Lương sơn Lăng Độ Vũ đả tựHồn lực là lực lượng của linh hồn, phát ra từ Linh Hải Tử Vân, mà Tử Vân và linh hải tử vân vốn tương thông, tương liên.
Lần đầu tiên sử dụng hồn lực luyện đan, đối với bất kỳ người tu luyện nào cũng đều không phải chuyện thoải mái gì. Hơn nữa, hầu hết người tu luyện căn bản là không thể phát ra hồn lực của bản thân , cho nên không thể luyện đan.
Trong tất cả các linh sư, đại khái một phần mười số người có thể phát ra hồn lực, nhưng một phần mười này cũng chỉ có một số ít người có thể thành công sử dụng hồn lực ngay lần đầu tiên.
Mà Hạ Ngôn hiển nhiên chính là một trong số ít những người đó.
Cho nên, lão thánh hoàng rất vừa lòng với biểu hiện của Hạ Ngôn, đứng cạnh, đôi mắt dưới hàng lông mày trắng lộ ra sự vui mừng.
Hạ Ngôn trước khi thành linh sư đã nhiều lần phối chế dược phẩm, phối trí dược phẩm tuy khác nhiều so với luyện đan, nhưng cũng cần có tâm tư tinh tế. Nếu không thể thận trọng mà làm, vậy hiệu quả của dược phẩm cũng sẽ suy giảm mạnh, thậm chí không có chút tác dụng gì.
Mà Hạ Ngôn lần đầu phối chế dược phẩm có thể đạt tới yêu cầu, không thể không nói Hạ Ngôn thực sự rất có thiên phú về việc sử dụng dược liệu.
Hồn lực màu tím trong đỉnh lô hình thành từng đoàn vòng sáng, các dược liệu không ngừng được thăng hoa, liên tục truyền ra từng đợt tiếng vang.
Cũng không biết bao lâu sau, linh hải tử vân của Hạ Ngôn đột nhiên như khẽ mấp máy, một đoàn tử vân dày đặc như thực chất xoay chuyển trong não Hạ Ngôn, hắn nhận được một tin tức rõ ràng, đó là đan dược trong đỉnh lô đã đủ lửa.
Tâm thần Hạ Ngôn vừa động, đồng thời rút hồn lực và linh lực ra khỏi đỉnh lô, trong mắt lóe tinh quang nhìn vào đỉnh lô. Lúc này, trong đỉnh lô khôi phục lại ánh sáng, các loại cặn dược liệu đều hóa thành màu xám đen, mà ở chính giữa là một viên châu màu vàng đất trôi nổi trên một mảnh cặn.
Hạ Ngôn nhìn thấy viên châu này, trong lòng không khỏi mừng rỡ. HIển nhiên, viên châu này chính là đan dược Hạ Ngôn luyện chế được.
Ngón tay run run, linh lực Hạ Ngôn bỗng nhiên vừa thu vừa phát, lấy viên châu màu vàng đất ra khỏi đỉnh lô. Một hương thơm nồng đậm lập tức tràn ngập khắp căn phòng, Hạ Ngôn cẩn thận quan sát viên đan dược này.
- Bụp!
Đột nhiên, một tiếng nổ rất nhỏ gần như không thể nghe thấy truyền vào tai Hạ Ngôn. Dưới cái nhìn chằm chằm của Hạ Ngôn, viên đan dược màu vàng đất trong phút chốc đã hóa thành khí với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó hoàn toàn tiêu tán, biến thành không khí.
Thấy một màn này, Hạ Ngôn chấn động, lập tức mở nắp đỉnh lô ra nhìn.
Nhưng trong đỉnh lô chỉ còn có cặn bã của các loại dược liệu, còn thì cái gì cũng không có.
- Cảm giác thế nào?
Lúc này, tiếng của lão thánh hoàng truyền tới Hạ Ngôn, Hạ Ngôn chợt nhận ra, thì ra lão thánh hoàng vẫn ở đây.
Vội xoay người, Hạ Ngôn lo lắng nói:
- Thánh hoàng gia gia, vì sao đan dược con mới luyện chế ra lại đột nhiên tiêu tán mất vậy?
Lão thánh hoàng trợn mắt nói:
- Tiểu tử này, không phải là con nghĩ có thể thành công ngay lần đầu tiên luyện đó chứ?
Thấy vẻ mặt Hạ Ngôn, lão thánh hoàng chợt hiểu, thì ra Hạ Ngôn này thật đúng là nghĩ rằng lần đầu tiên luyện chế thành công luôn. Thực ra lần đầu mà đã có thể sử dụng hồn lực ngưng tụ dược lực thành hình đã là rất hiếm.
- Tiểu tử thối, thật sự là... Nhớ ngày đó lão già ta lần đầu luyện đan cũng không ngưng tụ thành hình được. Tiểu tử nhà ngươi lần đầu tiên đã ngưng tụ thành hình, không ngờ còn thấy chưa đủ.
