Linh La Giới

Chương 244: Chương 244: Kinh các học viện Tử Diệp






Khóe môi Vương Thiên Hà nhếch lên, cười thản nhiên, mắt hơi hơi híp lại, ánh mắt tùy ý rơi trên người Hạ Ngôn, nói với giọng điệu có chút khách khí.

Mà Mễ Tuyết ở bên cạnh Vương Thiên Hà, trên mặt vẫn một mảnh lạnh giá. Lúc này nàng cũng không nói gì, tuy nhiên lông mi dài lại run lên.

Biểu hiện trên mặt hai người kia không thoát khỏi cặp mắt Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn cười cười, lắc đầu khe khẽ thở dài nói:

- Đệ đi vào học viện Tử Diệp không lâu nên đối với hội giao lưu học viện cũng không hiểu cho lắm. Về phần kế hoạch luyện tập, có lẽ nên mời hai vị quyết định. Hạ Ngôn tự nhiên sẽ cố gắng phối hợp với hai vị.

Vương Thiên Hà dường như sớm chờ Hạ Ngôn nói những lời này. Hạ Ngôn vừa nói xong, hắn liền cười nói:

- Hạ Ngôn tiên sinh. Thật sự khách khí rồi. Cậu là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp chúng ta, tự nhiên không giống người thường rồi. Tuy nhiên Hạ Ngôn tiên sinh nói cũng có đạo lý, ta và Mễ Tuyết tất nhiên tu luyện hơn mười năm ở học viện Tử Diệp, đối với mỗi lần hội giao lưu học viện khi tham gia lập ra kế hoạch tập luyện hội giao lưu học viện, nhiều ít cũng biết một chút.

Tuy rằng hắn cho Hạ Ngôn ấn định kế hoạch thời gian luyện tập của ba người, tuy nhiên trong lòng căn bản không muốn vậy, chỉ là vì Hạ Ngôn là đẹ tử của viện trưởng, cho nên mới hơi chút khách khí thôi.

Trên mặt thủy chung lộ ra vẻ tươi cười, nhưng nhìn ở trong mắt Hạ Ngôn, vẫn còn thấy không thoải mái như vẻ mặt lạnh giá của Mễ Tuyết. Ít nhất Mễ Tuyết khiến người ta cảm giác rất chân thật, mà Vương Thiên Hà này lại thật giả dối.

Hạ Ngôn biết tâm tư Vương Thiên Hà này, cho nên sau khi Vương Thiên Hà nói ra những lời này, Hạ Ngôn vội gật đầu chấp nhận.

Ở trong lòng Vương Thiên Hà quả thật nghĩ như Hạ Ngôn. Hắn căn bản không quá để ý tói Hạ Ngôn. Lần này Hạ Ngôn cũng được chọn trở thành học viên tham gia hội giao lưu học viện. Tuy rằng bề ngoài hắn không có bất cứ khác thường gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy viện trưởng thiên vị.

Tuy rằng Vương thiên Hà và Mễ Tuyết đều có thân phận học viên đặc biệt, tuy nhiên vẫn chưa tiếp xúc nhiều với viện trưởng Liễu Vân. Ở khu vực luyện tập đặc biệt của học viện, phần lớn thời gian bọn họ đều bế quan tu luyện võ kỹ.

Mặc dù không bế quan, chỉ đạo bọn họ vẫn là hai vị phó viện trưởng của học viện. Hai người cũng giống như phần lớn học viên, số lần nhìn thấy viện trưởng Liễu Vân không nhiều.

- Hạ Ngôn, Mễ Tuyết. Ta thấy chúng ta không bằng như vậy đi, sáng chúng ta xem thêm các loại điển tịch trong kinh các, buổi chiều đi cơ quan trận rèn luyện thân pháp kỹ xảo. Về phần buổi tối, tự do hoạt động đi. Thật ra, khi xem điển tịch chúng ta cần cùng nhau thảo luận võ kỹ. Mà luyện tập thân pháp, chiến đấu kỹ xảo, mặc dù không cùng một chỗ cũng không sao. Đương nhiên, cùng một chỗ có thể học tập lẫn nhau.

Vương Thiên Hà cười nói.

