Tịch Thu Thủy cầm trong tay trường kiếm Thanh Phong rồi đột nhiên lay động, ngọc bội vô giá gắn trên tua kiếm đánh vào chuôi kiếm leng keng leng keng.
Hắn nhìn thấy võ kỹ Hạ Ngôn diễn luyện, đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó càng thêm đắc ý hẳn lên.
Mấy tên con cháu Tịch gia đứng bên cạnh Tịch Thu Thủy, cũng đều đầy vẻ vui mừng trên mặt.
- Thu Thủy ca! Ta thấy Hạ Ngôn này cũng chỉ có bản lãnh như thế. Huynh nhìn võ kỹ hắn sử dụng vừa rồi là biết. Đừng nói so sánh võ kỹ với Thu Thủy ca, mà ngay với võ kỹ ta diễn luyện cũng kém rất nhiều.
Một gã con cháu Tịch gia phun ra một hơi với vẻ mặt gian xảo.
- Hơn nữa... võ kỹ Hạ Ngôn sử dụng ở Phường thị khu Bắc lần trước, dường như cũng mạnh hơn rất nhiều so với hôm nay.
Tịch Thu Thủy nghe câu nói của gã con cháu Tịch gia bên cạnh, bèn nhíu nhíu mày.
- Ta thấy Hạ Ngôn này hết tám phần là tu luyện võ kỹ mới, tuy nhiên còn chưa có thành thạo, còn so với võ kỹ trước kia càng tệ hơn. Hà hà! Đáng đời hắn!
Gã con cháu Tịch gia chợt lóe sáng ánh mắt, há miệng cười gằn mấy tiếng.
- Ha ha! Ta xem ra cũng rất có thể nha!
Tịch Thu Thủy nhìn về bốn phía khán đài cao, trong ánh mắt chớp lóe vẻ âm độc.
Người tu luyện đang lúc tu luyện một loại võ kỹ, nếu như đột nhiên học tập võ kỹ khác, rất có khả năng bởi vì năng lực không đủ, làm cho thực lực võ kỹ lúc trước cũng hạ thấp xuống.
Lúc này hai người Tịch Thu Thủy đang suy đoán chính là loại tình huống này.
Dù sao, trong trường hợp trọng yếu như hôm nay, Tịch Thu Thủy nghĩ rằng Hạ Ngôn không có khả năng còn giấu diếm bản lãnh của mình. Một khi bị loại, vậy thì mất nhiều hơn được!
Có điều Tịch Thu Thủy không biết đến là: Hạ Ngôn cho dù tùy tiện diễn luyện một loại võ kỹ nào, chỗ cao minh trong đó cũng không phải hắn có năng lực nhìn ra được.
- Hy vọng lúc này hắn sẽ không bị loại đi! Hừ! Ở khâu thi đấu thứ ba, ta còn muốn tự tay đánh bại hắn.
Tịch Thu Thủy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía Hạ Ngôn.
Hắn lại nhìn thấy Vương Ngữ Yên cùng Hạ Tử Hân đều xúm lại bên người Hạ Ngôn, trong lòng hắn không khỏi nổi lên ghen ghét dữ dội. Một tháng trước bị khuất nhục ở phường thị, khiến hắn càng hung hăng nghiến răng nghiến lợi, cấp bách không thể chờ được muốn đòi lại mối hận đó.
Sau thời gian tàn một nén nhang, Lưu Phương đi một vòng bốn phía khán đài cao sau đó bước nhanh xuống, trong tay đổi cầm một tờ danh sách khác.
Đi đến vị trí giữa sân, Lưu Phương thở ra một hơi trong lồng ngực, ánh mắt lấp lóe, đột nhiên tăng cao giọng nói. Lúc này bốn phía quảng trường đang ồn ào náo động, hiện tại lập tức sẽ tuyên bố danh sách năm người bị loại, hắn không thể không áp chế tiếng ồn ở bốn phía sân thi đấu.
Mười lăm người dự thi lúc này thần sắc đều có vẻ dao động kịch liệt. Ngay lập tức sẽ tuyên bố danh sách dự thi bị loại, mọi người đều không biết trong danh sách này có thể có tên mình hay không! Ngay cả Hạ Tử Hân cùng Vương Ngữ Yên đều lộ sắc mặt ngưng trọng.
