Một tia linh lực màu vàng thật nhỏ, đã đánh cho Cuồng tu luyện giả ngã quỵ xuống đất kêu thảm thiết?
Điều này sao có thể?
Mấy trăm tu luyện giả ở đây, không ai có thể nghĩ đến lại xảy ra kết quả như vậy. Cuồng là nhân vật thế nào chứ! Mặc kệ trước đó biết hoặc là không biết, sau khi hỏi thăm mọi người cũng đều có một hiểu biết mơ hồ về chuyện này này. Loại nhân vật mạnh mẽ như thế, lúc này lại ngã quỵ trên mặt đất, thần tình thống khổ.
‘Thật quỷ dị! Rốt cuộc hắn dùng là thần thông gì? Linh lực màu vảng kia, là chuyện gì xảy ra?” Minh Phong ồ một bên làm khán giả, trong lòng cũng không ngừng gợn sóng.
“Cho dù là ta, cũng không có khả năng thoải mái như thế đánh bại tên Cuồng! Thần thông của hắn quá mạnh! Minh Phong nhìn về phía Hạ Ngôn ngạo nghễ đứng cách đó không xa, trong đầu hắn quay cuồng các ý nghĩ.
Kỳ thật Hạ Ngôn cũng không có sử dụng thần thông gì. Thần thông của Hạ Ngôn chỉ có ba loại Đại Tinh Luyện Thuật Đại Thôn Phệ Thuật, Đại Trọng Lực Thuật. Nhưng Hạ Ngôn căn bản là không cần sử dụng những thần thông này. Thậm chí ngay cả kiếm khí Hạ Ngôn cũng không có phóng ra, chỉ đơn thuần là dựa vào một tia linh lực ngưng tụ, đã đánh bại tên Cuồng.
Luận cảnh giới, tên Cuồng so với Hạ Ngôn thấp hơn một cấp; luận lực lượng thì còn thấp hơn nhiều.
- Thực lực của ngươi ở trong số Linh Hoàng ngũ cấp, hẳn là được xem như rất mạnh, thuộc loại cấp bậc đỉnh. Tuy nhiên, ta là Linh Hoàng lục cấp, ngươi sao có thể là đối thủ của ta? Ta cùng với ngươi không oán không cừu, hết thảy đều là vì một chuyện nhỏ. Cho nên, ta cũng không nặng tay đả thương ngươi. Qua một lát, ngươi liền có thể Khôi phục bình thường.
Hạ Ngôn bình thần nói với tên Cuồng.
Linh lực màu vàng của Hạ Ngôn, chui vào trong kinh mạch trong cơ thể Cuồng, khuấy đảo linh lực của bản thân hắn, cái loại đau đớn này, quả thực nếu so với trực tiếp đâm một cái lỗ thủng trên người hắn càng đau đớn gặp mười lần. Cho nên, mặc dù tên Cuồng là hạng người thường thường ở bên ngoài trải qua chém giết tôi luyện thần thì cũng khó mà chịu đựng được cơn đau đớn này, nên mới phải kêu ra tiếng thảm thiết Như vậy.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không có hạ độc thủ, linh lực ở trong cơ thể hắn đó cũng sẽ không dừng lại lâu lắm, tự nhiên sẽ tiêu tan đi.
- Đại ca!
Tên Khổn lúc này mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, vội chạy tới chỗ Cuồng, khẩn trương kêu to một câu.
Lúc này dường như tên Cuồng đã giảm bớt đau đớn rất nhiều, tuy nhiên vẫn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, dưới bàn tay nâng đỡ của tên Khồn, hắn gượng đứng dậy, nhìn về phía Hạ Ngôn, ngập ngừng mấp máy cặp môi không có chút máu, nói:
- Đa tạ các hạ đã nương tay! Ngày khác tu luyện thành công, nhất định sẽ tìm các hạ luận bàn!
- Khổn! Chúng ta đi!
Cuồng nói với Hạ Ngôn xong, lại quay sang nói với huynh đệ đang đỡ mình.
