Linh La Giới

Chương 483: Chương 483: Hắc quang thiểm






Viên San duyên dáng hô to, chạy vội tới gần thi thể, bàn tay mảnh khảnh đưa lên mũi kiểm tra hô hấp, mày liễu rung lên, rất nhanh quay nhìn về phía Hạ Ngôn:

- Hạ Ngôn. Hạ thúc thúc đã chết! Hạ thúc thúc là bạn tốt của mẫu thân!

Hạ Ngôn cũng nghe thấy Viên San gọi người trên mặt đất là Hạ thúc thúc, trong lòng khẽ động vội đưa mắt nhìn qua, ở trên Đại Lục Long Chi, người họ Hạ tương đối ít, cho nên hắn nghe được Viên San gọi người nọ là Hạ thúc thúc, hắn không khỏi nhìn nhiều vài lần. Sau khi nhận biết cẩn thận. Hạ Ngôn xác định mình không biết người này, hẳn là không có quan hệ gì với gia tộc mình.

Tuy nhiên, nhìn bộ dạng đau lòng của Viên San, lửa giận trong lòng Hạ Ngôn lại "Bùng" một chút bị thiêu đốt. Đối với Cam gia, Hạ Ngôn không có bất kỳ hảo cảm nào, vừa rồi Cam Lục nói muốn diệt gia tộc mình để chôn cùng con hắn. Hạ Ngôn ở bên ngoài đều nghe thấy, trong lòng quyết tâm diệt trừ Cam gia này.

Cam gia ở thành Tử Nguyệt tuy rằng thế lớn, chẳng qua căn bản Hạ Ngôn không lo lắng. Hạ Ngôn ngay cả thế lực như Đông Cực đều dám cứng đối cứng, càng đừng nói một cái Cam gia.

- Viên San, thân phận ông ta chắc là Chấp sự Thánh điện hả? Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Viên San, mở miệng hỏi.

Lúc vừa mới vào, Hạ Ngôn đã đảo qua đám người trong Nghị sự đường một vòng. Trong này cả Hạ Chấp sự đã chết, tổng cộng là mười hai người. Hạ Ngôn đoán là mười hai Chấp sự Thánh điện thành Tử Nguyệt.

- Đúng vậy! Hạ thúc thúc là Chấp sự Thánh điện.

Viên San gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Cam Lục, tức giận nói:

- Bọn họ giết chết Hạ thúc thúc, khẳng định là vì tài vật trong kho Thánh điện!

Mi mắt Hạ Ngôn khẽ nhấc, đi tới gần Viên San, Hạ Chấp sự này có hai vết kiếm thương, một vết ở ngực là trí mạng. Hiển nhiên, người muốn giết Hạ Chấp sự này căn bản không có ý nhẹ tay.

- Ngươi chính là Hạ Ngôn? Lá gan ngươi cũng quá lớn! Chẳng lẽ, ngươi cho là có Liễu Vân làm chỗ dựa, ngươi có thể muốn làm gì thì làm? Ở thành Tử Diệp, có lẽ không ai dám động ngươi, nhưng ngươi nên rõ rằng, nơi này là thành Tử Nguyệt. Hừ, hôm nay ngươi bước vào cửa này, cũng đừng nghĩ muốn đi ra ngoài!

Cam Lục hung tợn nhìn Hạ Ngôn nói.

- Đừng nghĩ đi ra khỏi cửa?

Hạ Ngôn cười cười, mắt híp lại thành một đường:

- Hạ Chấp sự này, là ngươi ra tay giết phải không? Các ngươi đều là Chấp sự Thánh điện, thân phận giống nhau. Ngươi đã dám ở Thánh điện giết một Chấp sự Thánh điện khác, thật sự là đáng chết! Ta cho dù giết ngươi, cũng hợp tình hợp lý!

Giọng nói Hạ Ngôn mang theo một luồng ý lạnh chui thẳng vào cốt tủy mọi người.

