Khoảnh khắc Hạ ngôn một kiếm giết chết đội trưởng hộ vệ, thân thể mới từ không trung chậm rãi hạ xuống. mắt đảo khắp hộ vệ hắc y bốn phía, Thần Hi kiếm trong tay lóe lên hàn quang chói mắt dưới ánh mắt trời.
Thần hi kiếm, giết người không tiếng động. Trường kiếm nhập thể , dường như hòa hợp làmn một.
Một gã hộ vệ bên trái Hạ Ngôn đột nhiên mắt như nứt ra hét lớn một tiếng, thân thể mạnh mẽ xông tới Hạ Ngôn. Trong tay hắn cầm trường đao hung hăng chém lên thân hạ Ngôn, thân thể lại nhảy lên cao giống như một con đại bàng. Một đao này, gần như hắn dùng toàn bộ lực lượng bản thân.
Ánh mắt Hạ ngôn chợt lóe, Thần Hi kiếm gạt lên trên, lòng bàn tay khẽ lật, trường kiếm liề điểm lên trường đao đối phương.
Hộ vệ kia, cơ thịt toàn thân căng cứng, tốc độ cực nhanh.
- Xoẹt!
Hơi dùng sức, trường đao của hộ vệ bị Thần Hi kiếm chặt đứt, Hạ ngôn một kiếm thuận thế điểm xuống. ngực hộ vệ kia liền bị xuyên thủng, một vòi máu tươi bắn ra.
- Các huynh đệ, xông lên! Cùng nhau đánh chết ác ma này!
Những hộ vệ khác lúc này cũng đều hồi phục tinh thần, một người trong đó bỗng vung vũ khí trong tay, khàn giọng quát lên với mọi người.
Tiếp theo, hắn cũng liền xông tới Hạ Ngôn.
Nhìn đám hộ vệ này anh dũng không sợ chết, trong lòng Hạ Ngôn cũng có chút chấn động. Đám hộ vệ này biết rõ không địch lại, không ngờ không lựa chọn chạy trốn mà hợp lực lại công kích hắn. Tống Lập tộc trưởng Tống gia tuy rằng chẳng ra sao cả tuy nhiên hộ vệ Tống gia luyện ra cũng là trung thành hạng nhất.
Nói cũng phải, hộ vệ áp tải dược liệu trăm vạn kim tệ tự nhiên đều là tuyển chọn kỹ càng. Nếu không đủ trung tâm, Tống gia cũng sẽ không yên tâm.
- Xoẹt! Xoẹt!...
Lệ mang liên tục lóe lên, chân trái Hạ Ngôn khẽ điểm tại mặt đất, thân thể liền xoay tròn bay vút lên không trung, Thần Hi kiếm trong tay dùng tốc độ nhanh đến khó tin công kích mỗi một tên hộ vệ tới gần.
Không ai, có thể tại dưới kiếm của hắn một chiêu không chết.
- Đại ca, nhìn kìa. Có người cướp đoàn xe kia.
Ở một bụi cây xanh um trong rừng núi cách đó vài trăm thước, hơn một trăm tên cướp tay cầm vũ khí đang ẩn núp.
Đứng ở đầu tiên là một gã sơn tặc áo xám đang chỉ vào đoàn xe, nói với một đại hán bên cạnh. Cánh tay đại hán này để lộ, trên một mắt có một miếng che mắt màu đen. Trên mặt còn có một vết sẹo làm người ta sợ hãi.
Trong đôi mắt hắn lóe lên hào quang hung ác, tay cầm một thanh quỷ đầu đại đao.
- Xem ra, là hàng tốt!
Đại hán gật gật đầu, mắt híp lại.
- Con mẹ nó, không ngờ có người cướp bóc trên địa bàn chúng ta! Đây không phải là không để chúng ta vào mắt sao?
Tên sơn tặc đứng bên cạnh đại hán giậm mạnh chân xuống đất, nổi giận đùng đùng quát.
- Đại ca, cướp con mẹ nó!
Sơn tặc phía sau lớn tiếng phụ họa.
