- Tốc độ Huyễn Ảnh Lang lúc chạy rất nhanh, móng vuốt lại rất sắc bén. Biện
pháp đánh chết hoặc bắt lấy nó tốt nhất chính là dùng một ít dây thừng hạn chế tốc độ của nó. Nếu không thể hạn chế tốc độ của nó, như vậy sợ là chỉ có cường giả cảnh giới Linh Sư mới có thể theo được tốc độ của nó.
- Ba năm trước, ngay trong Hắc Phong sơn này, mười hai vị cường giả Hậu Thiên đỉnh hợp lực cũng không thể giết được một con Huyễn Ảnh Lang khỏe mạnh. Cuối cùng con Huyễn Ảnh lang này sau khi cắn bị thương hai gã cường giả Hậu Thiên đỉnh rồi bỏ chạy thành công!
- Dã thú lần này tập kích trấn Hoàng Diệp, ngoài con Huyễn Ảnh Lang đáng sợ kia còn có mấy con dã thú hung mãnh khó đối phó Xích Viêm Hổ, Bạo Hùng... Chấp sự Hạ ngôn, ngày mai ngươi nhất định phải cẩn thận đó!
- Nếu cần bất kỳ sự trợ giúp gì của ta, xin cứ nói thẳng!
Lúc này chuyện, Hạ hầu Thắng đã vẽ địa hình bốn phía trấn Hoàng Diệp gần xong, tuy rằng, hắn cảm thấy Hạ Ngôn khôgn có khả năng đánh lui phần đông dã thú hung tàn nhưng dù sao hắn cũng là con cháu Hạ gia, cũng không hy vọng hộ vệ Hạ gia bị tổn thất thảm trọng. Cho nên Hạ Hầu thắng vẫn tận tâm hết sức nói tỉ mỉ tình huống của dã thú cho Hạ Ngôn.
Mấy tên nhân viên làm việc trong trấn nha cũng tiến lên nói ra tình huống mình biết để hạ Hầu Thắng vẽ thêm lên bản đồ.
- Nói như vậy, dã thú lần này tập kích trấn Hoàng Diệp, số lượng tổng số đạt tới hai trăm con?
Hạ Ngôn thoáng có chút kinh ngạc, trước khi đến đây tộc trưởng Hạ Phi Long chỉ nói là có khoảng một trăm con dã thú.
Tên âm dương quái khí kia nhìn nhìn Hạ Ngôn, giọng điệu chanh chua nói.
Có lẽ tính cách của hắn là như vậy. Hai người khác tuy rằng đối với Hạ Ngôn cũng không coi trọng, nhưng lại không giống như hắn, nói ra lời châm chọc, xiên xỏ Hạ ngôn.
Nhìn tên sắc mặt tái nhợt , giọng nói chanh chua này khóe miệng Hạ ngôn lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn chốt vào mặt hắc:
- Ồ, xem ra ngươi cũng là nhân tài năng lực xuất chúng. Nếu vậy ngày mai ngươi cùng ta đi đánh lui dã thú nhé!
Nghe Hạ ngôn nói ra lời này, thân hình tên âm dương quái khí chấn động một chút.
Sau đó, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập, trên khuôn mặt tái nhợt không ngờ hiện ra huyết sắc rõ ràng. Lông mày run mạnh, đôi mắt nhỏ gắt gao trừng mắt nhìn Hạ Ngôn, ánh mắt khó tin bắn ra.
Một lúc lâu sau, hắn cũng không nói được lời nào.
Ánh mắt Hạ hầu thắng không khỏi nhìn Hạ Ngôn một hồi, một hồi lại nhìn tên chanh chua kia, muốn nói lại thôi. Cũng không biết nên nói cái gì.
"May mắn ta khôgn nói nhiều".
hai người khác liếc nhìn nhau, vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng lại thầm vui mừng.
- Vậy...
Rốt cục, tên âm dương quái khí giọng điệu hoảng sợ, run rẩy nói ra một từ.
- Cứ quyết định như vậy đi. Ngươi!
Ngón tay Hạ ngôn chỉ vào tên âm dương quái khí, không chút khách khí nói:
- Sáng mai cùng chiến sĩ Hạ gia chúng ta xuất phát. nếu đến lúc đó ta không thấy bóng ngươi, hừ! Ta có quyền xử tử ngươi đó!
Rào rào!
Sắc mặt tên âm dương quái khí lại trở nên tái nhợt khôgn có chút máu.
"Thật là nhìn không ra. Chấp sự Hạ Ngôn này tuổi còn nhỏ mà làm việc lại sắc bén như vậy!" Trong lòng Hạ hầu thắng thầm giật mình, hắn biết việc này có nói gì chỉ sợ cũng không có tác dụng. Hắn chẳng qua chỉ là một trưởng trấn nhỏ bé, mà hạ Ngôn lại là Chấp sự tổng bộ Hạ gia phái tới.
Nếu Hạ Hầu Thắng biết uy danh của Hạ ngôn ở thành Ngọc Thủy, chỉ sợ cũng không xem thường Hạ Ngôn như thế.