- Ngươi tính là cái gì? Cũng dám nói đến chuyện Thánh điện?

Thân hình Cam Lục run lên, hắn cảm giác được khí tức Hạ Ngôn không giống bình thường, tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể hết sức trấn định:

- Ta hỏi ngươi, Cam Mạc có phải là ngươi giết hay không?

Cam Lục nhìn Viên San, đứa con Cam Mạc của mình chính là vì nữ nhân này mới gặp phải kết cục phải chết!

- Con ngươi?

Hạ Ngôn cố ý kinh ngạc một chút, khóe miệng nhếch lên đi lại vài bước tại chỗ, chậm rãi tiếp tục:

- Đứa con ngươi là ai ta cũng không biết. Tuy nhiên, mới vừa rồi ta quả thật là giết một tên bại hoại cặn bã, người đó tự xưng là Cam Mạc. Hẳn là đứa con của ngươi rồi!

Thái độ lúc này của Hạ Ngôn quả thực là không chút để bụng. Giết con trai của Cam Lục ở trước mặt hắn không ngờ làm ra một tư thái không đáng kể gì.

Cam Lục nghe vậy, lập tức lửa giận càng sâu. Hạ Ngôn vừa tiến vào Nghị sự đường này, hắn liền cảm giác được thực lực Hạ Ngôn không tầm thường. Nếu không phải lo lắng thực lực Hạ Ngôn hắn đã sớm chém chết Hạ Ngôn dưới kiếm, căn bản không nói nhiều như vậy.

Hiện tại thái độ Hạ Ngôn lại càng hùng hổ dọa người, khiến Cam Lục gần như không thể khống chế được lửa giận của mình. Tuy nhiên, Cam Lục này là một con cáo già. Hắn biết mình có khả năng không phải đối thủ Hạ Ngôn. Hạ Ngôn một năm trước trên Hội Giao Lưu học viện, biểu hiện phi thường bắt mắt. Lúc ấy nghe nói một cường giả cảnh giới Linh Tông đều thua trong tay Hạ Ngôn.

Một năm qua đi, thực lực Hạ Ngôn rất có khả năng lại có tiến bộ.

Mà lúc này trong Nghị sự đường tuy rằng còn có mười tên Chấp sự Thánh điện, nhưng những người này không biết có thể giúp hắn cùng đối phó với Hạ Ngôn hay không, vậy rất khó nói.

Cam Lục hung hăng cắn răng, gắt gao áp chế lửa giận gần như bùng nổ trong lòng, rồi sau đó nhìn về phía đám người Cao Chấp sự, trong mắt đảo loạn:

- Hạ Ngôn, ngươi quá cuồng vọng. Mười một Chấp sự Thánh điện đang bàn chuyện, ngươi không ngờ xông tới như vậy, quả thực không coi mười một người chúng ta ra gì cả!

Giọng điệu Cam Lục chuyển đổi đem Hạ Ngôn đối lập với những người khác. Nếu có thể khiến cho những người kia cùng ra tay, vậy đánh chết Hạ Ngôn bớt đi rất nhiều phiêu lưu.

Đám người Cao Chấp sự nghe vậy lập tức biết được dụng ý của Cam Lục. Tuy nhiên, bọn họ đối với Hạ Ngôn quả thực cũng không vừa lòng. Hạ Ngôn đi vào Nghị sự đường Thánh điện như vậy, quả thực không coi bọn họ ra gì.

Hơn nữa, lúc này Hạ Ngôn mang theo Viên San con gái Điện chủ Mục Nguyệt đến Thánh điện, khẳng định có mục đích khác. Mục đích này, phần lớn là có liên quan đến phòng kho Thánh điện. Lúc còn Điện chủ Mục Nguyệt, phòng kho Thánh điện đều là do Mục Nguyệt nắm trong tay. Mục Nguyệt tuy nhậm chức Điện chủ không lâu, nhưng phòng kho một chủ thành cho dù có ít tài phú đến đâu, cũng là cực kỳ kinh người! Dù sao, đây là chủ thành, không phải quận thành, lại càng không phải thành trấn bình thường. Cho dù phòng kho một thành trấn, đều tích góp được tài phú rất lớn!

