Linh La Giới

Chương 411: Chương 411: Thổ cầu khác thường






Sự kiện mất đan được, chỉ có tộc trưởng cùng các vị trưởng lão biết, người gia tộc bình thường không biết chút nào. Tuy nhiên tộc trưởng một mực ở trong gia tộc không ra ngoài, các hộ vệ này đều rõ ràng.

- Tộc trưởng đang trong gia tộc! Gần đây làm ăn hưng thịnh, con cháu gia tộc tu luyện khắc khổ, cũng không có xảy ra chuyện lớn gì.

Một gã hộ vệ liên tục trả lời.

- ừm, tốt lắm.

Hạ Ngôn hơi gật đầu, nhấc chân đi vào trong.

Con cháu trực hệ Hạ gia, con cháu chi thứ, cộng thêm nữ quyến, nha hoàn, người hầu... tổng cộng chừng mấy ngàn người. Tuy rằng nhà cửa rất lớn, nhưng dọc theo đường đi, Hạ Ngôn cũng sẽ gặp rất nhiều người.

Đương nhiên, con cháu gia tộc bình thường sẽ không dám đi lên chảo hỏi Hạ Ngôn, nhìn thấy Hạ Ngôn từ xa xa sẽ lập tức đứng sang một bên, cúi đầu chờ Hạ Ngôn đi qua. Dù ngay cả con cháu trực hệ gia tộc cũng không dám lên tiếng với Hạ Ngôn trước. Hiện giờ, Hạ Lưu cũng không dám tới gần Hạ Ngôn, chênh lệch thân phận giữa hắn cùng Hạ Ngôn càng lúc càng lớn.

Hạ Lưu thấy Hạ Ngôn, vội vàng tránh sang một bên, Hạ Ngôn đi qua bên người hắn, cũng không chú ý tới.

Hiện tại thân phận Hạ Ngôn tăng lên, những con cháu bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.

Đối với chuyện này, Hạ Ngôn cũng không thể tránh được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Hạ Ngôn đi từ ngoại viện, đi qua quảng trường Tinh Võ, Diễn Võ Đường, Kinh Các, đi vào nội viện. Sau đó quẹo phải, đi tới sân viện hẻo lánh.

Ở bên ngoài sân, liền thấy gốc hoa tím năm đó mẫu thân tự tay trồng, lá xanh mượt mang theo một cồ khí tức tươi mát, đong đưa trong gió.

Két!

Hạ Ngôn đẩy cánh cửa viện nho nhỏ, lúc này còn là sáng sớm, tuy nhiên Tiểu Thanh đã sớm rời giường, đang chỉnh lý giặt tẩy chăn bông trong sân. Nghe tiếng động, Tiểu Thanh vội ngẩng đầu, nhìn thấy là Hạ Ngôn, trên mặt tràn ngập mừng rỡ.

- Hạ Ngôn ca, huynh về rồi!

Tiêu Thanh buông chăn bông trong tay, đứng đó nói.

Quần áo dài màu hồng phấn, cánh tay ngọc trắng thanh khiết lộ ra bên ngoài đôi mắt linh động, thật giống như tinh linh.. Tiểu Thanh tuy ằng không tính là cao gầy, nhưng lại rất cân xứng, thân hình linh lung tinh tế.

Tiểu Thanh cũng không hỏi Hạ Ngôn làm gì, đi nơi nào, nàng chỉ làm việc của mình.

- Đúng rồi, Hạ Ngôn ca, nhất định huynh còn chưa dùng bữa, muội đi nấu thức ăn cho huynh!

Tiểu Thanh nói rồi liền vội chạy đi phòng bếp. Hạ Ngôn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Tiêu Thanh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đã nhiều ngày qua, Hạ Ngôn chỉ ăn chút lương khô Hỏa Phượng Hoàng mang theo người, lúc này xác thật trong bụng có chút đói. Tuy nhiên bằng vào thực lực của hắn, dù là mười ngày nửa tháng không ăn cũng không sao cả.