- hai người kia dường như rất lợi hại. Ngươi xem đám hộ vệ hắc y kia, từng người đều bị giết như bổ dưa hấu vậy!
Đại hán cũng không ngốc. Hắn nhìn thấy Hạ Ngôn đánh chết đám hộ vệ rất thoải mái, trong lòng cũng có chút do dự.
- Đại ca, ta thấy là đám hộ vệ này thực lực quá kém.
Một tên sơn tặc bĩu môi nói:
- Vừa rồi đi qua chỗ chúng ta, từng người đều thật có khí thế. Hiện tại xem ra đều nhũn ra rồi.
- Đúng vậy! Nhất định là giả bộ thôi. Hàng trên ba xe ngựa kia khẳng định là đáng tiền bằng không hai người kia làm sao lại đi cướp? Đại ca, ra tay đi. Chúng ta hơn một trăm huynh đệ mà, sợ cái gì?
Không ít sơn tặc đều nói hùa vào.
Đại hán rốt cục trầm hơi hở, quỷ đầu đao trong tay mạnh mẽ vung lên, chỉ về phía trước:
- Các huynh đệ xông lên. Cướp con mẹ nó!!!
Hơn một trăm sơn tặc, "roạt" một tiếng toàn bộ từ trong núi chạy nhanh ra.
Bọn họ ào tới, vung vũ khí tạp nham trong tay lên, rất nhanh xông về hướng đoàn xe đang ngừng lại.
Đại hán cầm đầu kia chạy dẫn đầu đám sơn tặc, thanh quỷ đầu đao múa như một cái cối xay gió!
Khoảng cách mấy trăm thước rất nhanh liền trải qua.
- Các huynh đệ, xử lý bọn họ. Kéo xe lên đường!
Đại hán hét lớn một tiếng, vết sẹo trên mặt mấp máy vài cái, dẫn đầu nhằm về phía một hộ vệ hắc y.
Đám sơn tặc kia hiển nhiên muốn giết sạch toàn bộ hai người Hạ Ngôn và hộ vệ áp tải đoàn xe.
Nhìn đám sơn tặc này xuất hiện, Hạ Ngôn cũng thấy có chút buồn bực. đám sơn tặc cũng dám ở nơi này cướp bóc đoàn xe Tống gia?
Lúc này hơn ba mươi tên hộ vệ hắc y chỉ còn lại hơn mười người. Hơn mười người này nhìn thấy hơn trăm sơn tặc từ phía sau lưng xuất hiện, lập tức đầu vận chuyển nội lực xông tới.
- Con mẹ nó! Giết không được tên đeo mặt nạ kia, chẳng lẽ lại sợ đám khốn nạn các ngươi sao?
Mười mấy người này đều đầy một bụng lửa giận không nơi giải phóng, mắt thấy từng huynh đệ của mình bị người đeo mặt nạ giết chết.
lúc này không ngờ xuất hiện đám sơn tặc, thật sự là đưa tới làm cho bọn họ trút giận.
thủ lĩnh cường đạo thấy hộ vệ cũng dám xông tới mình, không khỏi giận dữ ra sức vung quỷ đầu đao, trong không khí sinh ra một tiếng khí bạo, mạnh mẽ xông tới chém giết.
- Choeng!
Quỷ đầu đao va chạm với trường kiếm của một hộ vệ hắc y, đốm lửa tóe ra. Đại hán chỉ cảm thấy được lòng bàn tay tê rần, quỷ đầu đao đều khó nắm chặt, thân thể cũng khôgn tự chủ được lui ra sau vài bước, trong lòng chấn động mạnh.
"Con mẹ nó! Như thế nào lợi hại như vậy?" Đại hán mắng thầm trong lòng.
Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều, một kiếm của hộ vệ hắc y đã chém tới đầu hắn.
Hắn vội vàng rụt thân thể, quỷ đầu đao bổ về phía nửa thân dưới của hộ vệ. Chân hộ vệ kia đạp mạnh, thân thể bay lên trời. Trường kiếm trong tay lại bao phủ mấy nơi yếu hại trên thân đại hán.