Nhưng trấn Hoàng Diệp quả thật là một nơi tin tức không linh thông. Nơi này ba mặt núi vây, quả thật giống như bị Hắc Phong Sơn vây ở trong. Bình thường, trừ dân cư bản địa thường lui tới gần trấn Hoàng Diệp, rất ít người ngoài đến đây.
Nhìn trên trán tên âm dương quái khí toát ra mồ hôi lớn bằng hạt đậu, ánh mắt Hạ ngôn xoay chuyển, cũng không nhìn hắn mà nói với Hạ Hầu Thắng:
- Trưởng trấn. Ngày mai ngươi phải dẫn chúng ta đi, cả hộ vệ của trấn cũng đều tập trung lại. Phàm là hộ vệ trên người không có thương tích, đều phải tham gia hành động tiễu trừ lần này.
- Dạ!
Hạ Hầu Thắng cung kính lên tiếng trả lời!
- Trưởng trấn! Vừa rồi ngươi... ngươi làm sao không giúp ta nói? hắn... hắn để ta đi...
Chờ sau khi Hạ ngôn rời phòng, tên âm dương quái khí không kìm nổi nhìn Hạ Hầu Thắng mặt đau khổ nói.
Hạ Hầu Thắng nhìn tên nam nhân này, thở dài một tiếng:
- Đó chỉ có thể trách ngươi. Hắn cho dù tuổi trẻ thế nào thì cũng là người tổng bộ Hạ gia chúng ta phái tới, ngươi có thể đắc tội được sao? Hừ! Một ngón tay của người ta cũng có thể cho ngươi sống chết khó lòng!
- Nhưng là...
- Không có biện pháp khác, ngươi tự cầu phúc đi!
Cặp mắt Hạ hầu Thắng khẽ chớp:
- Nhớ kỹ, ngày mai nhìn thấy vị Chấp sự đại nhân này, không nên nói nhảm gì. Nếu không, hắn muốn cho ngươi trực tiếp đi giết Huyễn Ảnh Lang, ngươi có chín cái mạng cũng không sống được!
- Hy vọng, Chấp sự đại nhân trẻ tuổi của chúng ta có thể đánh lui dã thú!
Hạ Hầu Thắng, hai tay chắp sau lưng, quay ra ngoài cửa, sắc mặt ngưng trọng thấp giọng nói.
- Trưởng trấn. Hiện tại chúng ta không cần phải lo. Nếu Chấp sự Hạ Ngôn phụ trách chuyện này, chúng ta chỉ cần cẩn thận phối hợp với hắn là được!
Tên còn lại ánh mắt lóe lên, ý cười trên mặt rõ ràng:
- Dù sao, cho dù không đánh lui đám dã thú này, các đại nhân thành Ngọc Thủy cũng không trách đến chúng ta.
- Đúng vậy...
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mới mọc.
Trong trấn nha liền ầm ầm truyền ra các loại âm thanh ồn ào.
- Ầm!!!
Tiếng đập cửa dồn dập!
Phòng của Hạ Ngôn ở ngay sân trước, cách cửa lớn không xa cho nên hắn đang nhập định cũng nghe được tiếng đập cửa liền tỉnh táo lại.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa phòng Hạ Ngôn liền có một loạt tiếng bước chân khẽ khàng.
Lỗ tai Hạ Ngôn giật giật, nghe được ít nhất có hơn mười người tới trước cửa phòng. Hạ Ngôn từ trên giường bước xuống , cau mày.
- Cốc, cốc!
Người gõ cửa cũng không dùng sức, chỉ khẽ gõ vài cái rồi sau đó nhỏ giọng hô:
- Chấp sự Hạ Ngôn, Chấp sự Hạ Ngôn.
"Là Hạ Hầu Thắng!" Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, nghe ra là giọng Hạ Hầu Thắng.
Sau đó Hạ Ngôn đi đến mở cửa, nhìn ngoài cửa quả nhiên là hơn mười người đang đứng, trong đó không ít người mặt kiểu nông phu, làn da bị phơi nắng thành ngăm đen.
- Chuyện gì?
Hạ ngôn thuận miệng hỏi.
- Chấp sự Hạ Ngôn. Hiện tại dã thú lại tập kích trang viên chúng ta, những người này đều là nông phu trang viên Hạ gia!
Trên mặt Hạ Hầu Thắng mang theo ý xin lỗi, sau đó chỉ mọi người sau lưng, trầm giọng nói.
Hạ Ngôn hơi kinh hãi:
- Lần này có bao nhiêu dã thú xuất hiện?
- Đại nhân, chúng ta... chúng ta cũng thấy không rõ. Chỉ thấy được khắp nơi đều là dã thú, ngay cả hàng rào cũng đều bị xô hỏng!
Một gã nông phu, vẻ mặt khẩn truơng nói. Lúc hắn nói chuyện trong lòng cũng nghi ngờ, vì sao đại nhân lần này tới lại trẻ tuổi như vậy.