Tuy rằng võ kỹ của bọn họ tạm thời không thể thay đổi, nhưng xem nhiều điển tịch khác, cũng có thể từ trong đó tiếp thu một chút gì đó, đối với việc trợ giúp tăng lên võ kỹ mình tu luyện rất lớn.

Điển tịch mà Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết tu luyện đều là bí điển nhân cấp, hiện tại thực lực của bọn họ đã đạt tới linh sư hậu kỳ. Tuy rằng cũng có thể học tập bí điển thiên cấp nhưng lại khó phát huy ra uy lực bí điển thiên cấp. Hơn nữa, bí điển thiên cấp cũng cần nhiều thời gian mới có thể vận dụng, cho nên hiện tại bọn họ cũng không bỏ qua cho bí tịch tu luyện trước kia.

Bất cứ bí tịch gì, cũng không phải đều hoàn mỹ không tì vềt. Thông qua việc xem càng nhiều bí điển, cũng có thể cho người tu luyện càng thêm hoàn thiện võ kỹ mình tu luyện.

Hạ Ngôn và Mễ Tuyết đều gật gầu đầu.

Loại kế hoạch luyện tập này cũng là kế hoạch được dùng cho mỗi hội giao lưu học viện. Buổi sáng xem thêm điển tịch, buổi chiều luyện thân pháp ở cơ quan trận, chiến đấu kỹ xảo.

Luyện chiến đấu kỹ xảo, tuy rằng nói một người có thể luyện, tuy nhiên nếu như ba người cùng tiến vào, cũng có thể rèn luyện trình độ phối hợp ăn ý của ba người.

Thấy Hạ Ngôn và Mễ Tuyết không có ý kiến, Vương Thiên Hà lại cười nói:

- Như vậy quyết định rồi. Hôm nay thời gian còn sớm, không bằng chúng ta lại bắt đầu đi.

Lúc này, cách chính ngọ cũng còn khoảng nữa canh giờ. Mặt trời bắt đầu chiếu phía chân trời, ánh sáng màu trắng từ khe hỡ lá cây chiếu xuống, hình thành điểm sáng màu trắng. Không khí buổi sáng, cũng hơi hơi lạnh.

- Hạ Ngôn. Lát nữa ngươi cũng khôgn thể dấu riêng nha. ngươi là đệ tử của viện trưởng, đối với lực giải thích các loại bí điển võ kỹ khẳng định mạnh hơn chúng ta nhiều lắm.

Đôi mắt Hạ Ngôn chợt lóe, nhìn Vương Thiên Hà, lông mày giật giật, thả Thần Hi kiếm trong tay về phía sau, thuận miệng nói:

- Vương đại ca khen sai rồi, một lát nữa đệ còn thỉnh Vương đại ca về mặt bí tịch chỉ điểm nhiều hơn.

Vương Thiên Hà cười ha ha:

- Ha ha, Hạ Ngôn. Đừng khách khí, ba người chúng ta đều tham gia hội giao lưu học viện, đương nhiên chắc chắn là giúp đỡ lẫn nhau. Hạ Ngôn, nếu như đệ hỏi bí điển mà ta có thể giải đáp thì ta chắc chắn sẽ trả lời.

Hiển nhiên, đây là điều mà trong lòng Vương thiên Hà muốn nói. Theo hắn biết, Hạ Ngôn mới mười lăm tuổi, xem bí điển căn bản không nhiều bằng mình, đối với khả năng hiểu rõ bí điển, càng không thể vượt qua mình.

Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết có thể đạt tới cảnh giới linh sư hậu kỳ trước ba mươi tuổi, hơn nữa có thể tham gia hội giao lưu học viện, thiên phú và năng lực bản thân đương nhiên cũng rất xuất chúng.

Người như vậy khó tránh khỏi có ngạo khí.

Tuy nhiên, Vương Thiên Hà này cũng là loại người nham hiểm điển hình, ngoài miệng một vẻ trong lòng một vẻ. Tuy rằng trong lòng hắn cũng không quá coi trọng Hạ Ngôn nhưng trong miệng thì không ngừng ca ngợi Hạ Ngôn, hơn nữa một số chuyện trước tiên phải thăm dò rồi nói sau.