- Phốc!
- Á!
Đám hộ vệ hắc y này giống như hổ vào đàn dê, chỉ một lát đã giết hơn mười tên sơn tặc lao tới đầu tiên.
Một ít sơn tặc ở phía sau đã trợn tròn mắt sững sờ. Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy đám hộ vệ hắc y này bị người chém như bổ dưa không còn manh giáp, hiện tại bọn mình không ngờ thành dưa để cho đám hộ vệ này bổ.
- Không tốt. Lão đại, những người này quá lợi hại. Chúng ta chạy mau đi!
Một đám sơn tặc bắt đầu nảy ra ý lùi, từ rất xa lớn tiếng gọi đại hán.
Đại hán căng thẳng trong lòng, nhìn bốn phía, phát hiện đã chết không ít huynh đệ, trong lòng hàn khí bốc lên.
"Mụ nội nó! Hôm nay trúng tà rồi!" Đại hán nói thầm trong lòng, quỷ đầu đao trong tay dựng lên, gắt gao ngăn cản một kiếm hộ vệ hắc y đâm từ trên xuống.
- Các huynh đệ. Chúng ta người nhiều, xử lý bọn họ. Ba xe hàng hóa kia, giá trị mười vạn kim tệ đó. Làm xong vụ này, chúng ta liền có thể ăn no uống say!
Đại hán thật sự không phải không muốn chạy, chỉ là hiện tại hắn đã không thể lui ra ngoài. Hộ vệ hắc y ép sát từng bước một, nếu hắn rút lui khẳng định sẽ bị một kiếm chém chết!
Cho nên hắn hô như vậy để cho hơn trăm huynh đệ của hắn liều mạng. Đám sơn tặc này cũng là đám liều mạng nghe được mười vạn kim tệ lập tức tên nào tên nấy mắt lóe sáng.
Hơn nữa, hắn cũng không ngốc, nhìn thấy người áo trắng đeo mặt nạ kia đang rất nhanh đuổi giết đám hộ vệ hắc y này. T
- Giết!!!
hơn trăm sơn tặc bắt đầu vây công hộ vệ hắc y.
Mộc Vũ cùng Linh Sư kia vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu.
Một chùy của Linh Sư kia đánh lên vách núi đá, vách núi lập tức nổ mạnh, xuất hiện một cái hố lớn.
- Các ngươi đều chán sống hết rồi sao, đám cướp đoạt hàng hóa của Tống gia bốn đại gia tộc thành Tử Diệp!
Linh Sư kia hét lớn một tiếng, giọng nói truyền ra ngoài vài trăm thước.
Một tiếng rống này của hắn khiến thân thể đám sơn tặc đều run lên.
- Cái gì?
- Tống gia thành Tử Diệp?
Nơi này cách thành Tử Diệp chỉ khoảng mười dặm. Sơn tặc đương nhiên biết rõ mấy gia tộc trong thành Tử Diệp.
Linh Sư kia hét lớn một tiếng khiến rất nhiều sơn tặc lập tức giật mình sững người!
- Thứ... thứ mà chúng ta đang cướp, là hàng hóa của tống gia?
Một gã sơn tặc thì thào nói, trong mắt đầy hoảng sợ.
- Chạy mau...
Đột nhiên, trong đám sơn tặc một người quát vang lên, rất nhanh xoay người chạy vào trong rừng núi. Hàng hóa của Tống gia, đừng nói giá trị mười vạn kim tệ, cho dù giá trị trăm vạn kim tệ thì bọn họ cũng không dám cướp.
Những sơn tặc khác cũng đều hướng về phía sau lưng khua chân bỏ chạy.
- Con mẹ nó!! Đều trở về cho lão tử!
Sơn tặc cầm đầu thừa dịp vung đao đỡ đòn, hét lớn một tiếng.
