Hạ Ngôn tiếp nhận phong thư phong tay Hạ Trường Hà.
- Đây là ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ!
Khi Hạ Ngôn lúc còn bé đã từng học qua ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ, khi đó mẫu thân hắn mỗi ngày không có việc gì sẽ dạy cho Hạ Ngôn học tập loại ngôn ngữ rất ít thấy trên Đại Lục Long Chi này. Trên Đại Lục Long Chi, hầu như không ai sử dụng ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ.
Hai đại lục, hoàn toàn độc lập, căn bản không quan hệ với nhau, tự nhiên không thể nào học được ngôn ngữ văn tự của đối phương.
- Mai Linh!
Mai Linh, chính là tên của mẫu thân Hạ Ngôn. Nhìn hai chữ này, vô số ký ức nảy lên trong lòng Hạ Ngôn. Trong phong thư này, rốt cuộc là bảo tồn nội dung như thế nào. Nhiều năm trôi qua như vậy, hôm nay, Hạ Ngôn mới có thể nhìn thấy.
Hạ Ngôn mở phong thư ra, từ bên trong rút ra tờ giấy trắng đầy chữ viết màu mực đen.
Tuy rằng thời gian đã tương đối lâu không hề thấy hay dùng đến loại văn tự ngôn ngữ này, thế nhưng loại văn tự này vẫn đang khắc sâu trong ký ức của Hạ Ngôn.
“Hạ Ngôn, ta là mẫu thân của con, Mai Linh”.
“Khi con có thể nhìn thấy phong thư này, nói rõ con đã trở thành một cường giả. Mẫu thân thực tình vui vẻ vì con. Phụ thân của con trên trời cũng nhất định cảm thấy vui vẻ”.
“Mẫu thân năm đó viết xuống phong thư này là bởi vì trong lòng có chút không cam. Thế nhưng mẫu thân cũng không hy vọng con đi mạo hiểm, mẫu thân hy vọng nhi tử của chính minh có thể sống thật tốt. Thế nhưng mẫu thân thủy chung không thể nào buông tha được một phần chấp niệm, một phần cừu hận kia. Mẫu thân là người của Đại Lục Ám Dạ, tại Tội Ác Sâm Lâm quen biết với phụ thân của con, phụ thân của con là người tốt, đối với ta rất tốt. Ông không hề để ý tới toàn bộ gia tộc phản đối mà cưới ta, mà ta cũng vì ông ấy mà sinh ra con.
“Đương nhiên, khi phụ thân con gặp ta tại Tội Ác Sâm Lâm, ta đã đang hấp hối. Những hộ vệ bên cạnh đã tử thương hầu như không còn. Bọn họ vì ta mà dùng chính thân thể của mình ngăn cản đám địch nhân hung tàn truy sát. Bà ngoại của con, cậu của con, đều đã chết trong Tội Ác Sâm Lâm. Ta đã từng nhìn thấy bọn họ chết trước mắt của chính mình".
“Hình ảnh đó một mực quanh quẩn trong đầu của ta, máu tươi, làm cho ta mãi mãi khắc sâu trong linh hồn. Vì vậy, ta không thể nào buông tha được chấp niệm vì bọn họ báo thù”.
“Thế nhưng cơ thể của mẫu thân trong quá trình chạy trốn đã bị thương quá nặng, không còn năng lực tiếp tục tu luyện đề cao thực lực nữa rồi. Sau khi gặp được phụ thân con, chính vì phụ thân con đã làm cho cừu hận trong lòng ta dần dần mờ đi, dần dần quên đi mối cừu hận này. Đoạn thời gian đó, ta đã dần dần vui vẻ trở lại. Thế nhưng, lúc sinh ra con, phụ nhân con lại chết tại Tội Ác Sâm Lâm. Khi mẫu thân nghe được tin tức này, mẫu thân thực sự muốn đi theo phụ thân của con. Thế nhưng, bởi vì có con nên mẫu thân phải cố gắng sống. Mẫu thân và tam gia gia của con đều nổ lực cho con tu luyện vũ kỹ, thế nhưng thân thể của con...”