Đối với người như Vương Thiên Hà, Hạ Ngôn cũng biết ứng phó như thế nào.

Người thích như vậy thì cho hắn tự khoa khoang một chút là được rồi. Vương Thiên Hà kêu hắn lập ra kế hoạch thì Hạ Ngôn thận trọng từ chối. Khi Vương Thiên Hà nói xem thêm điển tịch, xin Hạ Ngôn chỉ điểm nhiều hơn, Hạ Ngôn liền khiêm tốn lại xin vương Thiên Hà chỉ điểm mình nhiều hơn.

Hạ Ngôn làm như vậy, hiển nhiên là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của Vương Thiên Hà.

Mễ Tuyết ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, lông mày thỉnh thoảng khẽ nhíu, hơn nữa đôi mắt luôn nhìn về phía Vị Ương Sơn. Hạ Ngôn thầm nghĩ: "Mễ Tuyết có thể có chút không kiên nhẫn rồi. Theo nàng thấy, lời nói của ta và Vương Thiên Hà chắc hẳn đều vô nghĩa. Mê Tuyết là loại người điển hình rất chú trọng thực tế, nghĩ đến bình thường nàng ngoại trừ luyện rồi lại luyện, cũng khó trách thực lực mạnh như thế".

- Vương đại ca, Tuyết tỷ. Hiện tại chúng ta nên đi kinh các đi. Ha ha, từ sau khi đệ đi vào học viện Tử Diệp, cho tới bây giờ vẫn chưa đi qua kinh các. Hôm nay, chính là lần đầu tiên đi vào kinh các học viện.

Nói đến kinh các, Hạ Ngôn cũng lộ ra vẻ chờ mong rất sâu, trong lòng tràn đầy vẻ hưng phấn. Dung hợp càng nhiều bí tịch, lại làm tăng lên uy lực Linh La kiếm pháp. Nếu như Linh La kiếm pháp có được uy lực của bí điển thiên cấp, vậy uy lực võ kỹ của Hạ Ngôn lại tăng lên với biên độ lớn.

Đôi mắt Vương Thiên Hà lóe lên, kinh ngạc nói:

- Hạ Ngôn! Đệ ngay cả kinh các cũng chưa từng đi qua sao?

Sau khi kinh ngạc, vương Thiên Hà lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Ừ. Điều này cũng không có gì, trái lại có viện trưởng ở đó, đệ muốn tu luyện loại bí điển nào chỉ sợ viện trưởng cũng có thể kiếm được. TIến vào hay không tiến vào kinh các cũng không khác nhau.

Hạ Ngôn nghe hắn nói vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh. Nghe khẩu khí này dường như còn có một chút ganh tị như ẩn như hiện.

Lắc đầu, Hạ Ngôn vẫn nói với vẻ lạnh nhạt:

- Tuy rằng viện trưởng là sư phụ, tuy nhiên người cũng không dạy qua đệ bất cứ võ kỹ nào, cũng không chỉ qua đệ tu luyện.

- Hả?

Vương Thiên Hà sửng sốt.

- ĐIều này sao có thể?

- Viện trưởng đối với đệ dường như rất tốt đấy, bằng không như thế nào cho đệ tham gia chứ.

Nói tới đây, Vương Thiên Hà đột nhiên cảm giác mình nói lỡ lời, vội nhìn về phía Hạ Ngôn. Tuy rằng Hạ Ngôn biết ý trong lòng hắn, tuy nhiên cũng lại cười lạnh trong lòng, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.

Vương THiên Hà thấy trên mặt Hạ Ngôn không có hờn giận gì, mới yên tâm lại, còn nói tiếp:

- Có lẽ viện trưởng muốn đợi hai năm nữa, chờ đến khi đệ trải qua càng nhiều tôi luyện mới đích thân chỉ điểm tu luyện.

Cùng lúc nói chuyện, ba người đã rời khỏi khu vực luyện tập của học viên đặt biệt, tiến về phía Vị Ương Sơn.

Kinh các là ở trong rừng cây trước Vị ương sơn, cách giảng đường của học viên bình thường cũng không xa.

