Linh La Giới

Chương 496: Chương 496: Thần khí của Thánh Hoàng






Đúng lúc này, Thánh Hoàng đằng hắng một tiếng trong cổ họng, tiếng bàn luận bốn phía trong khoảnh khắc liền im bặt. Mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn về phía Thánh Hoàng từ đầu vẫn không nói gì. Vương Hóa Vũ cũng tâm tình kích động nhìn Thánh Hoàng.

- Hạ Ngôn! Điện chủ Thánh điện Mục Nguyệt thành Tử Nguyệt là bị Tống Ngọc Giản giết chết, mà ngươi hiện tại đã đánh chết Tống Ngọc Giản coi như là báo thù cho Mục Nguyệt, về phần chuyện này rốt cuộc có hay không có vần đề gì với Bích Thanh Đường, ta sẽ tự mình điều tra. Nếu cái chết của Mục Nguyệt thật sự có liên quan tới Bích Thanh Đường, ta nghĩ về sau này Bích Thanh Đường sẽ không còn tồn tại ở Thánh thành.

Thánh Hoàng nhìn về phía Hạ Ngôn, thanh âm chậm rãi nói

Tuy rằng giọng nói của Thánh Hoàng phi thường bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng mọi người tại đây, đều có thể cảm thấy một loại áp bách đến từ sâu trong tâm linh. Nhất là Thánh Hoàng nói một câu cuối cùng: ''Bích Thanh Đường sẽ không còn tồn tại!" Lại khiến cho thân hình mọi người đều chấn động.

Nhất là Vương Hóa Vũ, hắn chỉ cảm giác trái tim đều bị hung hăng chấn động một cái, gần như không thể hô hấp.

- Vâng! Ta đã biết, Thánh Hoàng đại nhân!

Hạ Ngôn gật gật đầu, hướng Thánh Hoàng thi lễ rồi nói.

- Ở trong trận đấu này. Hạ Ngôn thắng lợi, tự nhiên trở thành tân Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt. Không có chuyện gì khác, mọi người đều tản đi.

Thánh Hoàng quét mắt nhìn toàn trường, thanh âm vang vọng quanh quẩn toàn bộ Đại sảnh Khiêu chiến.

Mấy tộc trưởng gia tộc Thánh thành, cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Thực lực của Hạ Ngôn thật sự là quá đáng sợ, cho dù là bọn họ chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Hạ Ngôn. Nhất là hiện tại Hạ Ngôn có thần khí Kinh Lôi Kiếm... Thực lực lại tăng lên trên diện rộng, có thể nói dưới cảnh giới Linh Hoàng, Hạ Ngôn là vô địch!

- Chờ một chút!

Vương Hóa Vũ khẽ cắn môi, lớn tiêng nói:

- Thánh Hoàng đại nhân! Còn có một việc!

- À?

Thánh Hoàng nghe vậy, ánh mắt chợt ngưng lại, nhìn về phía Vương Hóa Vũ.

- Hạ Ngôn lấy đi thanh Kinh Lôi Kiếm của Tống Ngọc Giản này, là thuộc về Bích Thanh Đường ta. Xin Thánh Hoàng đại nhân bảo Hạ Ngôn trả lại Kinh Lôi Kiếm cho Bích Thanh Đường.

Vương Hóa Vũ khom người, nói.

Thần khí không phải là nhỏ, nếu cứ như thế bị Hạ Ngôn chiếm lấy, Vương Hóa Vũ đương nhiên không cam lòng. Thanh thần khí này nhưng là hắn mất sức chín trâu hai hổ, thật vất vả mới thu được. Vì để lấy được thần khí này, Bích Thanh Đường đã chết không ít cao thủ, hơn nữa hao phí rất nhiều tài vật.

- Cái này...

Thánh Hoàng hơi trầm ngâm:

- Kinh Lôi Kiếm là Hạ Ngôn đánh chết Tống Ngọc Giản chiếm được, ta làm sao bảo hắn trả lại Kinh Lôi Kiếm cho Bích Thanh Đường ngươi được?

-Ha ha!

Hạ Ngôn cười ha hả.

- Vương Hóa Vũ! Kinh Lôi Kiếm rõ ràng là ở trên người Tống Ngọc Giản, đâu có quan hệ gì với ngươi?