Mấy người, chậm rãi rời khu cư xá số 8, lộ ra vẻ chán nản.
Mà hiện tại đám người tu luyện nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt đã hoàn toàn khác xa với lúc trước!
- Hạ Ngôn?
Minh Phong gã tu luyện giả cường đại cao ngạo này chợt lên tiếng, ở đây người nghe tiếng nói của hắn cũng không nhiều. Mà hiện tại, hắn lại chủ động kêu ra tên của Hạ Ngôn.
- Có gì?
Hạ Ngôn nhìn về phía Minh Phong. Hai người đều mặc trường bào màu trắng, vạt áo khẽ phất động trong gió.
- Lúc nào đó, hai người chúng ta tới Đấu võ ưàng luận bàn một chút?
Trên gương mặt lạnh lùng của mình Phong, không ngờ lộ ra một chút ý cười, tuy rằng cười cũng không đễ nhìn lắm, nhưng lại là vẻ tươi cười thật sự.
- Đấu võ tràng?
Hạ Ngôn nhíu mày, thầm nghĩ: “Minh Phong này không ngờ cũng bước vào cảnh giới Linh Hoàng lục cấp. Cùng hắn luận bàn, đối với việc tu luyện của ta cũng rất có lợi. Tuy nhiên, thời gian còn có bảy tháng là tới ngày khảo hạch Tinh Đấu Điện. Ta đã đáp ứng Trương Thanh Tuyền, trong khoảng thời gian này không để nàng bị ai quấy rầy tu luyện.”
Minh Phong thấy Hạ Ngôn trầm ngâm, cũng không nói gì tiếp, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
- Ta không có hứng thú.
Hạ Ngôn lắc đầu, cự tuyệt nói
- Ồ?
Minh Phong hơi sửng sốt, một chút ý cười sượng cứng trên mặt, chợt hắn nhìn thấy Hạ Ngôn quay mình bỏ đi, khóe miệng mím lại, trong mắt chợt lóe hào quang, sau đó cũng biến mất tại chỗ, trở về lại căn phòng biểu hiện người mạnh nhất cư xá của mình.
- Độc nương tử... Hì hi! Tầm mắt của ngươi... quả nhiên không sai! Tuy nhiên, thực lực của người ta như vậy, Có lẽ hấp dẫn ngươi thì phải!
Gã nam nhân mặt dài cười nham nhở nói.
- Cút!
Độc nương tử mắng một tiếng, liền không thèm để ý tới người này, lắc lắc vòng eo mềm mại như rắn nước đi về phòng mình.
Hạ Ngôn cùng Trương Thanh Tuyền trở lại trong phòng. Ánh mắt Trương Thanh Tuyền đã càng sáng hơn, vấn đề của nàng từ khi mới bước vào phòng đã chạy đến đầu lưỡi, mắt thấy lập tức sẽ hỏi ra liên tục như súng máy.
Hạ Ngôn vừa thấy nét mặt của nàng, liền biết có thể sẽ có một ngàn cái vì sao muốn hỏi mình, vội nói trước:
- Trương Thanh Tuyền! Bây giờ cô có thể an tâm tu luyện được rồi! Ta nghĩ hẳn là sẽ không có người nào tới quấy rầy. Mà ta, cũng muốn bế quan lĩnh ngộ pháp tắc không gian.
Nói xong, Hạ Ngôn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, ý niệm trong đầu dần dần dung nhập vào tự nhiên.
Trương Thanh Tuyền chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mày lá liễu sụ xuống, cánh mũi hơi nhíu lại, tuy nhiên cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống, không hỏi ra. Thân thể mềm mại khẽ nhích động đi tới chỗ của mình, rồi cũng ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
“Ở Chủ thế giới này, quả nhiên tu luyện nhanh hơn rất nhiều!” Tâm thần Hạ Ngôn cố gắng cảm ứng lực lượng pháp tắc không gian. Lực lượng pháp tắc ở Chủ thế giới so với Phân thế giới Quang Ly, cao thâm hơn gặp trăm lần.