Trên Vị Ương sơn, ngẫu nhiên cũng có tiếng rít gào của dã thú, có thể truyền ra bên ngoài.

Khi đi qua Vị Ương sơn, Hạ Ngôn liền nghe được mấy tiếng rít giận dữ của dã thú.

- Hôm nay hình như là ngày học viên bình thường lên núi thực chiến.

Mễ Tuyết đứng bên cạnh nói với giọng nhàn nhạt.

- Thật sự lên núi chém giết với dã thú hay sao?

Hạ Ngôn khẽ cau mày, hỏi với vẻ nghi hoặc.

- Đúng vậy!

Mễ Tuyết liếc mắt nhìn Hạ Ngôn.

- Mỗi một đoạn thời gian, giảng sư học viện đều tổ chức học viên lên Vị Ương sơn lên núi thực chiến. Mà học viện đặc biệt chúng ta tùy thời có thể lên núi.

- Dã thú trên Vị Ương sơn, đều rất bình thường, đối với học viện đặc biệt chúng ta, không có bất cứ uy hiếp gì. Ha ha, Hạ Ngôn, học viên đặc biệt chúng ta luyện thực chiến, đều đi vào cơ quan trận.

Vương Thiên Hà nói tiếp.

- Cơ quan trận sơ cấp rất đơn giản. Tuy nhiên, cơ quan trận trung cấp có lẽ rất khó. Hạ Ngôn, nghe nói trong lúc khảo hạch đệ dùng Ảo Ảnh thân pháp trong truyền thuyết. Vậy chắc hẳn đệ tiến vào cơ quan trận trung cấp không có vấn đề gì.

Đôi mắt Vương Thiên Hà chợt lóe, cười nói với Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn cũng lĩnh ngộ ảo Ảnh thân pháp trong ngày khảo hạch, lúc ấy hai vị phó viện trưởng nói như vậy với mọi người. Điều này đương nhiên không là bí mật gì. Vương Thiên hà và Mễ Tuyết lúc ấy tuy rằng không có ở đây, nhưng sau cũng dễ dàng nghe được các loại đồn đại.

"Vương Thiên Hà này chưa nói là cơ quan trận cao cấp, e rằng hắn cũng chưa tiến vào cơ quan trận cao cấp tu luyện, hoặc là cũng không thể từ trong đó trở ra".

Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

- Hạ Ngôn, buổi chiều ta muốn nhìn xem đệ dùng Ảo ảnh thân pháp.

Đôi mắt của Mễ Tuyết lộ ra chút tò mò, tuy nhiên giọng nói vẫn nhàn nhạt , trên khuôn mặt lạnh giá cũng không lộ ra cảm xúc.

Hạ Ngôn nói:

- Đương nhiên có thể. Tuy nhiên, đệ cũng không biết thân pháp của mình có phải ảo ảnh thân pháp hay không.

Đây chính là thân pháp hắn lĩnh ngộ, cũng không phải học từ người khác. Hạ Ngôn đương nhiên cũng không thích bình luận. Tuy nhiên, Hạ Ngôn có thể cảm giác được thân pháp hiện tại của mình cũng chỉ có chút thành tựu, sau này còn có không gian tiến bộ rất lớn.

Khi nói chuyện, ba người đã đi tới gần kinh các.

Có thể là vì luyện thực chiến trên Vị Ương sơn, cho nên hiện tại tiền viện này rất im lặng, nhìn khắp nơi, cũng không thấy bóng ai.

Kinh các tổng cộng chia làm ba tầng.

Tầng thứ nhất là bí tịch bất nhập lưu. Tầng thứ hai chính là bí tịch nhân cấp, tầng thứ ba còn lại chính là bí tịch thiên cấp. Muốn xem bí tịch thiên cấp, mặc dù là học viên đặc biệt, cũng phải trải qua sự chấp nhận của viện trưởng.

Ba người Hạ Ngôn sắp tham gia hội giao lưu học viện, cho nên ba người có thể tự động xem bí tịch thiên cấp, cũng không mỗi lần một vẻ mặt.

Bên ngoài kinh các, ba người vẫn chưa chậm chạp nhiều, rất nhanh liền đưa chân vào trong kinh các.

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.