- Thi đấu tranh đoạt danh ngạch lần này, năm người dự thi không được tiếp tục vào giai đoạn thứ ba phân biệt là: Vương Vũ, Hạ Minh, Tịch Lục Hải, Vương Khắc Tân, Tịch Diện Trúc!
Sau khi danh sách được tuyên bố, tự nhiên lại là từng tràng tiếng bàn tán sôi nổi.
Năm người bị loại đều lộ bộ mặt buồn bã. Thi đấu giành danh ngạch lần này coi như bọn họ dừng lại ở đây rồi.
- Như thế nào có thể? Hạ gia lại có bốn người tiến vào giai đoạn thứ ba?
Tròng mắt Tịch Thu Thủy trợn trừng như sắp lọt ra ngoài, lớn tiếng nói.
- Đáng giận! Hạ gia lần này không ngờ có bốn người tiến vào giai đoạn thứ ba!
- Ta... ta... bị loại rồi!
Biểu tình của đám con cháu Tịch gia khác nhau.
Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Hạ Minh một cái, Hạ Minh cũng không có thần sắc thất vọng lắm, Hạ Ngôn không khỏi gật gật đầu thầm tán thưởng.
- Hạ Minh! Lần thi đấu giành danh ngạch tiếp theo, ngươi nhất định có thể đi được xa hơn, ngươi mới mười hai tuổi còn có cơ hội.
Hạ Ngôn vỗ vỗ bả vai Hạ Minh, nói với Hạ Minh. Hạ Minh thấp hơn Hạ Ngôn một cái đầu, gương mặt nhỏ tròn còn đầy vẻ non nớt.
Kỳ thật Hạ Minh cũng không có thất vọng nhiều lắm. Trước khi bắt đầu tham gia thi đấu, hắn đã dự dự liệu kết quả này rồi. Trong số mười lăm người dự thi hắn nhỏ tuổi nhất, thực lực cũng xếp ở phía sau. Cho dù tiến vào giai đoạn thứ ba, hắn cũng không có cách nào giành được danh ngạch.
Nghe câu an ủi của Hạ Ngôn, Hạ Minh gật gật đầu thật mạnh, ánh mắt kiên nghị nói:
- Cảm ơn Hạ Ngôn ca ca! Ta biết nên làm như thế nào.
- Huynh đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, các Chấp sự đại nhân sẽ không dễ dàng loại huynh.
Nghe Hạ Tử Hân nói như vậy, Hạ Ngôn cũng không giải thích chỉ cười cười.
Vương Ngữ Yên ở bên cạnh nở nụ cười duyên nói:
- Chúc mừng!
Hạ Ngôn thuận thế hỏi lại nói:
- Tại sao chúc mừng chứ?
Ánh mắt Vương Ngữ Yên sáng lên:
- Hạ gia chỉ bị loại một người nha! Điều này không đáng chúc mừng sao?
- Ha ha! Nói đúng, đáng chúc mừng!
Hạ Ngôn thần sắc không thay đổi, cười nói.
- Tới giai đoạn thi đấu sau cùng, người dự thi rút thăm tiến hành luận bàn võ kỹ với nhau. Lượt thi đấu này sau giữa trưa một canh giờ sẽ tiến hành.
Lưu Phương còn nói thêm.
Hiện tại mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu, lượt thi đấu thứ ba chính thức bắt đầu từ đầu buổi chiều. Mười người dự thi lần lượt luận bàn võ kỹ với nhau, nói cách khác mỗi người đều phải tiến hành chín trận đấu.
Giai đoạn này sẽ diễn ra liên tục suốt thời gian hai ngày rưỡi.
Cuối cùng, năm người thắng lợi sau cùng, tự nhiên giành được tư cách đến Học Viện Tử Diệp để khảo hạch nhập học.
- Hạ Ngôn! Không bằng cùng đi ăn cơm trưa đi, thế nào?
Vương Ngữ Yên khẽ nhướn mày, đôi môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp khẽ hé, xoay người lại mời Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn Hạ Tử Hân cùng các con cháu Hạ gia.