Hạ Ngôn cười khì một tiếng:

- Ngươi nói là ngươi đưa cho Tống Ngọc Giản, chẳng lẽ sẽ thật là của ngươi đưa cho Tống Ngọc Giản? Nếu ta nói Kinh Lôi Kiếm này vốn trước đây là của ta thì sao?

- Huống chi, cho dù nó vốn là của Bích Thanh Đường ngươi. Nhưng nếu ngươi đưa cho Tống Ngọc Giản, vậy thì hiện tại nó chính là của Tống Ngọc Giản. Tống Ngọc Giản mói vừa bị ta đánh chết. Ta thu lấy vũ khí của hắn là đúng đạo lý.

Hạ Ngôn hoàn toàn không nể nang gì Bích Thanh Đường.

Dù sao, hiện tại quan hệ giữa Hạ Ngôn cùng Bích Thanh Đường cũng đã hoàn toàn là đối lập, về sau gặp mặt khẳng định sẽ thượng cẳng tay hạ cẳng chân, Hạ Ngôn cần gi phải né mặt mũi Vương Hóa Vũ?

-Ngươi...

Vương Hóa Vũ hít vào một hơi thật sâu, cố áp chế lửa giận trong lòng.

- Ta cái gì ra? Vương Hóa Vũ! Ta nói cho ngươi biết, cho dù Kinh Lôi Kiếm thật là của Bích Thanh Đường, hiện tại ở trong tay ta ngươi đừng mơ Tưởng cầm lại. Có bản lĩnh ngươi giết ta đi. Tự nhiên sẽ lấy được Kinh Lôi Kiếm.

Hạ Ngôn cười lạnh nói

- Tốt! Tốt! Tốt!

Vương Hóa Vũ quá phẫn nộ, thiếu chút nữa bị hơi tức nổ phổi chết.

- Ta đương nhiên rất tốt!

Hạ Ngôn lại nhướng mắt nói:

- Ta không chỉ có muốn lấy đi Kinh Lôi Kiếm của hắn, ta còn muốn lấy đi tất cả vật phẩm đáng giá trên người hắn, xem ngươi làm gì ta?

Nói xong, Hạ Ngôn lại ngồi xuống đưa tay sờ soạng trước ngực Tống Ngọc Giản, trong tay liền có thêm một cái hộp. Nhìn cái hộp này Hạ Ngôn cũng thoáng sửng sốt một chút. Trên mặt cái hộp này có một tầng dao động năng lượng quỷ dị, Hạ Ngôn cảm giác có hơi quen thuộc.

"Cái này dường như..." Trong lòng Hạ Ngôn vừa động: "Cái này cùng hộp gấm càn khôn trong nhẫn Linh La của ta rất giống nhau. Tống Ngọc Giản ba mươi năm trước đã hoành hành trên đại lục, bảo vật sưu tập được nhất định không ít. Nếu cái hộp này thật sự cùng loại với hộp gấm càn khôn, bên trong khẳng định có không ít thứ tốt." Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, rất nhanh cất cái hộp trước ngực. Lúc này có nhiều người ở đây như vậy, đương nhiên Hạ Ngôn sẽ không mở hộp ra, đỡ phải có người nhìn thấy thứ gì đó bên trong mà đỏ mắt thèm thuồng.

Mặc dù Hạ Ngôn không có mở ra hộp gấm càn khôn, mọi người ở đây không đỏ mắt cũng gần như không có. Ai nấy đều biết thân phận của Tống Ngọc Giản, hơn mười năm qua, tất nhiên Tống Ngọc Giản này sưu tập không ít thứ tốt. Hiện tại đều bị Hạ Ngôn thu lấy.

Vương Hóa Vũ tức giận đến toàn thân run run không ngừng, đường mạch máu trên cánh tay nổi vồng lên như con rắn nước không ngừng nhích động. Lúc này Vương Hóa Vũ không sai biệt lắm gần như phát điên tới nơi rồi. Đã bao nhiêu năm qua hắn chưa từng quá phẫn nộ như vậy, hôm nay lại bị Hạ Ngôn chọc tức đến trong đầu đều trống rỗng, hơn nữa cố tình không thể giải tỏa được.

-Tan đi!

Thánh Hoàng lại phất tay một cái, nói.