Chỉ một lát, trong phòng bếp liền truyền ra mùi hương món ăn, tay nghề Tiểu Thanh thật không tệ, không kém gì những tửu lâu.

- Tiểu Thanh, Thổ cẩu đâu rồi?

Hạ Ngôn có chút kỳ quái.

Từ lúc hắn đi vào sân tới giờ, đã qua một lúc, thế nhưng Thổ cẩu lại không thấy bóng dáng.

- Ở trong sương phòng kia, vừa này lúc huynh chưa về, nó còn nẳm úp sấp trong đó.

Tiếng Tiểu Thanh truyền ra từ phòng bếp.

-Hả?

Nghe Tiểu Thanh nói như vậy, Hạ Ngôn lại càng kỳ quái.

Mỗi lần Thổ Cẩu nhìn thấy mình, đều dính chặt rất thân thiết, lần này sao lại trốn đi.

- Thổ Cẩu!

Hạ Ngôn quay sang sương phòng bên phải hô lên.

Ngao!

Thoáng một lát, Thổ cẩu mới kêu lên.

"Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại sinh bệnh sao? Nó cũng sẽ bị bệnh?"

Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ, đi tới sương phòng bên đó.

♦♦♦

- Bẩm báo tộc trưởng, các vị trưởng lão, Đường chủ Hạ Ngôn đã trở về, vừa trở về tiểu viện của ngài ấy.

Một hộ vệ Hạ gia tìm tới tộc trưởng cùng các vị trưởng lão báo cáo.

- Lần này Hạ Ngôn trở về thật nhanh.

Hạ Phi Long gật đầu:

- Các vị, ta đi gặp Hạ Ngôn, mọi người cùng đi không?

Hạ Phi Long xoay người hỏi các vị trưởng lão.

- Ta sẽ nói rõ chuyện này với Hạ Ngôn.

Ngũ trưởng lão đứng lên nói.

- Chúng ta đều đi gặp Hạ Ngôn thôi việc này là chuyện của cả Hạ gia, không phải chuyện của một người.

Tam trưởng lão Hạ Trưởng Hà cũng đứng lên, nói với mọi người.

- Được, vậy mọi người cùng đi sang đó!

Hạ Phi Long gật đầu.

Hạ Phi Long cùng với các vị trưởng lão trong tộc đều đi tới sân viện của Hạ Ngôn.

Một ít con cháu gia tộc nhìn thấy vậy, trong lòng tự nhiên có đủ mọi suy nghĩ.

- Hiện giờ tộc trưởng cùng trưởng lão muốn gặp Hạ Ngôn, còn phải đích thân đi tới.

- Hạ Ngôn là Đường chủ mà, hiện giờ tộc trưởng cũng phải nhìn sắc mặt Hạ Ngôn. Tuy nhiên Hạ gia chúng ta có một vị Đường chủ Thánh đường, sau này có thể đi ngang ở thành Ngọc Thủy rồi!

- Hạ Ngôn, con có ở đây không?

Hạ Phi Long cùng các vị trưởng lão tới bên ngoài tiểu viện của Hạ Ngôn, Tam trưởng lão Hạ Trưởng Hà liền ở ngoài cửa hô to.

Hạ Ngôn vừa muốn vào trong sương phòng nhìn xem Thổ cẩu có chuyện gì, chợt nghe tiếng Tam gia gia ở bên ngoài, vội xoay người lại.

Hạ Phi Long, còn có các vị trưởng lão đều đi từ ngoài cửa vào.

- Hạ Ngôn, con vừa về tới gia tộc sao?

Hạ Phi Long cười nói

Mấy ngày trước, Hạ Ngôn rời thành Ngọc Thủy, lão cùng các trưởng lão gia tộc đều biết.

- Phải đi Tội Ác Sâm Lâm một chuyến, sáng sớm hôm nay vừa trở lại.

Hạ Ngôn thuận miệng nói, trong lòng lại đang nghi hoặc.

