tòa trong gian phòng. Hạ Ngôn lấy viên đan dược màu tím đưa vào trong miệng Hạ Tử Hân, thế nhưng đan dược lại ngưng mà không tan.

- Hạ Ngôn ca! Muội thật có lỗi! Tiểu Thanh sắc mặt tái nhợt nói.

Thổ Cẩu đứng ờ ngoài cửa, nhìn một màn trong phòng, cúi đầu.

- Tiểu Thanh! Không phải sai ở muội! Hạ Ngôn quay người lại nói.

- Hạ Ngôn! Tử Hân dùng đan dược chưa?

Lý Nguyên Xuân vừa tiến vào sân, còn chưa thấy Hạ Ngôn đã lớn tiếng nói.

Ngay sau đó, Lý Nguyên Xuân cùng Liễu Vân liền xuất hiện ở ngoài cửa sương phòng bên trái, hai người nhìn cảnh tượng trong phòng, sắc mặt liền thay đồi.

- Hạ Ngôn! Tử Hân thế nào rồi?

Liễu Vân nhấc chân đi vào phòng, nhìn lên giường hòi.

- Sư phụ! Tử Hân không nuốt được đan dược, có cần phải uống nước không? Giọng Hạ Ngôn có chút khàn hỏi Liễu Vân.

- Nuốt không được? Liễu Vân nhăn mày lại.

- Sao lại thế? Hồi Hồn Đan vào miệng liền tan, sao lại không nuốt được? Để ta xem!

Nói rồi, Liễu Vân cúi người đặt tay lên cánh tay Hạ Tử Hân. Tay lão vừa tiếp xúc với cánh tay Hạ Tử Hân, chân mày liền nhăn chặt.

- Hạ Ngôn! Hạ Tử Hân đã chết, đã chết nửa canh giờ trước rồi Hồi Hồn Đan cũng không có tác dụng nữa, thảo nào không tan được.

Liễu Vân lắc đầu thờ dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.

Kỳ thật Hạ Ngôn cũng biết Hạ Tử Hân đã chết, thân thể đã sớm lạnh lẽo, thậm chí có chút cứng ngắc.

Trong phòng, rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, trong lòng bốn người đều cảm thấy áp lực.

Qua một hồi lâu, Lý Nguyên Xuân mới mở miệng nói:

- Hạ Ngôn! Đệ đừng khổ sở nữa, đệ đã làm hết sức rồi

Hạ Ngôn xác thực đã cố hết sức, mang Hạ Tử Hân từ Thanh Vân Sơn về, lão nhân Thánh Hoàng cũng tiêu hao linh hồn lực bảo trụ một hơi thở cuối cùng cho Hạ Tử Hân. Thế nhưng hiện tại, Hạ Tử Hân vẫn không thể kiên trì được.

Khóe miệng Hạ Ngôn hiện một tia cười khổ:

- Ta chỉ là không biết nên ăn nói với tộc trưởng thế nào, lúc rời gia tộc, ta từng đáp ứng tộc trưởng sẽ chiếu cố Tử Hân thật tốt.

- Thế nhưng giờ đây, Tử Hân đã chết. Hạ Ngôn giọng đạm nhạt.

- Quên đi! Ta sẽ thông báo Hạ gia, để bọn họ đón Tử Hân trở về. Hạ Ngôn lắc đầu, đột nhiên khoát tay nói.

- Hạ Ngôn! Đệ không cần nghĩ nhiều, người chết không thể sống lại, đệ đừng nghĩ quẩn. Lý Nguyên Xuân thấy Hạ Ngôn biểu hiện như thế, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Liễu Vân nhìn Hạ Ngôn, đồng dạng có chút lo lắng.

Nên biết rằng, Hội Giao Lưu học viện sẽ lập tức bắt đầu, nếu lúc này Hạ Ngôn bắt ngờ xảy ra chuyện, chuyện này sẽ không xong.

- Ta không sao! Nguyên Xuân ca, sư phụ, các người đừng lo lắng! Hạ Ngôn cười cười.

- Tiểu Thanh! Đừng khóc nữa, chuyện này không có liên quan tới muội, huynh không thích thấy muội khóc.

Nghe Hạ Ngôn nói vậy, Tiểu Thanh vội ngừng tiếng khóc, mắt sưng đỏ nhìn Hạ Ngôn.

-Ngao!

Thổ Cẩu kêu một tiếng trầm thấp, bốn chân bước đi tới một góc viện nằm xuống.

- Không có chuyện gì là tốt rồi Hạ Ngôn! Hạ Tử Hân là Trương gia thành Kim Dương hại chết. Thù này, tương lai con nhất định phải báo.

Liễu Vân nhắc tới Trương gia.

Lão nói như vậy, đơn giản là muốn kích phát ý chí chiến đấu của Hạ Ngôn, lão sợ ý chí Hạ Ngôn sẽ chìm xuống, cho nên cố ý nhắc tới Trương gia kích thích Hạ Ngôn, muốn cho Hạ Ngôn phấn chấn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.