‘Tuy nhiên, ta muốn bước vào cảnh giới Linh Hoàng thất cấp cũng không dễ dàng, càng về sau, đột phá cảnh giới càng khó. Biết bao tu luyện giả mất mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm, đều khó có thể đột phá một cái cảnh giới.” Hạ Ngôn xoay chuyển ý niệm trong đầu.
Một thâng sau!
“Phù!”
Hạ Ngôn khẽ thở một hơi trọc khí, mở to mắt. Bế quan lần này thoáng cái đã qua đi thời gian một thâng. Tâm thần đắm chìm vào tự nhiên, căn bản là không thể cảm thấy thời gian trôi qua. Thời gian một thâng dường như chỉ là một lần hô hấp, thậm chí chỉ một lần nháy mắt.
Trong thời gian một thâng này, không có bất cứ người nào lại đến quấy rầy Hạ Ngôn và Trương Thanh Tuyền. Tuy nhiên, những lời bàn tán ở bên ngoài, cũng đã kéo dài suốt cả tháng.
Đối với mấy cường giả nồi danh của mỗi khu cư xá, bọn họ đều rất thích thú làm ra một bảng xếp hạng cho những người này. Hiện tại Hạ Ngôn đã được xếp lên hạng thứ ba. Mà người xếp đầu bảng là Chu Thiên Hành khu cư xá số 1. Người này cũng là một người ở Chủ thế giới, có cùng thân phận như Trương Thanh Tuyền, là con cháu của một gia tộc. Tuy nhiên, tuy rằng Chu gia cũng chỉ là một tiểu gia tộc, nhưng so ra lớn mạnh hơn Trương gia, thế lực tính ra lớn mạnh hơn Trương gia gập mười lần.
Mà xếp hạng thứ hai, cũng là một tu luyện giả ở Chủ thế giới. Người này tên là Vu Uy, là một thợ săn, hội viên Nghiệp đoàn thợ săn, hiện tại cư ngụ ở khu cư xá số 4. Hạ Ngôn xếp thứ ba. Minh Phong ở cùng khu cư xá với Hạ Ngôn, xếp hạng thứ bốn sau Hạ Ngôn.
Nói một cách nghiêm túc, kỳ thật ở Tinh Đấu Điện, Hạ Ngôn chỉ ra tay một lần, tuy nhiên lại đánh bại tên Cuồng vốn xếp hạng thứ mười. Cho nên, thứ hạng của hắn được xếp khá cao.
- Hạ Ngôn!
Hạ Ngôn còn chưa đứng dậy, chợt nghe vang lên giọng nói nũng nịu ồ bên tai Lúc này Trương Thanh Tuyền ngồi trên ghế đối diện với Hạ Ngôn, đôi mắt có thể nói rất to, không
nháy mắt nhìn Hạ Ngôn.
- Sao cô không bế quan tu luyện?
Hạ Ngôn tò mò hỏi.
- Ta tu luyện rồi mà! Ta đâu có lười biếng.
Trương Thanh Tuyền vểnh cái miệng nhỏ, vội giải thích, bộ dáng làm như sợ Hạ Ngôn trách mình không cố gắng tu luyện.
- À!
Hạ Ngôn gật gật đầu.
Trương Thanh Tuyền có tu luyện hay không, đương nhiên không có liên quan tới mình, chẳng qua ỉà hắn thuận miệng hỏi một câu.
- Này... Hạ Ngôn này! Ngươi lại đột phá sao? Ngươi tu luyện nhanh như vậy, có phải thực sẽ đột phá ngay hay không? Ta cũng không thấy ngươi sử dụng Nguyên Đan. Vì Cái gì ngươi lợi hại như vậy, mà ta thì kém như vậy chứ?
Trương Thanh Tuyền lại bắt đầu phát huy thiên phú của mình.