Mình vừa mới trở về, tộc trưởng cùng các trưởng lão liền tới tìm, không lẽ gia tộc xảy ra chuyện gì? Nghĩ vậy, Hạ Ngôn khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía Hạ Phi Long.

- Hạ Ngôn, gần đây trong gia tộc xây dựng một Đan Các.

Hạ Phi Long trầm ngâm một chút, tính toán nên nói thế nào.

Hạ Ngôn đưa ra nhiều đan được như vậy duy trì con cháu gia tộc tu luyện, thế nhưng lúc này mới vài ngày lại bị gia tộc đánh mất. Cái này quả thật rất mất mặt, hơn nữa khó có thể mở miệng, nhưng chuyện này phải nói rõ.

- Đây là chuyện tốt!

Hạ Ngôn gật đầu:

- Sau này ta sẽ tiếp tục luyện chế một ít đan được, phàm là ta không dùng tới đều sẽ chuyển cho gia tộc.

Trong lòng Hạ Ngôn, đã sớm có kế hoạch như vậy.

Nghe Hạ Ngôn nói thế, Hạ Phi Long cùng các vị trưởng lão nhìn nhau, trên mặt đều hiện vẻ xấu hổ.

- Hạ Ngôn, là thế này...

Hạ Phi Long khẽ ho khan.

- Sau khi Đan Các dựng xong, đan được ngươi lưu lại đều đặt trong Đan Các. Con cháu gia tộc, bất kỳ người nào cũng không được tùy ý ra vào Đan Các, do đích thân Ngũ trưởng lão trông coi Đan Các.

- Thế nhưng...

Hạ Phi Long hơi cúi đầu.

- Ngay buổi chiều hôm qua, Thổ cẩu đi vào Đan Các. Ngũ trưởng lão biết Thổ cẩu là ngươi mang về, nó lại chỉ là một con chó, cho nên cũng không lưu ý tới. Sau khi kiểm tra bình thường, Ngũ trưởng lão cũng không phát hiện tình huống gì trong Đan Các, liền nghỉ ngơi bình thường. Thế nhưng, hôm nay sắc trời vừa sáng, Ngũ trưởng lão kiểm tra đan được theo lệ lại phát hiện trên mặt đất có một hộp gấm trống rỗng.

Những điều này là Ngũ trưởng lão đã nói qua một lần, Hạ Phi Long chỉ lặp lại.

Hạ Ngôn nghe đến đây, mơ hồ cảm thấy đan dược xảy ra vấn đề, thảo nào tộc trưởng cùng các trưởng lão đều sắc mặt không tốt.

- Lúc đó Ngũ trưởng lão vội vàng kiểm tra các hộp gấm còn lại, ai biết tất cả đan được đều không cánh mà bay. Lúc này, Thổ cẩu cũng biến mất không thấy.

Hạ Phi Long vội nói nhanh hơn, dù sao cũng nói đến đó rồi, áp lực trong lòng Hạ Phi Long cũng thả ra gần hết.

- Chúng ta hoài nghi là Thổ cẩu ăn đan dược, chỉ là một con chó vì sao lại thích ăn nhũng đan dược này, đến giờ chúng ta vẫn không rõ.

- Hạ Ngôn, bởi vì Thổ cẩu là do ngươi mang về, cho nên chúng ta chờ ngươi trở về rồi tính tiếp chuyện nàỵ.

Hạ Phi Long thầm than một tiếng nói.

- Hạ Ngôn, chuyện này trách nhiệm tại ta.

Ngũ trưởng lão đứng ra nói.

Sắc mặt Hạ Ngôn có chút tái mét:

- Các người nói là Thổ cẩu ăn đan dược?