Quảng trường trung ương này cách rất gần Tụ Phúc Lâu, ra khỏi quảng trường là có thể nhìn thấy ngay Tụ Phúc Lâu trước mắt.
Nếu không trở về gia tộc trực tiếp ở Tụ Phúc Lâu ăn cơm, vậy mọi người cũng có thể có thời gian nghỉ ngơi tốt hơn, dưỡng sức để chuẩn bị chân chính so đấu vào buổi chiều.
- Tử Hân tiểu thư, cùng mọi người cũng nên cùng đi nha.
Vương Ngữ Yên thấy Hạ Ngôn nhìn về phía mấy người con cháu Hạ gia, liền biết trong lòng Hạ Ngôn suy nghĩ điều gì, cho nên vội vàng nói.
Kỳ thật, nàng muốn mời chỉ một mình Hạ Ngôn.
Ở trong lòng Vương Ngữ Yên đối vối Hạ Ngôn vẫn là có rất nhiều điều còn chưa biết rõ, hoặc là nói nàng có rất nhiều nghi hoặc, có nhiều điều không nghĩ ra. Ví dụ như võ kỹ vừa rồi Hạ Ngôn diễn luyện, thoạt nhìn võ kỹ dường như rất tầm thường, thậm chí có chút không được tự nhiên. Nhưng là, Hạ Ngôn đối với võ kỹ của mình lại dường như cũng không có bận tâm chút nào.
Ngược lại trên mặt hắn vẫn đầy vẻ tự tin!
Hoặc là nói ngay từ đầu, Hạ Ngôn đã biết chắc mình sẽ không bị loại. Có lẽ, cho dù tới giai đoạn thi đấu cuối cùng, trong lòng Hạ Ngôn cũng sẽ không có biến hóa gì lớn. Hết thảy những điều này giống như không có mảy may quan hệ với hắn chút nào.
Tâm tư của Vương Ngữ Yên so với Hạ Tử Hân tinh tế thận trọng hơn nhiều lắm. Rất nhiều chuyện nàng đều có thể nghĩ đến chiều sâu của nó.
- Tử Hân! Muội thấy sao?
Hạ Ngôn chớp chớp mắt, hỏi Hạ Tử Hân.
Hạ Tử Hân thân là con gái tộc trưởng Hạ gia, nàng lớn như vậy nhưng thật đúng là chưa từng tới Tụ Phúc Lâu của Vương gia. Bởi vì cạnh tranh phi thường kịch liệt về việc làm ăn của hai nhà, nên trên cơ bản, người nhà Hạ gia sẽ không tới cửa hàng của Vương gia để giúp vốn cho đối thủ. Người Vương gia cũng bởi vậy sẽ không đi tới cửa hàng Hạ gia để tiêu dùng.
Đương nhiên, Hạ Tử Hân từng nghe nói qua Tụ Phúc Lâu, biết đó là tửu lâu đắt tiền nhất ở thành Ngọc Thủy.
Kỳ thật, nếu nói nàng không muốn tới tửu lâu xa hoa nhất trong lời đồn kia một lần thử xem, thì khẳng định không đúng.
- Nhưng mà, không biết mấy người phụ thân...
Hạ Tử Hân nhíu nhíu mày, vẫn là lo lắng Hạ Phi Long cùng các vị trưởng lão không cho phép.
Hạ Ngôn phất tay áo, cười cười nói:
- Muội yên tâm đi! Ta đi nói với tộc trưởng một tiếng.
Ăn một bữa cơm mà thôi, tộc trưởng cùng đại trưởng lão tất nhiên sẽ không ngăn trở bọn họ, nhiều lắm là phái một đội hộ vệ bảo vệ mọi người.
Ba người Hạ Lưu cũng đều lộ ra sắc mặt vui mừng trên mặt, bọn họ cũng giống nhau cũng chưa từng tới ăn cơm ở tửu lâu xa hoa nhất trong lời đồn này.
Hạ Minh ấp úng một hồi, trên mặt ửng hồng, nhìn Hạ Ngôn khẩn trương nói:
- Ta... ta...
Ý hắn là muốn hỏi, hắn là người đã bị loại, có tư cách đi ăn cơm hay không.