“Nhiều lần nổ lực, phương diện tu luyện của con không có bất cứ tiến triển gì. Vì vậy, mẫu thân cũng dần dần buông thả. Thế nhưng, trong lòng mẫu thân chung quy không thể nào buông bỏ được đoạn cừu hận kia. Hạ Ngôn, phụ thân của con cũng là bị đám người đó giết chết. Khi thi thể phụ thân con được mang về, ta đã nhìn thấy vết thương này, chính là loại vết thương này, chính là địch nhân hung tàn đó”.
“Viết đến đây, thân thể của mẫu thân đã sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Hạ Ngôn, tiếp dưới ta nói ngắn gọn”.
“Mẫu thân là nữ nhi Mai gia tại Đại Lục Ám Dạ, ông ngoại của con là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ. Khi ông ngoại của con còn ở tại Đại Lục Ám Dạ đã từng giết chết một tên đệ tử Khâu gia, một gia tộc xa xưa. Từ lúc đó, Mai gia và Khâu gia đã ghi thù hận với nhau. Thế nhưng Khâu gia bởi vì kinh sợ đối với ông ngoại của con, cho nên chỉ có thể nén giận. Thẳng cho tới một ngày, Thánh Hoàng mới sinh ra, mà ông ngoại của con không biết lý do gì mất tích. Bất quá, ta biết trước khi ông ngoại con rời đi, người đã từng để đệ đệ của mình chiếu cố chúng ta”.
“Thế nhưng, người đệ đệ đó sau khi ngoại công con mất tích, không những không chiếu cố chúng ta, mà còn vì lợi tích mà liên thủ với người Khâu gia, muốn diệt trừ chúng ta. Bà ngoại, cậu của con, còn có ta chỉ có thể mang theo một ít hộ vệ trung thành của gia tộc chạy trốn. Thế nhưng Đại Lục Ám Dạ tuy rằng rộng lớn, nhưng cũng không có nơi nào cho chúng ta dung thân. Một đường truy sát, chúng ta đã bị ép phải tiến vào Tội Ác Sâm Lâm”.
“Mặc dù như vậy, bọn họ cũng vẫn không buông tha chúng ta. Tại rừng rậm Tội Ác, bọn họ vẫn tiếp tục truy sát chúng ta, mẫu thân tận mắt nhìn thấy từng thân nhân của mình chết trước mặt, loại đau đớn này khắc cốt minh tâm”.
“Vì vậy. tuy rằng con không thể tu luyện, nhưng mẫu thân vẫn viết phong thư này, nói cho con biết mọi chuyện. Mẫu thân tin tưởng, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện. Bất quá, Hạ Ngôn, con phải đáp ứng mẫu thân, trước khi con có đủ thực lực, nghìn vạn lần đừng đi Đại Lục Ám Dạ
“Hạ Ngôn, ta biết con rất nghe lời. Con nhất định phải đáp ứng mẫu thân.”
Ngón tay và thân thể của Hạ Ngôn không ngừng run khi đọc phong thư này, nội dung viết trong phong thư đến đây đã kết thúc.
Những chữ viết cuối cùng, càng dần càng nhẹ, hiển nhiên mẫu thân Hạ Ngôn càng lúc càng không còn chút sức lực nào, viết liền nhau cũng có vẻ rất khó khăn.
Hạ Ngôn dần dần ổn định lại tâm tình, mặt khôngbiểu tình, thu hồi phong thư.
- Hạ Ngôn, lúc đó, khi mẫu thân con giao cho ta phong thư này, nàng từng nói hy vọng con có thể sống thật tốt, sống những ngày bình thường, những ngày không có chém giết. Thế nhưng, ta nhìn ra được, nàng rất mâu thuẫn, sâu trong nội tâm của nàng còn có một đoạn cừu hận khắc cốt minh tâm.
Hà Trường Hà thở dài một hơi, nói.
- Sau đó nhiều năm, con vẫn không thể tiến hành tu luyện, ta đã rất nhiều lần nghĩ rằng, có thể vĩnh viễn không cho con nhìn thấy bức thư này. Thế nhưng hiện tại, thực sự là ý trời.