Hạ Ngôn có chút khinh miệt, đan được đã mất rồi còn nói là Thổ cẩu ăn, điều này làm cho Hạ Ngôn rất khó chịu, cũng rất bất mãn. Hắn làm việc này, hoàn toàn đều vì Hạ gia có thể lớn mạnh lên, thế nhưng hiện tại sự tình còn không lõ ràng, liền đổ trách nhiệm mất đan dược lên người Thổ cẩu.

- Hẳn là như vậy!

Hạ Phi Long im lặng gật đầu nói.

Mọi người đều nhìn ra Hạ Ngôn có chút tức giận, nhưng bọn họ chỉ có thể nói thế.

- Thổ Cẩu theo ta rất lâu! Ta luyện chế đan dược cũng có thời gian rất dài. Lúc ta ở thành Tử Diệp, cũng luyện chế đan được trong gian phòng Thổ cẩu ngủ.

- Ha ha! Qua cả nửa năm, những đan dược này chưa từng thiếu một viên, mà hiện giờ các người lại nói cho ta là Thổ cẩu ăn hết đan dược đã mất.

Hạ Ngôn cười lạnh.

Hắn xác thực không quá tin tưởng.

Lúc đó trong tiểu viện ở thành Tử Diệp, sương phòng bên phải là chỗ Thổ cẩu ở, lúc đó cũng là nơi hắn luyện đan. Thổ cẩu ở gần đan dược như vậy cũng chưa từng ăn đan dược nào, hiện giờ vừa trở lại Hạ gia, Thổ cẩu lại bắt đầu thích ăn đan dược?

HạNgôn hoài nghi, rất có thể có người trộm cắp đan dược!

- Tại sao lại như thế?

Hạ Phi Long nghe Hạ Ngôn nói vậy, trong lòng cũng bắt đầu nghi hoặc.

Hắn nhìn về phía Ngũ trưởng lão, Ngũ trưởng lão sắc mặt trắng bệch. Hạ Ngôn đương nhiên, không có khả năng nói bậy, như vậy...

Thân thể Ngũ trưởng lão khẽ run lên, nhìn về phía Hạ Phi Long, lại chuyển mắt về phía Hạ Ngôn:

- Hạ Ngôn, tộc trưởng, chuyện xảy ra từ hôm qua đến hôm nay, nếu ta có nửa lời dối trá, để ta bị thiên lôi đánh xuống!

Lúc này Ngũ trưởng lão chỉ trời phát lời thề độc.

Lão cảm giác được Hạ Ngôn đang hoài nghi mình, thế nhưng lão thật sự oan uổng mà.

Hạ Ngôn cau mày suy nghĩ một chút, xác thực Ngũ trưởng lão không giống nói đối. Thế nhưng lão là Hậu Thiên đỉnh, trong gia tộc ai có thể tùy ý qua mặt cảm giác của hắn, đánh cắp những đan dược này?

Suy nghĩ một hồi, Hạ Ngôn cũng như những người khác, không tìm được manh mối.

- Ngũ trưởng lão, ngài đừng gấp ta cùng các vị trưởng lão đều rất tin tưởng ngài!

Hạ Ngôn nói với Ngũ trưởng lão, giọng hòa hoãn hơn nhiều.

Ngũ trưởng lão nghe Hạ Ngôn nói vậy lại kích động.

Có thể được Hạ Ngôn hiểu cho thật tốt quá!

- Như thế này, ta gọi Thổ cẩu ra hỏi một chút, nó sẽ không gạt ta. Nếu nó ăn đan dược, khẳng định sẽ thừa nhận.

Hạ Ngôn lại nói tiếp, trong lòng lại khẽ động.

"Hôm nay Thổ cẩu phản ứng có chút khác thường, lẽ nào đan dược bị mất thật sự có quan hệ tới nó?"

Hạ Ngôn bỗng nhiên nhớ tới hôm nay trở về, Thổ cẩu vẫn trốn trong sương phòng, có thể nào...

- Bái kiến tộc trưởng, bái kiến các vị trưởng lão!

Lúc này Tiêu Thanh đi ra từ phòng bếp, hành lễ với mấy người Hạ Phi Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.