Nghe vậy, mọi người đều bắt đầu tản đi tới lối ra Đại sảnh Khiêu chiên, rất nhanh, mọi người tu luyện trong đại sảnh liền đi hết sạch.

Mấy người Liễu Vân cũng đều lên tiếng chào từ giã Hạ Ngôn rồi rời đại sảnh. Bọn họ biết Thánh Hoàng lưu Hạ Ngôn lại, có thể muốn một mình nói chuyện với Hạ Ngôn, đương nhiên sẽ không quấy rầy.

Chờ tất cả mọi người đi rồi Thánh Hoàng nhìn về phía Hạ Ngôn, nói:

- Hạ Ngôn! Hôm nay ngươi đắc tội với Vương Hóa Vũ không nhẹ, khẳng định về sau hắn sẽ trăm phương nghìn kế đối phó với ngươi. Tuy nhiên, với thực lực ngươi hiện tại, cũng không cần sợ hãi Bích Thanh Đường cùng Vương Hóa Vũ kia. Ha ha! Không thể tưởng được, trong thời gian mấy ngày ngươi lại đã đột phá đến cảnh giới Linh Tông hậu kỳ. Bây giờ ngươi có thể toàn lực hướng tới cảnh giới Linh Hoàng rồi.

Thánh Hoàng cười cười, trong mắt chợt lóe tinh quang.

Chờ Hạ Ngôn thành công bước vào Linh Hoàng, sau đó ông liền có thể đi tới chủ thề giới.

- Hiện tại ngươi có Kinh Lôi Kiếm... lực công kích cường đại trước nay chưa từng có. Tất nhiên, thu được thắng lợi này, ngươi cũng sẽ trêu chọc đến rất nhiều người. Hạ Ngôn! về sau ngươi phải cẩn thận khắp nơi, người muốn giết ngươi đoạt thần khí khẳng định không ít.

Thánh Hoàng không đợi Hạ Ngôn lên tiếng, lại nghiêm mặt nói

- Vâng! Ta sẽ cẩn thận!

Hạ Ngôn trịnh trọng gật gật đầu.

Không cần Thánh Hoàng nói. Hạ Ngôn cũng biết phải cẩn thận mọi bề. Hiện tại chuyện trên người hắn có Thần khí toàn bộ cường giả trên đại lục đều rất nhanh sẽ biết. Trong đó muốn giết hắn đoạt bảo, khẳng định cũng có rất nhiều người.

Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không úy kỵ, tới một người giết một người.

- Ngươi có Kinh Lôi Kiếm, ta sẽ bảo Khai Duệ lấy vũ khí hiện tại của ngươi, cũng rèn thành thần khí. Có hai kiện thần khí trong người, tại Phân thề giới này, người có thể đánh giết ngươi tuyệt đối sẽ không vượt quá năm người.

Thánh Hoàng khẽ gật đầu, đánh giá Hạ Ngôn từ trên xuống dưới, trong miệng nói

- Hai kiện thần khí? Thánh Hoàng đại nhân! Ta có một kiện thần khí công kích còn không đủ sao? Chẳng lẽ, thần khí này cũng là càng nhiều càng tốt sao?

Hạ Ngôn tò mò hỏi.

Theo ý của Thánh Hoàng hình như là có thần khí càng nhiều càng tốt. Hai kiện thần khí công kích phải tốt hơn so với một kiện thần khí công kích.

- Đương nhiên!

Thánh Hoàng nhếch khóe miệng, ánh mắt chớp động nói:

- Nếu tên Tống Ngọc Giản kia có hai kiện thần khí nơi tay, Hạ Ngôn ngươi vừa rồi đã sớm chết rồi. Dùng thanh Kinh Lôi Kiếm này hóa thành kiềm khí hình rồng có thể vây khốn ngươi. Nếu lại có một thanh kiếm thần khí khác công kích ngươi, ngươi có thề chống đỡ được sao?

Thánh Hoàng cười nói.

"Đúng vậy! Quả nhiên như thế. Thần khí cùng vũ khí bình thường phương thức công kích khác nhau, hai kiện thần khí quả thật lợi hại hơn rất nhiều so với một kiện thần khí." Hạ Ngôn ngẫm nghĩ, gật gật đầu nói:

- Tống Ngọc Giản đó còn không thể hoàn toàn khống chế Kinh Lôi Kiếm, bằng không, ta cũng không có cách nào đột phá kiếm khí Kinh Lôi Kiếm ra để đánh chết hắn

Hạ Ngôn cũng cảm thầy mình hơi may mắn.