Hạ Trường Hà nhìn bóng đêm bên ngoài một chút.
- Tam gia gia, cảm ơn người!
Hạ Ngôn trầm giọng nói.
- Năm đó nếu như không có người thì mẫu tử chúng ta có thể không sống nổi. Thái độ của gia tộc đối với mẫu thân, ta cũng đã hiểu rõ rồi, tuy rằng thời gian vừa qua ta có chút oán hận đối với gia tộc, thế nhưng cũng hiểu rất rõ cách làm lúc đó của gia tộc. Mẫu thân là người của Đại Lục Ám Dạ, người của Đại Lục Long Chi đều không thể chấp nhận được. Gia tộc rất khó tiếp nhận mẫu thân, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Hạ Ngôn chậm rãi nói.
- Phụ thân là người Hạ gia, trên người của ta có huyết mạch của Hạ gia, vì vậy ta sẽ tận lực giúp đỡ Hạ gia.
Hạ Ngôn tiếp tục nói.
- Uh, ta hiểu rõ.
Hạ Trường Hà có chút cảm động nhìn Hạ Ngôn, gật đầu.
- Hạ Ngôn, phong thư mà mẫu thân con đưa cho con, nói những gì?
Hạ Trường Hà nhịn không được nhíu mày hỏi.
Ống chưa từng đọc qua nội dung phong thư, kỳ thực cho dù ông có xem cũng không hiểu. Phong thư này dùng ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ viết ra.
- Ha ha, tam gia gia, viết về thân thế của mẫu thân ta. Phụ thân của mẫu thân, cũng là ông ngoại của ta là Thánh Hoàng đời trước của Đại Lục Ám Dạ. Sau khi ngoại công của ta rời khỏi Đại Lục Ám Dạ không biết tung tích, một cừu gia trước đây trở lại báo thù. Vì vậy mẫu thân bị ép phải tiến vào trong Tội Ác Sâm Lâm, sau đó gặp được phụ thân.
Hạ Ngôn đem sự tình, đại khái nói ra một chút.
Tam gia gia Hạ Trường Hà là một trong những người Hạ Ngôn tin tưởng nhất. Không có Hạ Trường Hà, sẽ không có Hạ Ngôn của ngày hôm nay. Nếu như không phải Hạ Trường Hà đưa cho Hạ Ngôn Nhẫn Linh La thì Hạ Ngôn căn bản không thể nào có thành tựu ngày hôm nay, có lẽ hắn chỉ là một tên phế vật vứt đi chỉ còn chút hơi tàn trong Hạ gia.
- Nguyên lai là như vậy!
Hạ Trường Hà kinh hãi gật đầu.
Hắn cũng không nghĩ tới, ông ngoại của hạ Ngôn dĩ nhiên lại là Thánh Hoàng đời trước của Đại Lục Ám Dạ.
Thân thế của mẫu thân Hạ Ngôn, dĩ nhiên kinh người như vậy!
- Hạ Ngôn, con hiện tại dự định như thế nào?
Hạ Trường Hà truy hỏi một câu.
Hạ Ngôn lắc đầu, sau đó lại gật đầu nhìn về phía Hạ Trường Hà nói.
- Tăng thực lực! Trước khi có nắm chắc, con sẽ không tới Đại Lục Ám Dạ đâu.
Hạ Ngôn rất rõ ràng, địch nhân của chính mình, thế lực tất nhiên to lớn đến cực điểm.
Không có đủ thực lực, Hạ Ngôn sẽ không đi trả thù.
- Vậy là tốt rồi. Đi, Hạ Ngôn, theo ta uống vài chén.
Hạ Trường Hà nở nụ cười, vỗ vỗ vai Hạ Ngôn nói.
- Được.
Hạ Ngôn gật đầu.
Nội điện Thánh Đường, trong gian phòng Đường Chủ.
Hạ Ngôn ngồi trên ghế, toàn thân căng thẳng. Tinh quang trong hai mắt bắn ra, nắm tay siết đến trắng bệch.
Hận ý!