Tuy nhiên lúc này ai còn nghe hắn? Sau một lát, trừ bỏ những thi thể để lại trên mặt đất, hơn trăm sơn tặc đều chạy sạch. Binh khí đầy đất, rơi khắp nơi trên đường cái.
Vừa rồi rất nhiều sơn tặc chạy trốn, ngay cả binh khí cũng đều ném đi. Cái tên Tống gia này gây cho bọn họ rung động, thật sự là quá lớn. Đắc tội Tống gia, có thể nói về sau bọn họ căn bản không thể tiếp tục sống yên ổn ở nơi này. Tống gia tùy tiện phái ra một đội hộ vệ là có thể thoải mái tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Đám sơn tặc này trước kia cũng chỉ cướp bóc một số thương nhân bình thường, dân chúng bình thường... Lại bởi vì địa thế Thanh Vân Sơn hiểm trở cho nên thành Tử Diệp mới chậm chạp không chịu bao vây tiễu trừ. Nếu thật sự đắc tội Tống gia, vậy bao nhiêu tiễu trừ khẳng định là chắc chắn.
- Các huynh đệ, các ngươi mau tách ra chạy đi. Trở lại thành Tử Diệp thông báo cho tộc trưởng!
Linh Sư cầm chùy bạc kia một chùy đánh tạt trường đao của Mộc Vũ, rồi sau đó hô lớn.
Đám hộ vệ hắc y còn sống lúc này chỉ còn lại có bảy người. Bảy người này đang không ngừng đổi hướng chạy trốn. Tuy rằng tốc độ Hạ Ngôn nhanh hơn bọn họ rất nhiều nhưng nếu đuổi giết từng người một cũng cần phải mất một ít thời gian mới có thể giải quyết toàn bộ.
Đám hộ vệ này nhận mệnh lệnh, lúc này mới chính thức chạy trốn.
Vừa rồi tuy rằng luôn lẩn tránh, nhưng lại cũng không rời đi. Tên hộ vệ đánh với đại hán kia cũng bay ngược ra, sau đó thật nhanh chạy trốn vào trong núi. Đại hán hơi sửng sốt, vội vàng cũng xoay người rất nhanh chạy trốn.
- Bảy người...
Ánh mắt Hạ ngôn lóe lên:
- Cho dù trốn trở về cũng không biết thân phận của ta. Từ nơi này đến thành Tử Diệp khoảng mười dặm. Chờ bọn họ trở lại thành Tử Diệp, ít nhất cũng phải mất thời gian một chén trà nhỏ.
"Hiện tại, hẳn là nắm vững thời gian đánh chết tên Linh Sư này, sau đó đưa ba xe dược liệu kia đi!" Hạ Ngôn quay người lại, nhìn về phía tên Linh Sư chùy bạc đang đánh với Mộc Vũ.
Linh lực dưới chân vận chuyển, thân thể liên tục nhảy hai cái liền tới gần nơi hai người đang đánh nhau.
- Hợp lực giết chết Linh Sư này, đưa dược liệu rời đi!
Hạ Ngôn khàn khàn giọng nói với Mộc Vũ.
Mộc Vũ gật gật đầu, cũng đồng dạng biến giọng nói:
- Được!
Trường đao trong tay càng thêm tàn nhẫn bổ về phía Linh Sư chùy bạc.
Lông mày Hạ Ngôn khẽ run lên, Thân Hi kiếm trong tay hóa thành một con rồng bạc trực tiếp chui vào phạm vi vũ khí của hai người.
Linh Sư chùy bạc trợn tròn mắt, hắn cảm giác được bốn phương tám hướng đều là bóng kiếm ánh đao, muốn trốn cũng không có khả năng. Hắn cắn răng một cái, song chùy chia làm hai song song bắn ra đồng thời thân thể lợi dụng cỗ lực lượng này lùi nhanh ra đằng sau.
Trên đường cái, một làn khói nhẹ mờ ảo dùng tốc độ kinh người phóng về phía trước. Người này, đúng là tộc trưởng Tống gia Tống Lập này, hắn đã mơ hồ nghe được tiếng chém giết từ phía trước truyền đến.