Con ngươi Tịch Thu Thủy đột nhiên co rút thật mạnh, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn xuất hiện một tia hoảng hốt.
Khi lực lượng lớn lại mạnh mẽ truyền đến thân kiếm Thanh Phong, Tịch Thu Thủy vội vàng chuyển đâm thành cắt, kiếm phong tạo thành một cỗ gió lốc vẽ ra một nửa vòng tròn rồi sau đó nhanh chóng nhảy lùi, phi ra đằng sau mấy chục thước.
Quảng trường bốn phía, đồng loạt vang lên tiếng hít khí lạnh. Mới vừa rồi thấy Tịch Thu Thủy hùng hổ, khí thế làm người ta sợ hãi công tới Hạ Ngôn, còn tưởng rằng lúc này tấn công cho Hạ Ngôn nhất định luống cuống tay chân ngăn cản. Nhưng mà kiếm thế mãnh liệt kia lại bị Hạ Ngôn nhẹ nhàng ngăn cản. Kiếm kỹ thoạt nhìn mãnh liệt vô cùng của Tịch Thu Thủy không ngờ lại không phát huy ra uy lực trong tưởng tượng.
Hạ Ngôn lạnh lùng cười, thân kiếm lóe ánh sáng dưới ánh mặt trời.
- Ngươi... Ngươi là như thế nào biết “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm” ?
Trường kiếm Tịch Thu Thủy chỉ vào Hạ Ngôn, đôi mắt lóe hung quang. Tuy nhiên lúc này trong lòng hắn không còn bình tĩnh được.
Trong lòng hắn còn đang nghi hoặc, thầm nghĩ có thể Hạ Ngôn chỉ trùng hợp biết dùng hai chiêu “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm”.
***
Ánh mắt Nhã Phân sáng ngời dưới đôi mi đẹp, nhìn cảnh tượng bên dưới, miệng khẽ hé ra.
- Hạ gia Hạ Ngôn các vị rốt cục biết mấy lại võ kỹ?
Nhã Phân ngồi sau tộc trưởng, rất gần với mấy vị trưởng lão.
Nàng mở miệng hỏi như vậy, tộc trưởng Hạ Phi Long cùng mấy vị trưởng lão đều có thể nghe được rõ ràng.
Hạ Phi Long cũng không hiểu ra sao, lão căn bản không biết lúc nào Hạ Ngôn học “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm”. Lại nói, Hạ gia căn bản không có bí tịch này.
Nghe thấy Nhã Phân hỏi, lão đành cười khổ một chút nói:
- Hạ... Hạ Ngôn này đích thật là một người học rộng tài cao! Biết nhiều võ kỹ một chút, cũng là đương nhiên, cũng là đương nhiên!
Mấy trưởng lão Hạ gia đều gật đầu đồng ý.
Thấy đám người hạ gia như thế, Nhã Phân hé miệng khẽ cười rộ lên, ánh mắt lại chuyển qua nhìn về phía trận thi đấu đang diễn ra bên dưới.
Lúc này Hạ Ngôn đang đi từng bước một tới Tịch Thu Thủy. Bước chân hắn so với bước chân mạnh mẽ của Tịch Thu Thủy vừa rồi thì nhẹ nhàng rất nhiều, thật giống như là đi dạo trong sân vậy.
Nhưng Tịch Thu Thủy đối diện Hạ Ngôn lại một chút thoải mái cũng không có.
Hạ Ngôn tuy rằng chỉ đi tới tùy ý như vậy nhưng Tịch Thu Thủy lại cảm giác được mình căn bản không thể nào tiến công, càng không thể nào phòng thủ.
Trong lúc do dự, hắn chỉ có thể thi triển “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm”, ý đồ ngăn cản Hạ Ngôn ở bên ngoài độ dài trường kiếm. Đương nhiên bản thân “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm” chính là trong phòng thủ có tiến công, trong tiến công có phòng thủ. Hắn vừa thi triển thì Hạ Ngôn cũng phải làm ra phòng ngự mới được.
Tình cảnh tiếp theo liền hết sức khiến người ta nhíu mày. Kiếm pháp hai người gần như giống nhau như đúc. Thi triển một bộ kiếm kỹ nhanh như tia chớp, ai cũng không làm gì được ai.
Tịch Phá Thiên lúc này ở trên đài cao sắc mặt xanh mét, trong mắt giống như muốn phun lửa. Hắn không biết rốt cục Hạ Ngôn làm thế nào học được “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm”. Chẳng lẽ trong gia tộc có nội gian? Lặng lẽ đưa kiếm pháp này đến Hạ gia?
- Đến lúc rồi!
Chờ một bộ kiếm kỹ này thi triển không còn gì nữa, Hạ Ngôn đột nhiên mở miệng nói. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, trường kiếm trong tay khẽ chấn động một hồi.
Tịch Thu Thủy đang thật cẩn thận ứng đối, nhưng lại không nghĩ ra vì sao Hạ Ngôn nói ra câu như vậy.
Hắn không khỏi hung hăng hỏi:
- Cái gì mà đến lúc?
Hạ Ngôn cười cười, giọng giáo huấn nói:
- Đến lúc nên kết thúc. Kiếm kỹ của ngươi rất không tồi, tuy nhiên còn cần luyện tập nhiều một chút a!