Mới vừa rồi, Hạ Ngôn lại đọc qua bức thư một lần nữa, Hạ Ngôn phảng phất như cảm giác được hận ý lúc đó của mẫu thân. Loại đau đớn nhìn thân nhân của mình, từng người từng người chết đi trước mặt, lại bất lực không làm gì được.
Loại đau đớn này, khắc cốt minh tâm, ngay cả thời gian cũng không thể nào xóa mờ.
- Mẫu thân, người cứ yên tâm!
Hạ Ngôn thì thào nói mấy tiếng.
Trước mặt Tam gia gia. Hạ Ngôn cũng không hề biểu hiện ra thái độ kích động, mà chỉ là kìm nén.
Thấy phong thư này, nếu như nói tâm tình không dao động, vậy thì thực không đáng làm người. Hạ Ngôn cũng hiểu rõ mẫu thân mình trước kia, mẫu thân hy vọng chính mình có thể sống an toàn, lại hy vọng có thể báo thù rửa hận.
- Thù oán này, chỉ cần Hạ Ngôn ta không chết, tất phải báo!
Hạ Ngôn từng chữ từng chữ, dùng ngón tay viết lên trên bàn.
Trên mặt bàn gỗ lim kiên cố, rất nhanh đã xuất hiện mấy chữ mà người khác nhìn thấy giật mình. Từng chữ, từng chữ đều ăn sâu vào trong mặt bàn.
Sau khi Hạ Ngôn viết xong, ánh mắt nhìn qua mặt bàn. Một lát sau, lòng bàn tay Hạ Ngôn mở ra, vận chuyển linh lực, đem toàn bộ chữ viết trên bàn xóa đi. Bàn gỗ lim liền xuất hiện một mảng trắng.
- Đột phá Linh Tông.
- Ta hiện tại đã tới giới hạn bước chân vào cảnh giới Linh Tông. Chỉ còn kém một bước là đột phá Linh Tông! Ta nếu như bước vào Linh Tông, vậy thì thực lực khi đó có thể sánh được với Linh Tông hậu kỳ.
- Linh Tông sơ kỳ bình thường, chỉ có thể phát huy được võ kỹ uy lực ba vạn độ. Mà Linh Tông trung kỳ, cũng chỉ phát huy được võ kỹ uy lực sáu vạn độ mà thôi. Cho dù thêm một số nhân tố khác cộng lại, cũng chỉ trên dưới bảy vạn độ. Linh Tông trung kỳ lợi hại có thể phát huy được võ kỹ uy lực tám vạn độ. Mà ta, hiện tại linh lực ngưng tụ lại một điểm, có thể phát huy được võ kỹ uy lực tám vạn độ. Nếu như ta bước vào cảnh giới Linh Tông, đồng thời có thể khống chế được linh lực xung quanh. Từ Đại Linh Sư đột phá lên Linh Tông. Linh lực của ta còn có thể tăng trưởng trên diện rộng.
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ, dần dần thu liễm sát khí và hận ý.
- Tu luyện, bất luận là thời gian nào cũng không thể lơ là. Đoạn thời gian tiếp theo, ta sẽ thử sử dụng Súc Linh Đan và Đoán Thần Đan bát phẩm.
Hạ Ngôn đi tới giường, ngồi xếp bằng. Sau đó nhắm mắt lại, hai lòng bàn tay hướng lên trên.
Linh lực bên ngoài, không ngừng bị thân thể của Hạ Ngôn chậm rãi hút vào. Một đạo linh lực hình thành khí lưu, quay xung quanh thân thể Hạ Ngôn, từ trên xuống dưới, bất quá lại phi thường yên tĩnh, không hề phát sinh ra bất cứ âm thanh nào.
Thời gian rất nhanh, sắc trời đã lộ ánh rạng đông, Hạ Ngôn mở mắt.
Hạ Ngôn phun khí bẩn trong ngực, đứng lên, linh lực quanh xung quanh kinh mạch toàn thân vận chuyển một vòng.
- Đi Tội Ác Sâm Lâm, Mê Vụ Sơn cốc một chuyến, tìm hai cây Tỳ Bà Thảo để phối chế Linh Dịch.
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, lắc mình đi ra khỏi gian phòng, rời khỏi nội điện Thánh Đường.