- Đâu có dễ dàng đột phá như vậy.
Hạ Ngôn nhướng mắt, không thể không đập một câu.
- Ái nha! Ta đã nói mà!
Trương Thanh Tuyền như trút được gánh nặng:
- Ta cảm thấy tu luyện thật rất khó, mỗi ngày ta đều cố gắng tu luyện, mà đến giờ cũng không thể trở thành cảnh giới Linh Hoàng tam cấp. Ái ôi! Cũng không biết, khi nào thì ta có thể đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng tam cấp. Hạ Ngôn! Ngươi nói xem, có phải ta thiên phú rất kém cỏi hay không? Còn có sáu tháng nữa là tới ngày khảo hạch môn nhân Tinh Đấu Điện, cũng không biết ta có thể thông qua khảo hạch hay không. Nếu không thể thông qua, ta về nhà thể nào cũng bị phụ thân quở mắng...
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy mình hơi choáng, mắt hơi quáng...
- Hiện tại cô không tu luyện, ta muốn đi ra ngoài một chút!
Hạ Ngôn cắt ngang lời Trương Thanh Tuyền.
- À! Tốt lắm, ta cũng muốn ra ngoài một chút đây. Hạ Ngôn! Không bằng chúng ta tới Đấu võ tràng thử xem, nghe nói nơi đó rất náo nhiệt
Trương Thanh Tuyền vui mừng nói.
- Đấu võ tràng?
Hạ Ngôn nhướng mày, xoay chuyền ánh mắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói,
- Ừ! Đi xem cũng tốt
Hạ Ngôn, cũng muốn biết những người tham gia khảo hạch có thực lực mạnh đến mức nào. Một thâng trước, Minh Phong đã mời mình đi Đấu võ tràng luận bàn, tuy nhiên bị mình từ chối.
Hai người ra khỏi phòng, sau đó ròi khu cư xá số 8, đi về hướng Đấu võ tràng. Tuy rằng không Phi hành nhưng tốc độ của hai người đều rất nhanh, mỗi một cái lắc mình liền vượt qua khoảng cách trăm thước. Từ khu cư xá số 8 đến Đấu võ tràng, thời gian cũng chỉ uống cạn nửa chén trà nhỏ.
Đấu võ tràng là một kiến trúc màu đen thật lớn. Hạ Ngôn còn chưa tiến vào đã mơ hồ có thể nghe được tiếng người ở bên trong. Trong Đấu võ tràng quả thật rất náo nhiệt
Trương Thanh Tuyền đi bên cạnh Hạ Ngôn, trông rất hưng phấn, hai gò má ửng đỏ. Dọc theo đường đi này, nàng không ngừng nói chuyện với Hạ Ngôn, tuy nhiên phần lớn thời gian, đều là nàng một mình tự nói, Hạ Ngôn hoàn toàn không trả lời vấn đề nào của nàng. Nàng cũng không quan tâm, nếu vấn đề nào Hạ Ngôn không trả lời, nàng liền hỏi chính mình sau đó tự mình trả lời, hơn nữa dường như rất vừa lòng với đáp án trả lời của chính mình.
Trong Đấu võ tràng!
Chỗ trung uơng, ngang dọc ba hàng, tổng cộng có chín lôi đài thật lớn. Bốn phía lôi đài có thể đứng xem cuộc chiến. Lúc này trên lôi đài có mấy nhân ảnh chớp động đúng là từng cặp từng cặp đang luận bàn.
“Ầm!”
Đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn, Hạ Ngôn đưa mắt nhìn, thấy một trong hai người trên một lôi đài bị đánh ngã xuống.
Trong Đấu võ tràng quy định là không được ra tay lấy tánh mạng người ta, nhưng có thể đả thương người. Cho nên, mỗi ngày ở trong này người trọng thương cũng không ít. Người bị trọng thương, nếu không thể đúng lúc khôi phục thương thế thì chỉ có thể ảm đạm rời khỏi không gian Tinh Đấu Điện.