Viên San con gái Mục Nguyệt nếu vì phòng kho mà đến, vậy Hạ Ngôn kia cũng là đứng ở đối lập với bọn họ.

Cho nên, Cam Lục nói ra mấy câu đó, đám Chấp sự khác tuy rằng mặt có biến hóa, đối với Cam Lục không quá vừa lòng, nhưng cũng không nói gì. Ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Ngôn, xem Hạ Ngôn nói như thế nào.

- Ha ha!

Hạ Ngôn cười cười, mắt đảo qua mọi người:

- Mười một Chấp sự Thánh điện các ngươi, ta quả thực không coi ra gì. Cho dù là tộc trưởng cùng trưởng lão năm thế lực lớn của Thánh thành nhìn thấy ta đều phải nể mặt ta vài phần. Đám người các ngươi, lại tính là cái gì? Chẳng lẽ ta làm việc còn phải xem ý của các ngươi?

- Mục đích ta tới đây lần này, không ngại trực tiếp nói với các ngươi. Phòng kho Thánh điện này, các ngươi ai cũng không thể động vào. Tất cả tài vật bên trong, đều thuộc về Viên San con gái Điện chủ Mục Nguyệt!

Giọng nói Hạ Ngôn tràn ngập mùi vị bá đạo, căn bản không cho kẻ khác đường cò kè mặc cả.

Với thực lực Hạ Ngôn hiện giờ, căn bản không tất yếu cùng những người này nói vô nghĩa. Hạ Ngôn từ khi tiến vào nội điện nói nhiều như vậy, vẫn là bởi vì hắn một lòng hướng thiện, không muốn giết nhiều người. Nếu không, trực tiếp đều có thể giết sạch bọn họ. Mười một tên Chấp sự này, không một kẻ nào là thứ tốt!

- Cái gì?

- Ầm!

- Bốp!

Mấy câu nói của Hạ Ngôn còn chưa dứt, đám Chấp sự Thánh điện đều vẻ mặt âm trầm đứng lên, khí huyết dâng trào trừng mắt nhìn Hạ Ngôn. Những lời Hạ Ngôn vừa rồi, làm cho bọn họ mặt mũi mất hết. Hạ Ngôn không ngờ nói thẳng không coi bọn họ ra gì, hơn nữa không ngờ còn nói phòng kho Thánh điện bất kỳ người nào trong bọn họ cũng không thể động vào.

Những người bọn họ, người nào không phải hô gió gọi mưa ở bên ngoài hiện tại lại bị một người trẻ tuổi như thế khinh thường, bọn họ như thế nào còn có thể chịu đựng được?

Cam Lục thấy mọi người lửa giận thiêu đốt, sắc mặt xanh mét, không khỏi cười lạnh, chuyển mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, cánh tay vung lên:

- Hạ Ngôn này không biết điều. Hôm nay, nếu chúng ta không giết hắn, về sau còn mặt mũi nào làm Chấp sự Thánh điện? Các vị, chúng ta hợp lực đánh chết Hạ Ngôn này đi!

Nói xong trường kiếm của Cam Lục dẫn đầu ra khỏi vỏ, mang theo một luồng linh lực đánh về phía Hạ Ngôn. Một kiếm này ước chừng uy lực võ kỹ một vạn độ.

Uy lực võ kỹ một vạn độ, trước mặt người tu luyện bình thường, đó quả thực là vô địch. Nhưng ở trước mặt Hạ Ngôn lại vô lực giống như một đứa trẻ.

Khóe miệng Hạ Ngôn cười cười, hai mắt bắn ra hào quang lạnh lẽo ác liệt, dưới chân khẽ động, Thần Hi Kiếm ngân vang một tiếng ra khỏi vỏ, trên không trung mang theo một đạo kiếm quang màu đen.