Trầm tư một lát, Hạ Ngôn gật gật đầu:
- Ừ! Trưởng trấn, triệu tập tất cả hộ vệ. Lập tức xuất phát đi trang viên!
- Dạ!
Ánh mắt Hạ Hầu Thắng lóe lên, đáp.
Hộ vệ đều là tu luyện giả được tập luyện, tốc độ tập hợp rất nhanh. Chỉ không đến thời gian một chén trà nhỏ, mọi người đều đã tập hợp đủ.
Bao gồm cả những hộ vệ Hạ gia trong trấn, tổng cộng 184 người có mặt. Tên âm dương quái khí cũng đứng trong đám người.
Ngày hôm qua Hạ Ngôn nói nếu hắn không đến liền trực tiếp xử quyết, tên âm dương quái khí đương nhiên không dám không xuất hiện. Tuy nhiên ở trong lòng hắn đã sớm mắng Hạ Ngôn thương tích đầy mình!
Nhìn đến nam nhân này, Hạ Ngôn có chút thâm ý nhìn hai mắt hắn, âm dương quái khí cảm giác được ánh mắt sáng quắc của Hạ Ngôn, trong lòng có chút sợ hãi. Hắn đã hối hận ngày hôm qua châm chọc Hạ Ngôn.
- Các vị. Dã thú lại tập kích trang viên Hạ gia chúng ta, hiện tại chính là lúc chúng ta ra tay.
Hạ ngôn đứng trước đám người, mặc một bộ đồ trắng hết sức bắt mắt. Trường kiếm trong tay "Keng" một tiếng rút ra, một đạo kiếm quang hiện lên, trong không khí phát ra một tiếng trong vắt.
- Mọi người theo ta xuất phát, giết dã thú!
Khí thế nuốt núi sông, một tiếng rống to.
Gạch ngói trong phòng trấn nha đều bị chấn động kêu "cạch cạch".
- Vâng, thưa Chấp sự đại nhân!
Đám đông hộ vệ đều giơ cao binh khí, đồng thanh hưởng ứng. Thanh âm vang dội truyền ra xa vài dặm.
Lúc này Hạ Hầu Thắng cũng lấy vũ khí Thiên Lôi chùy của mình ra, cùng Hạ Ngôn ở một chỗ, rất nhanh chạy ra phía trang viên.
Gần hai trăm người chậm rãi đi trên đường, tuy rằng trời còn chưa sáng rõ nhưng từ nơi rất xa có thể nhìn rõ ràng một đội nhân mã bắt mắt.
- Những người đó là...
Xa xa, mấy tên thợ săn trong trấn kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn dẫn đội ngũ hộ vệ HẠ gia.
- Hình như là hộ vệ Hạ gia. Cha à, ngài xem binh khí của bọn họ, đều rất sáng, nhất định là rất sắc bén. Con đoán phải hai đồng bạc mới mua được!
Trên lưng thợ săn trẻ tuổi có một cây cung sừng trâu to lớn, hâm mộ nhìn hộ vệ Hạ gia, thì thào nói.
- Đúng vậy! Bọn họ là đi giết đám dã thú đáng sợ kia.
Thợ săn lớn tuổi kinh hãi nói, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Dã thú này không phải đám thợ săn bình thường bọn họ có thể đối phó. Thợ săn như bọn họ cũng chỉ có thể đối phó với dã thú bình thường như thỏ rừng, lợn rừng.
- Cha!
Thợ săn trẻ tuổi đột nhiên con mắt chuyển động, nhìn về phía cha mình:
- Tương lai con cũng muốn trở thành cường giả giống bọn họ!
Người trẻ tuổi đều có giấc mộng như vậy. Trở thành cường giả!
Hốc mắt thợ săn lớn tuổi có chút ướt át, nhìn gương mặt đứa con trẻ tuổi của mình, thân hình khôi ngô khẽ run lên nhè nhẹ.
***
Sau nửa canh giờ, một tiếng rống to làm người ta sợ hãi, xa xa rơi vào trong tai Hạ Ngôn. Trong núi sâu, một đám chim chóc lập tức giương cánh từ trong rừng rậm bay lên, phát ra các loại tiếng kêu to.
- Đây là tiếng gầm của Xích Viêm Hổ!
Hạ Hầu Thắng bên cạnh Hạ Ngôn, biến sắc nói.
Xích Viêm Hổ toàn thân đỏ rực, lúc chạy như một đoàn ngọn lửa, lực lượng dị thường khổng lồ, hung tàn thành tính. Hai móng có thể dễ dàng đánh nát nham thạch cứng rắn!
Trong rừng cây cách đám người Hạ Ngôn vài trăm thước, một con Xích Viêm Hổ toàn thân da lông màu đỏ đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đám người Hạ Ngôn đang tới gần. Trong hai mắt lóe lên ánh sáng làm người sợ hãi.
Đôi mắt như chuông đồng lộ ra sát ý tàn bạo. Da lông màu đỏ như lửa thật giống như một ngọn lửa, hai móng tràn ngập lực lượng bấm xuống đất, trong nháy mắt tạo thành hai rãnh sâu rõ ràng.