- Thần khí công kích xem như thường thấy, nhưng thần khí phòng ngự thì rất ít. Thánh Hoàng khẽ thở dài:

- Ở Đại Lục Long Chi chúng ta một ít khoáng thạch đặc thù rèn thành vũ khí có thể đạt tới điều kiện trở thành thần khí. Nhưng là tài liệu Đại Lục Long Chi nếu là rèn thành các loại áo giáp phòng ngự, mặc dù thêm vào Thần Thạch, cũng không đủ điều kiện đạt tới thần khí, không thể trở thành thần khí chân chính.

-Ồ?

Hạ Ngôn ngẩn ra:

- Chẳng lẽ, Phân thế giói này không có thần khí phòng ngự?

- Cũng không phải không có, chỉ là ít hơn nhiều so với thần khí công kích thôi. Trên Phân thế giới chúng ta này, thần khí phòng ngự chỉ có một nơi phát ra, đó chính là ở Khu vực Mê Loạn. Thành phẩm từ chủ Thế giới bên kia ném xuống.

Thánh Hoàng lắc đầu bắt đắc dĩ nói.

- Thì ra thế!

Hạ Ngôn giật mình gật gật đầu, rồi ánh mắt sáng ngời hỏi:

- Thánh Hoàng đại nhân! Phân thế giới chúng ta này, hiện tại đại khái có bao nhiêu kiện thần khí vậy? Bao nhiêu Thần khí công kích, bao nhiêu thần khí phòng ngự?

Trong lòng Hạ Ngôn hiện tại không gì quan trọng hơn, chính mình về sau khẳng định còn có thể đụng tới rất nhiều địch nhân, nếu có thể biết trước trên người địch nhân có thần khí hay không, trong lòng cũng có thể nắm chắc.

- Thần khí tuy rằng rất khó sinh ra tuy nhiên từ sau khi Cuộc Chiến Vẫn Lạc, thời gian tích lũy hơn bốn ngàn năm này. Phân thế giới chúng ta vẫn còn có một số thần khí. Thần khí công kích đại khái có hơn hai mươi kiện, về phần thần khí phòng ngự đại khái có năm sáu kiện. Các thần khí này, đều nắm giữ ở trong tay một số người đại năng trên phân thề giới.

Thánh Hoàng nhìn Hạ Ngôn nói.

- Hạ Ngôn! Thần khí cùng thần khí cũng có chênh lệch thật lớn. Đồng thời là thần khí uy lực hơn kém cũng rất lớn!

Thánh Hoàng nói đến đây, vừa chuyển một cái đột nhiên vươn cánh tay ra, trên thân thể Thánh Hoàng lập tức xuất hiện một vầng hào quang bảy màu mờ nhạt, dần dần hình thành một thanh trường kiềm khí thế mênh mang, hiển lộ cao ngất.

- Đây là...

Hạ Ngôn sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn vầng sáng mờ này.

Trong vầng sáng mờ này, Hạ Ngôn rõ ràng cảm nhận được từng luồng sát khí dày đặc tràn ngập. Nếu như luồng sát khí này cuộn tới chính mình, Hạ Ngôn cảm thấy mình cũng rất khó chống cự được, may mà Thánh Hoàng cũng không có thúc động vầng sáng mờ này công kích mình.

- Đây là thanh Thái Hà Kiếm, cũng là thần khí công kích. Uy lực của nó, mạnh hơn rất nhiều so với Kinh Lôi Kiếm của ngươi. Đương nhiên, Kinh Lôi Kiếm cũng không phải thần khí kém cỏi nhất. Thợ rèn trên Đại Lục Long Chi chúng ta tạo ra thần khí chính là Thần khí cấp bậc kém cỏi nhất. Kinh Lôi Kiếm của ngươi, mặc kệ nói như thế nào, cũng là từ Chủ thế giới ném xuống, cấp bậc phải mạnh hơn so với thần khí rèn tại Phân Thế giới chúng ta.

Thánh Hoàng hơi mím miệng, vầng sáng mờ trên người ông lập tức lại ẩn vào trong cơ thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.