Những Chấp sự Thánh điện khác cũng đều rút vũ khí của mình, muốn hợp lực vây giết Hạ Ngôn.

- Ẩm!

- Ầm! Ẩm!

Linh lực của hai người rung động trong không gian Nghị sự đường.

Ở trong tầm mắt mọi người, một tia sáng đen hình thành một đường cong trực tiếp vọt vào trong bóng kiếm của Cam Lục. Thân hình Cam Lục chấn động, sau đó dừng lại, hai mắt trợn tròn không thể tin nhìn trước ngực, sau đó mắt đưa lên nhìn về phía Hạ Ngôn.

- Tại sao có thể như vậy? Ta sắp chết sao? Một kiếm kia... thật nhanh!

Con ngươi Cam Lục dần dần tan rã, một tia ý thức còn lại cuối cùng còn không thể tin được chuyện xảy ra là sự thật.

Theo sau, Cam Lục run rẩy chậm rãi giơ bàn tay lên, nhưng khí lực toàn thân hắn đang nhanh chóng trôi đi, cánh tay trái chỉ giơ lên một nửa liền nặng nề hạ xuống.

- Phịch!

Thân hình Cam Lục nhũn ra mặt đất, sinh cơ nhanh chóng biến mất. Hết thảy, đều chỉ hoàn thành trong thời gian một chớp mắt.

Đám Chấp sự nguyên bản còn muốn hợp lực với Cam Lục vây giết Hạ Ngôn, không nghĩ tới Cam Lục chủ động công kích, không ngờ ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ nổi

Hạ Ngôn chỉ làm ra một động tác rút kiếm, một tia sáng đen lóe lên, theo sau trường kiếm vào vỏ, mà Cam Lục lại chết ngay tại chỗ.

Hết thảy, đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người còn không kịp thở ra luồng khí hít vào miệng.

Đám người chuẩn bị công kích Hạ Ngôn đều sững sờ tại chỗ, vũ khí trong tay bọn họ ngay cả võ kỹ đều thi triển không được. Trên mặt, toàn là mồ hôi bằng hạt đậu!

Thật là đáng sợ. Một chiêu, đã đánh chết Cam Lục. Thực lực Cam Lục, trong đám Chấp sự đều coi như đứng hàng đầu. Mà Cam Lục một chiêu cũng không đỡ được, vậy bất kỳ người nào trong bọn họ đều không có khả năng chống được công kích của Hạ Ngôn.

Không ai muốn chết. Đám Chấp sự Thánh điện bình thường ăn trên ngồi trốc, đương nhiên cũng không muốn chết.

- Còn ai muốn động thủ không?

Tất cả mọi người ngậm miệng không nói, chỉ mở to hai mắt, tiếng hít thở mỏng manh. Không khí yên lặng một hồi. Hạ Ngôn lại mở miệng nói vẫn là giọng điệu lạnh nhạt, tràn đầy khinh thường.

- Muốn giết ta, nắm chắc ra tay đi. Nếu chờ ta xuất kiếm, các ngươi ngay cả cơ hội rút vũ khí đều không có.

Hạ Ngôn cười lạnh nói:

- Đương nhiên, nếu các ngươi buông tha cho phòng kho Thánh điện, hiện tại có thể rời đi, về phần chức vị Chấp sự Thánh điện của các ngươi, ta thấy các ngươi đều không thích hợp về sau không cần phải đến Thánh điện nữa!

Hạ Ngôn chậm rãi đi tới bên cạnh Viên San, vừa đi vừa nói, thanh âm quanh quẩn trong Nghị sự đường.

Đám Chấp sự, thân thể căng thẳng dần dần buông lỏng, ánh mắt nhìn nhau. Tuy rằng bọn họ rất không cam lòng nhưng bọn họ quả thực không có dũng khí thi triển võ kỹ công kích Hạ Ngôn. Thi thể Cam Lục kia ngay trước mặt cách đó không xa!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.