Nghe nói như thế, Tịch Thu Thủy càng tức giận, Hạ Ngôn này rõ ràng là đang trào phúng hắn!
Cổ tay Hạ Ngôn run lên, kiếm pháp trong tay đột nhiên chuyển hóa thành một chiêu thức đơn giản của “Thiên Vũ Thần Thương”. Biến chiêu đột nhiên này khiến Tịch Thu Thủy căn bản không phản ứng kịp.
Hạ Ngôn đối với “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm” đã có chút hiểu biết, cho nên hắn đột nhiên biến chiêu đánh vào nơi khiến cho uy lực của “Cửu Thiên Tang Môn Kiếm” hoàn toàn không thể phát huy ra uy lực.
Thật giống như hai người đánh nhau, một người biết tiếp theo người kia muốn ra chiêu gì, đó gần như là ở vào thế bất bại.
Trường kiếm trong tay Hạ Ngôn vẽ ra một bóng mờ, mang theo tiếng xé gió sắc bén mạnh mẽ đánh lên thân kiếm Thanh Phong của Tịch Thu Thủy một cái.
- Keng!!!
Thân kiếm của Tịch Thu Thủy đột nhiên lệch đi, trường kiếm của Hạ Ngôn liền thừa thế xông lên, trực tiếp gác lên cổ Tịch Thu Thủy.
Tịch Thu Thủy chỉ cảm giác lông tóc dựng đứng, cả người dường như rơi vào hố băng. Một cỗ ý lạnh trực tiếp chui vào đáy lòng, toàn thân nổi gai ốc.
Lúc này Tịch Thu Thủy đã thua.
Toàn quảng trường hơi chút yên lặng rồi lập tức tiếng hô rung trời. Con cháu Hạ gia đều toàn bộ nhảy lên khỏi chỗ ngồi, trầm trồ khen ngợi thắng lợi của Hạ Ngôn.
Tịch Thu Thủy nghe tiếng hoan hô, đầu óc lập tức mất đi ý thức bình tĩnh, tư tưởng bị phẫn nộ chiếm cứ. Tuy rằng trường kiếm của Hạ Ngôn còn gác trên cổ hắn, nhưng hắn lại không quan tâm, hung hăng đâm tới ngực Hạ Ngôn. Khoảng cách gần như thế căn bản không thể trốn tránh.
Ánh mắt Hạ Ngôn như ngưng lại, một kiếm hung ác này hết sức mau lẹ, lúc này cho dù lùi về sau trốn tránh đều căn bản không có khả năng tránh thoát. Mà trực tiếp giết chết Tịch Thu Thủy thì có thể tránh được một kiếm này nhưng như vậy sẽ mang đến cho Hạ gia rất nhiều phiền toái.
Chỉ trong khoảnh khắc, tay trái Hạ Ngôn đột nhiên thi triển ra “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”. Một chưởng mang theo thế lôi đình vạn quân, tàn ảnh liên tiếp mạnh mẽ đánh lên trên thân kiếm Tịch Thu Thủy. Kiếm Thanh Phong và thân hình Tịch Thu Thủy đột nhiên trầm xuống bên trái, rồi cả người đều bị kéo theo, xoay tròn nửa thân.
Một chân Hạ Ngôn nâng lên, đá vào mông Tịch Thu Thủy. Thân hình Tịch Thu Thủy không tự chủ được bay ra ngoài, thẳng đến sáu, bảy thước mới hạ xuống, mạnh mẽ rơi lên mặt đất bằng đá xanh.
Thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt Tịch Phá Thiên quả thật là đen như than.
- Hạ Ngôn này quá mạnh mẽ. Chỉ sợ ta cũng không phải đối thủ của hắn.
Vương Ngữ Yên đứng ở xa xa nhìn Hạ Ngôn và Tịch Thu Thủy, trong lòng thầm nghĩ.
Sau khi Tịch Thu Thủy rơi xuống đất, đôi mắt một mảnh đỏ thẫm, trán nổi đầy gân xanh. Hắn từ mặt đất nhảy dựng lên, lúc này đã hoàn toàn mất lý trí.
Hạ Ngôn theo sát phía sau, một cước đạp lên ngực Tịch Thu Thủy. Nội lực lưu chuyển, Tịch Thu Thủy liền ở dưới chân Hạ Ngôn không thể đứng dậy.
- Ngươi đã thua. Bình tĩnh, bình tĩnh đi!
Hạ Ngôn lạnh giọng nói.
Tịch Thu Thủy vừa rồi thiếu chút nữa đâm kiếm Thanh Phong vào tim hắn, nếu không phải “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” chỉ sợ không thể đánh văng một kiếm ác liệt kia.
Tất cả mọi người Hạ gia ngồi trên đài đều đứng lên. Thấy Hạ Ngôn không có việc gì Hạ Phi Long mới thở phào một hơi.
- Phù... phù phù...
- Khụ... khụ...
Tịch Thu Thủy ở trên mặt đất giãy dụa thân thể, vẫn muốn đứng nhiên. Tuy nhiên sau một hồi có lẽ mất không ít thể lực, rốt cục im lặng đi nhiều, miệng vẫn không ngừng thở hổn hển.
- Haizzz...
Tịch Phá Thiên trầm trọng thở dài một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.