Nghe vậy, Hạ Ngôn mới bớt căng thẳng. Ban đầu quả thực là hắn nghĩ lần đầu luyện đan có thể thành công ngay.
Ngưng tụ thành hình vẫn chưa phải thành công, chỉ là cơ sở để thành công mà thôi.
"Thì ra đan dược này là dược lực được hồn lực ngưng tụ thành, còn chưa phải thực chất". Hạ Ngôn thầm nghĩ.
Đột nhiên, Hạ Ngôn quay sang nhìn lão thánh hoàng, lại thầm nghĩ: "Hay là, thánh hoàng gia gia là linh hồn thể cũng do hồn lực ngưng tụ thành? Tuy nhiên thời gian ngưng tụ này chắc là lâu rồi? Thánh hoàng gia gia từng nói người là thánh hoàng bốn ngàn năm trước, linh hồn thể này, đã ngưng tụ được chừng bốn nghìn năm rồi sao?
"Hơn nữa, vẫn còn là hồn lực ngưng tụ thể có tư tưởng".
Thấy Hạ Ngôn ngơ ngác xuất thần, lão thánh hoàng lại thở ra một hơi, lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, nhanh nhanh tiếp tục luyện chế đi, đừng chậm trễ trời gian. Có có hai canh giờ nữa là trời sáng rồi đó.
- Hiện giờ con còn phải chuyện chế khí huyết đan sao?
Hạ Ngôn chỉ chỉ đám cặn trong đỉnh lô, nhìn lão thánh hoàng hỏi.
Lão thánh hoàng nhíu mày, gật mạnh đầu nói:
- VẪn luyện, cho đến khi con luyện được đan dược không bị tiêu tán mất, khi đó con có thể thử luyện chế đan dược khác, phải đi từng bước một.
Hạ Ngôn chấn động, rồi sau đó đi về phía sáu cái rương dược liệu.
Những dược liệu này cũng đủ cho Hạ Ngôn sử dụng một thời gian dài. Dù không biết mình cần luyện chế mấy lần mới có thể thành công, nhưng hắn không nóng nảy. Lãng phí dược liệu này cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Thời gian thực sự qua mau, đảo mắt một cái, sắc trời đã dần sáng.
Mà Hạ Ngôn cũng đã thất bại bốn lần. Việc luyện đan này quả thật phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Quá trình bốn lần luyện chế, Hạ Ngôn tự cảm thấy không xuất hiện sai lầm, nhưng không luyện chế ra được đan dược.
Điều này làm cho Hạ Ngôn có chút thất vọng.
Tuy nhiên lão thánh hoàng nói một câu lại khiến Hạ Ngôn một lần nữa phấn chấn hẳn lên.
Lão thánh hoàng nói, luyện đan sư bình thường ít nhất phải trải qua mười lần luyện chế mới có thể ngưng tụ thành hình, mà ít nhất cũng phải qua trăm lần mới có thể chân chính thành công luyện thành đan dược.
Sau khi trở lại phòng ngủ được một lúc, Hạ Ngôn nếm bữa sáng dô Tiểu Thanh chuẩn bị, liền một mình đi tới học viện Tử Diệp.
Đường đi từ tiểu viện của Hạ Ngôn tới học viện Tử Diệp nếu dựa theo tốc độ người thường, đại khái cần thời gian một nén nhang. Mà sáng sớm đi đường ít hơn, cho nên Hạ Ngôn thường tăng tốc, chỉ cần thời gian một chén trà là có thể đến.
Tới học viện, Hạ Ngôn liền đi thẳng kinh các.
- Đến rồi hả?
Một người trong Hứa lão híp mắt, khẽ gật đầu nói với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cũng cung kính nói:
- Vâng, Hứa lão buổi sáng tốt lành.
Liên tục nửa tháng này, gần như mỗi ngày đều là hỏi đáp đơn giản như thế, ngay sau đó, Hạ Ngôn sẽ bắt đầu đọc các loại bí điển trong kinh các.
Mà hiện giờ võ kỹ bí tịch tầng thứ nhất đã được Hạ Ngôn xem hết, cho nên sau khi chào hỏi xong, Hạ Ngôn liền đi thẳng lên tầng hai.
"Hôm qua ta xem một quyển bí điển nhân cấp đại khái cần một canh giờ rưỡi, tốc độ này có chút chậm". Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, tìm được quyển bí điển ngày hôm qua đã xem, sau đó cầm lên một quyển bí điển bên phải quyển bí điển kia: "Hỗn Độn Bôn".
Xem một quyển mất một canh giờ rưỡi, vậy gần trăm bản bí tịch ở đây cần thời gian lâu lắm.
Mở ra trang thứ nhất...
Trang thứ hai...
Trong đầu Hạ Ngôn, chiêu chiêu phủ kỹ đang được diễn luyện ra.
Lấy độ cứng cỏi tinh thần lực của Hạ Ngôn hiện tại, mặc dù là dung hợp bí điển nhân cấp cũng có thể liên tục từ đầu đến cuối, không chút trì trệ.
Mà sở dĩ cần nhiều thời gian hơn so với dung hợp bí điển bất nhập lưu hoàn toàn vì bí điển nhân cấp khó hơn nhiều so với bí điển bất nhập lưu.
Phải biết rằng, hiện giờ uy lực Linh La kiếm chỉ là bí điển nhân cấp đỉnh. Tuy Linh La kiếm đã dung hợp không ít bí điển nhân cấp, nhưng vẫn không thể vượt qua bí điển nhân cấp để đạt tới trình độ bí điển thiên cấp.
"Quyển bí điển này dường như chỉ dùng một canh giờ là xem xong rồi".
Sau khi Hạ Ngôn xem xong, nhìn thời gian, thầm nghĩ.
Tiếp theo, hắn lại cầm quyển bí điển nhân cấp thứ ba lên.
"Lần này chỉ hơn nửa canh giờ, so với vừa rồi lại nhanh hơn chút" . Hạ Ngôn hơi lộ ra thần sắc vui mừng.
"Quyển thứ tư, dùng nửa canh giờ". Hạ Ngôn hạ quyển bí điển thứ tư xuống, thở nhẹ một hơi.
Dung hợp không ngừng như vậy, Hạ Ngôn cảm thấy mỏi mệt, dù sao thì cũng cần tiêu hao không ít tinh thần.
- Hạ Ngôn, chính ngọ rồi, phải đi thôi.
Vương Thiên Hà đứng cách đó không xa nói, hắn và Mễ Tuyết đã quen với việc Hạ Ngôn đọc sách như thế.
Ừ, nhanh thật.
Hạ Ngôn nhẹ nhàng cười, liền đi tới chỗ hai người, đi về phía trước, lại chào hai vị Hứa lão.
Thời gian còn ở tầng một, Hạ Ngôn chỉ thấy được một vị Hứa lão, mà tới tầng hai này mỗi ngày lại có thể nhìn thấy hai vị Hứa lão, một người luôn thủ tại tầng một kinh các, một người thì ở tầng hai.
Một tuần sau, đem khuya!
"Hừm?"
Hạ Ngôn nhìn viên đan dược mờ sáng bóng màu vàng đất trong tay.
"Viên đan dược này ta luyện ra đã được thời gian một chén trà, vậy mà còn chưa tiêu tán".
Nhìn viên đan dược trong tay, Hạ Ngôn ngày càng vui sướng. Sau đó, Hạ Ngôn vội nhìn trái nhìn phải, lão thánh hoàng hiện giờ không có đó.
Từ sau ngày đầu luyện đan lão thánh hoàng đã nói qua, chờ hắn thành công luyện ra được một viên đan dược thì lão mới tiếp tục cho phép Hạ Ngôn luyện loại đan dược khác.
"Đan dược này chẳng lẽ còn chưa thành công? Qua thời gian một chén trà rồi chưa tiêu tán mà". Khuôn mặt Hạ Ngôn dần tràn ngập hưng phấn.
Có thể thành công luyện ra đan dược quả thật khiến cho người ta không thể không hứng phấn. Suốt một tuần qua, mỗi ngày sau khi trở về từ học viện. Hạ Ngôn đều đắm chìm trong luyện đan, thời gian một đêm có thể luyện bảy tám lần.
Mà hiện tại đã một tuần, nói cách khác, Hạ Ngôn đã thất bại năm sáu mươi lần.
Tính ra cũng nên tới lúc thành công rồi.
Lại đợi một lát, đan dược vẫn còn hoàn hảo như lúc đầu, Hạ Ngôn rốt cục đã sờ sờ vào tay trái.
- Thánh hoàng gia gia.
Thầm hô một tiếng, Hạ Ngôn liền vội vàng nhìn quang chờ lão thánh hoàng xuất hiện.
Một lúc sau, lão thánh hoàng dần dần ngưng tụ ra từ trong màn sáng. Lão vừa xuất hiện liền trợn mắt nhìn đan dược trong lòng bàn tay Hạ Ngôn. Viên đan dược màu vàng đất nhỏ bằng đầu ngón tay người vẫn hoàn hảo. Viên đan dược trong tay phải Hạ Ngôn lóng lánh sáng bóng, tỏa ra một mùi hương nồng đậm, quanh quẩn trong căn phòng.
Thổ Cẩu đang nằm ở cửa cũng trợn to đôi mắt màu lục, dường như rất tò mò, nhìn chằm chằm viên đan dược.